Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 30: “Vàng ròng… Khụ, công trạng cũng có phải buôn bán đâu!”

Lúc Liên Hề và Liệt Thần xuống tầng thì đúng lúc hoàng hôn đã xế bóng, nắng chiều trải đầy trời.

Sắc trời tối dần, đèn đường cảm ứng hai bên phố xá đã bắt đầu nối nhau sáng lên.

Liên Hề cúi đầu nhìn cuốn Vô Thường Chứng màu trắng trong tay mình, không biết có phải là ảo giác hay không, mà sau khi Hắc Vô Thường dán lại mấy tờ giấy có bảng xếp hạng công trạng quỷ sai hàng tháng, thì cậu vô thức cảm thấy ba chữ “Vô Thường Chứng” to đùng trên bìa trở nên tươi mới sinh động hơn rất nhiều, toàn bộ cuốn sổ ghi chép công tác của Vô Thường cũng có thêm một lớp màn bao phủ nhàn nhạt…

Trước đây bán ve chai chắc được năm xu, giờ tăng giá thành một đồng rồi.

Đúng là tiến bộ vượt thời đại.

Hai vị Hắc Bạch Vô Thường xứ Tô Thành luôn luôn ra ngoài bắt quỷ lúc nửa đêm mười hai giờ, làm thế không phải vì quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm, mà bởi vì tám giờ tối Liên Hề phải phát trực tiếp đến tận mười hai giờ mới kết thúc.

Nhưng hôm nay cậu lại xin nghỉ làm.

Không vì gì khác, mà chỉ vì muốn làm một quỷ sai xứng chức.

Liên Hề nghiêm túc nhìn Liệt Thần bảo: “Hắc Vô Thường đại nhân, vậy bây giờ chúng ta nên đến đâu để bắt quỷ đây?” Liên Hề suy nghĩ thêm chốc lát, đưa ra đề nghị cực kỳ đáng tin cậy: “Hôm qua chúng ta đã đến khu công nghệ cao rồi, hôm trước thì chúng ta đến Ô Trấn, hay là hôm nay chúng ta xuống vài huyện cấp thị trực thuộc Tô Thành xem sao nhỉ?”

Vàng ròng.. Khụ khụ nhầm, quỷ cũng không thể giải quyết một lần là xong.

Mỗi ngày ở bất kỳ nơi đâu cũng có người chết, nhưng quỷ lưu luyến dương gian không chịu đi đầu thai thì chẳng nhiều lắm.

Mọi thứ đều phát triển theo quỹ đạo của nó, trong hơn một tháng vừa qua, hai người Liên Hề đã đi dạo hết một vòng các địa phương lớn nhỏ ở Tô Thành. Nếu muốn tìm nữa, thì có lẽ phải xuống các vùng huyện thị nông thôn.

Chỉ thấy Hắc Vô Thường đại nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần.”

Liên Hề: “…”

Liệt Thần giở cuốn Vô Thường Chứng màu đen của mình ra, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên một mục ở bảng xếp hạng công trạng quỷ sai.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn!”

“Hiện!”

Một giây sau, có chùm kim quang sáng rực nhỏ xíu phá giấy chui ra, rồi vọt lên không trung. Vệt sáng vàng chỉ bằng sợi tóc người, dù hiện tại sắc trời lờ mờ xẩm tối nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được nó. Vệt sáng nhỏ chỉ thẳng hướng Nam, Liệt Thần gật đầu, hài lòng nói: “Đi thôi, đi theo nó, nó sẽ dẫn đến những nơi có quỷ.”

Liên Hề ngạc nhiên tròn mắt há hốc mồm.

Hai người đi ngay lập tức.

Liên Hề: “Hắc Vô Thường đại nhân, Vô Thường Chứng còn có công dụng này hả? Sao trước đây tôi không biết nhỉ.”

Liệt Thần: “Trước đó cuốn Vô Thường Chứng của cậu không đầy đủ.”

Liên Hề: “…Vậy tháng trước cái lúc chúng ta ra ngoài tìm bắt quỷ, sao anh không dùng đến chức năng này?”

Liệt Thần: “Tôi có dùng rồi.”

Liên Hề: “?” Vậy tại sao tôi lại không phát hiện!

Liệt Thần liếc mắt nhìn Liên Hề: “Cậu còn đang trong kỳ kiểm tra.”

Ngụ ý chính là: Cậu nghỉ việc vài chục năm không thèm làm, ai mà biết cậu có phải Bạch Vô Thường lười biếng bãi công hay không, trước hết cứ che giấu không để cậu biết, chờ qua thời gian thử việc rồi tính.

Liên Hề im lặng không còn gì để nói.

Nhưng chốc lát sau, bỗng dưng Liên Hề nhớ ra một chuyện: “Hình như là tháng trước, cái lần mà ngài nói ngài bắt năm con quỷ còn tôi chỉ bắt hai con quỷ, lần đó đúng không?”

Liệt Tổng bình tĩnh quay đi không nhìn cậu nữa, nhanh chân bước về phía trước.

Liên Hề: “…”

Tôi đã nói cô hồn dã quỷ ở góc nào mà lắm vậy, anh làm thế mà coi được à, gian lận cũng một vừa hai phải thôi chứ?!

Mà đã gian lận thì nín đi, ai mượn anh khoe ra! Đã vậy anh còn khinh bỉ tôi!

Đáng xấu hổ!

Mắng chửi một trận đã đời trong bụng, chờ đến khi Hắc Vô Thường đại nhân lạnh nhạt gọi “Này” thì Liên Hề mới tức tốc ngừng mắng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Liệt Thần nhíu mày: Lại mắng tôi?

Liên Hề mỉm cười: Hắc Vô Thường đại nhân có pháp lực vô biên, đánh bại tất cả Thần Tiên trên trời.

Có sự dẫn dắt của Vô Thường Chứng, chỉ nửa tiếng sau, hai người đã thu phục thành công một con quỷ.

Bởi vì hai người cùng xử lý nên trên hai cuốn Vô Thường Chứng đều hiện lên tên tuổi của quỷ hồn, nhưng công trạng chỉ tính một phần.

Liên Hề lật bảng xếp hạng công trạng quỷ sai ra, nhíu mày: “Con quỷ này chỉ được năm mươi điểm tích lũy thôi.”

Cô hồn dã quỷ thu phục đầu tiên của hôm nay, chính là một lập trình viên nhảy lầu tự tử. Rõ ràng nhảy lầu chết nhưng anh ta vẫn không biết mình đã chết, đỉnh đầu chỉ còn một nhóm tóc thưa thớt, sống mũi gác cặp đít chai dày cộp, cứ cắm đầu cắm cổ chạy lên chạy xuống lầu, vừa chạy vừa không ngừng lẩm bẩm: “@#! @#$!…”

Nội dung thì Liên Hề nghe không hiểu, đoán có lẽ đây là ký hiệu lung tung hoặc thuật ngữ trên máy tính cũng nên.

Liên Hề nhìn Liệt Thần nói: “Hắc Vô Thường đại nhân, trước đây tôi vẫn luôn không chú ý đến vấn đề điểm tích lũy.” Cậu bắt quỷ chỉ vì tạo thiện cảm với Hắc Vô Thường để kiếm chác chút kim quang từ người hắn mà thôi, ai mà quan tâm chuyện điểm tích lũy hay không tích lũy chứ, hơn nữa lúc đó bảng xếp hạng công trạng của Liên Hề cũng bị xé rồi, có trời mới biết mỗi lần thu phục ma quỷ thì được bao nhiêu kim quang.

Cậu nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Mỗi lần giải quyết xong một con quỷ, bất kể là tình huống gì thì cũng được tích thêm năm mươi điểm vào đây à?”

Ánh mắt Liệt Thần thâm trầm nhìn về phía xa xăm.

Có biến? Liên Hề hỏi lại: “Chẳng lẽ, điểm số tích lũy của mỗi con quỷ đều không giống nhau sao?”

Giọng nói Liệt Thần hết sức bình tĩnh: “Chuyện này hả?”

Liên Hề: “Ừm?”

Liệt Thần: “Cậu tự suy nghĩ đi.”

Liên Hề: “?”

Liệt Thần: “Tuy không giống nhưng mà có quy luật. Đôi khi được nhiều, lắm lúc lại ít.” Hắc Vô Thường đại nhân ngừng chốc lát, giống như thuận miệng bổ sung một câu: “Tôi không nhìn được, nên cũng không rõ ràng lắm.”

Hả? Chẳng phải một ngày 24 tiếng anh ôm cứng cuốn Vô Thường Chứng sao, thấy anh lật muốn tung bìa mà?

Trước kia Liên Hề không hiểu mỗi ngày Hắc Vô Thường nhìn cuốn Vô Thường Chứng làm gì, nhìn đến mức muốn nở hoa luôn. Nhưng bây giờ cậu hiểu rồi, Hắc Vô Thường không nhìn Vô Thường Chứng, người ta đang nhìn chính là bảng xếp hạng công trạng quỷ sai!

Chẳng qua đề tài này không kéo dài được bao lâu, Liên Hề lập tức hiểu ra mọi chuyện: Biết rồi nhé, thì ra cũng giống với hai nhóc yêu tinh sáng vàng sáng đỏ kia, làm việc tốt chưa chắc được ánh sáng vàng, làm chuyện xấu cũng chưa chắc rước phải ánh sáng đỏ.

Liên Hề nghĩ ngợi chốc lát, lại nói: “Vậy chắc chắn điểm tích lũy này phải tuân theo quy luật nào đó.”

Ánh mắt Liệt Thần khó nén ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt: Cậu ấy phát hiện rồi?

Cậu thanh niên tóc đen tuấn tú thanh nhã đưa tay sờ cằm, phân tích nói: “Đầu tiên, trên bảng xếp hạng công trạng khu vực có tất thảy 25 thành phố, trừ Thượng Hải là thành phố trực thuộc Trung Ương, thì những nơi khác đều tuân thủ nghiêm ngặt phân chia theo cấp bậc thành phố. Khu vực Giang Tô Chiết Giang Thượng Hải có 25 thành phố, tuy nói rằng có khác biệt nhưng khẳng định chênh lệch không nhiều, không phải chênh lệch về kinh tế mà là số người qua đời mỗi ngày, nhân khẩu ở Thượng Hải rất đông, số người qua đời mỗi ngày cũng nhiều hơn. Cho nên quỷ sai ở Thượng Hải xếp hạng ba.”

Liên Hề lẳng lặng nói tiếp: “Điều không công bằng nhất trên đời này chính là số người sinh ra, nhưng công bằng nhất chính là số người chết đi. Giả sử tổng dân số trong thành phố là vài triệu người đi, thì trừ khi có thiên tai thảm họa, nếu không số người tử vong tuyệt đối chênh lệch không lớn. Nhưng mà,..” Liên Hề giở cuốn Vô Thường Chứng, chỉ vào xếp hạng thứ nhất của quỷ sai Ôn Châu: “32752 điểm tích lũy. Còn chúng ta,..” Ngón tay cậu trượt xuống tít dưới cùng: “1943 điểm tích lũy. Số chênh lệch gấp mười lăm lần cái Vô Tích!”

Liệt Thần nheo đôi mắt nhìn Liên Hề: “Ý cậu là?”

Liên Hề cất Vô Thường Chứng: “Chắc chắn bọn họ đã gian lận, hoặc là có kỹ xảo đặc biệt để tích lũy điểm công trạng.”

Giỡn hoài, vàng ròng, khụ khụ… không phải. Công trạng đâu phải để buôn bán.

Dân cư Ôn Châu giàu có, kinh doanh phát đạt thì cả nước đều biết, nhưng không đồng nghĩa công trạng của quỷ sai Ôn Châu cũng phát đạt ha!

Ngày nào Liên Hề và Liệt Thần cũng đi sớm về khuya, cần cù chăm chỉ ra ngoài bắt quỷ, có thể nói chẳng nghỉ ngơi ngày nào, vất vả lao động hơn nửa tháng tích lũy được 1943 điểm. Mới đầu còn đắc ý, đến khi ngẩng lên nhìn người ta…

Bùm, ba chục ngàn điểm!

Liên Hề: “Giả dụ Vô Thường Chứng màu trắng của tôi cũng có thể sử dụng chức năng chỉ đường đó, tôi và anh chia ra đi bắt quỷ. Vậy công trạng của hai người chúng ta hẳn sẽ tăng lên 1-2 lần so với mức hiện tại, cỡ khoảng sáu bảy ngàn, nhưng cố mấy cũng không chạy nổi tới con số ba chục ngàn được.”

Sáu bảy ngàn và ba chục ngàn, khác biệt đến nghiêng trời lệch đất.

Tại sao mỗi ngày số người chết cũng như nhau, số cô hồn dã quỷ được tiễn đi đầu thai cũng chẳng kém mấy, mà quỷ sai Ôn Châu các người lại ăn đứt người ta tận bốn năm lần là cái qué gì thế?

Nếu như số người chết mỗi ngày ở Ôn Châu, nhiều gấp bốn năm lần so với Tô Thành, thế thì thiên hạ đại loạn cmnr, giấu sao nổi mà giấu.

“Chắc chắn có uẩn khúc gì đó mà chúng ta không biết.” Liên Hề tức giận nghĩ, không moi ra được sự vô lý trong chuyện này, thì cả đời cậu đừng mơ đến thu nhập trăm vạn hàng tháng.

Liệt Thần: “Có khả năng liên quan đến kim quang chỉ đường lúc nãy.”

Liên Hề ngẩng phắt lên nhìn hắn.

Liệt Thần: “Kim quang đó lúc to lúc nhỏ, mỗi lần nó to lên điểm tích lũy sẽ nhiều hơn một chút. Lúc nhỏ sẽ bớt đi vài điểm tích lũy.”

Chẳng phải trước nay anh chả ngó ngàng gì đến điểm tích lũy sao? Liên Hề khó hiểu hỏi thầm trong bụng, nói tiếp: “Vậy một lần có thể sử dụng bao nhiêu kim quang?”

Liệt Thần: “Chắc là hai?”

Chuyện này không chậm trễ được, hai người cùng lôi cuốn Vô Thường Chứng của mình ra.

“Càn khôn hữu đạo, Địa Ngục vô môn!”

“Hiện!”

Một giây sau, hai kim quang bắn vèo vèo từ Vô Thường Chứng, một Nam một Bắc bay về hai hướng ngược nhau.

Theo lý mà nói, hiện tại nên chia hai đường, mạnh ai nấy đuổi theo vệt kim quang chỉ đường của mình. Nhưng dưới ánh đèn đường sáng rực, Liên Hề và Liệt Thần đột nhiên im bặt, Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành không hẹn mà cùng trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn kim quang bay ra từ cuốn Vô Thường Chứng màu trắng của Liên Hề.

Kim quang này…

To bằng cánh tay trẻ con!

So sánh với kim quang bay ra từ Vô Thường Chứng màu đen của ai kia thì đúng là, cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện!

Đến mức này mà còn phải chọn à?

Liên Hề: “Chúng ta đi chung chứ?”

Liệt Thần: “Đi.”

Hai người không chần chừ mà nhanh bắt chiếc taxi, xuất phát đuổi theo kim quang chỉ đường kia.

Ban đầu Liên Hề vốn nghĩ quỷ sai Ôn Châu nói riêng, hay quỷ sai Diêm Thành nói chung đều có trò mèo gian lận, hoặc tìm được kỹ xảo đặc biệt nào đó để tích lũy điểm, nhưng bây giờ xem ra, e rằng rơi vào trường hợp khác: Người ta bẩm sinh đã là Âu hoàng rồi, tiện tay bấm một cái cũng rút được kim quang chỉ đường to cỡ SSR dị ó!

Chẳng qua…

Liên Hề cúi xuống quan sát Vô Thường Chứng.

Cái kim quang chỉ đường này, có thật là hoàn toàn ngẫu nhiên không?

***

Xe taxi nhanh chóng vọt về phía đường cao tốc, phóng đến sân bay thành phố.

Nơi bọn họ sắp làm công tác, hẳn là sân bay Thạc Phóng phía Bắc Tô Thành.

Sân bay Thạc Phóng là sân bay dân dụng lớn nhất phía nam tỉnh Giang Tô, tên đầy đủ là Sân bay quốc tế Thạc Phóng, tọa lạc ở trấn Thạch Phóng phía nam Vô Tích. Sân bay này cách Tô Thành rất gần, chỉ khoảng hơn hai mươi cây số.

Liên Hề vốn cho rằng kim quang chỉ đường chạy đến sân bay mà thôi, chắc không thật sự vượt khỏi biên giới Tô Thành và Vô Tích đâu. Nhưng đã qua sân bay mà kim quang không có dấu hiệu dừng lại, cứ bon bon về phía Bắc. Liên Hề vội vàng mở bản đồ GPS trên điện thoại, trơ mắt nhìn kim quang chỉ đường vui vẻ lướt thẳng qua biên giới hai thành phố, sau đó… Bay vào địa bàn Vô Tích!

Liên Hề: “…”

Đương nhiên Liệt Tổng không biết lúc này Liên Hề đang nghĩ gì, hắn càng không biết mình đã rời khỏi Tô Thành, bước chân sang Vô Tích rồi.

Vừa vào khu vực Vô Tích thì kim quang bất chợt tiêu tán, may mắn tuy kim quang chỉ đường mất tăm nhưng không khiến hai người hoàn toàn mù đường, trước khi tắt ngủm nó chỉ về khu vực giao thoa giữa hai thành phố.

Đó là một ngôi làng nhỏ trong khu vực Vô Tích.

Tài xế taxi rặc giọng địa phương hỏi bọn họ: “Bây giừ lái đi chộ mô rứa? Chộ kia là làng chết chư hầy!”

Liên Hề: “Không sao ạ, bác cứ thả chúng cháu ở cổng làng là được.”

Lái xe: “Được rầu!”

Taxi nhanh chóng dừng lại ở ngã tư dẫn vào làng, nơi kim quang chỉ hướng.

Hai người Liên Hề vừa xuống xe thì tài xế cũng nhận tiền xong, quay đầu xe lái về Tô Thành.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn ngôi làng nhỏ trước mặt, khẽ nhíu mày.

Kim quang chỉ đường mất rồi thì tìm kiểu gì bây giờ? Đây là lần đầu tiên Liệt Thần dùng kim quang mà dưới tình huống chưa tìm thấy quỷ, nó đã biến mất.

Liệt Thần tùy ý đi về phía trước, đột nhiên nghiêng đầu nhếch một bên mày: “Hửm?”

Chỉ thấy Liên Hề vẫn đứng yên tại chỗ.

Im lặng rồi lại im lặng, Liên Hề: “Tôi nghĩ tôi đã biết vì sao kim quang bỗng dưng biến mất rồi…”

Liệt Thần: “Vì sao?”

Liên Hề: “Bởi vì mảnh đất chúng ta đang giẫm lên là địa phận Vô Tích.”

Liệt Thần: “Cho nên?”

Liên Hề hít sâu: “Cho nên… Đây là công trạng của quỷ sai Vô Tích?”

Lúc này đây, Hắc Vô Thường mới kịp hiểu ý cậu.

Liên Hề nhắc nhở hắn: “Nếu không chúng ta trở về đi.” Liên Hề còn nhớ trước đó Hắc Vô Thường đã dùng lời lẽ nghiêm minh chính nghĩa răn dạy mình rằng, không được cậy mạnh hϊếp yếu, giành hạng hai từ dưới đếm lên thì có ý nghĩa gì, tầm nhìn thiển cận! Mục tiêu đã đặt là phải đặt xa, chơi chết quán quân mới chịu.

Thế nhưng… kim quang này bự chà bá luôn á…

Một giây sau, Hắc Vô Thường đại nhân hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời không cảm xúc: “Sao cậu biết đây là địa bàn của quỷ sai hàng xóm?”

Liên Hề: “Hả? À, tôi xem GPS trên điện thoại, ghi rõ địa danh là Vô Tích mà. Ừm, tháng này anh cố gắng kiếm công trạng đổi ra tiền lương, để tôi mua cho anh cái điện thoại di động.”

Hắc Vô Thường đại nhân nhìn chiếc điện thoại của Liên Hề: “Nó đen thui mà.”

Liên Hề cúi xuống nhìn: “Màn hình tự động khóa đó.”

Liên Hề còn chưa kịp mở khóa màn hình, thì chợt nghe Hắc Vô Thường đại nhân lạnh lùng cất tiếng, âm thanh kiên định mạnh mẽ vang lên trong gió đêm mát mẻ: “Nó hỏng rồi.”

Động tác trên tay Liên Hề dừng lại.

Giữa khung cảnh ruộng đồng bao la xanh biếc, Hắc Bạch Vô Thường Tô Thành nhìn nhau đắm đuối.

Liên Hề cười: “Anh nói đúng, nó hỏng rồi.”

Lạch cạch, tắt điện thoại nhét sâu vào túi.

Vô Tích?

Vô Tích gì cơ?

Mấy bồ đừng nói lung tung!

Bóng đêm bao vây kín kẽ, bầu trời đen kịt thênh thang, bốn phía xung quanh tối mịt.

Trong ruộng đồng vang lên tiếng ếch kêu cuối hè, gió đầu thu man mát rì rào quét qua màn đêm, hất vạt áo Hắc Vô Thường rồi lại mơn man tóc mái trên trán Bạch Vô Thường.

Ban đêm ở nông thôn khác biệt hoàn toàn với thành phố, khắp đất trời rộng lớn đâu đâu cũng một màu đen kịt, chỉ có từng dãy đèn sợi đốt lóe lên từ phía nông trường.

Muốn tìm cô hồn dã quỷ không chịu đầu thai ở một nơi như thế này, Liên Hề nghĩ độ khó sẽ hơi cao, ai ngờ vừa đi qua dãy nông trường đã nghe thấy tiếng nhạc thê lương chói tai nhức óc.

Liên Hề thoáng rùng mình, nhìn theo hướng phát ra tiếng nhạc.

Đó là cửa rào một hộ gia đình nông dân, từng vòng hoa màu trắng to đùng được dựng đứng trải dọc hai bên, chính giữa vòng hoa là một chữ “Điện*” màu đen khiến người ta vừa nhìn đã lạnh sống lưng.

(*Chữ 奠 [diàn] này có nguồn gốc từ thời cổ đại và cách cắt nghĩa phải dựa vào cấu tạo chữ, khá phức tạp. Nói ngắn gọn thì nó thường được diễn giải theo nghĩa động từ là hiến tế thờ ma quỷ, linh hồn hoặc xác sống.)

Trong tiếng nhạc buồn tê tái lòng người, người thân và bạn bè xung quanh ngồi tụ lại với nhau khóc lóc ỉ ôi.

“Cha ơi, cha cứ đi như thế, cha bảo chúng con phải làm sao bây giờ?”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI