Edit: Đào Không Chín
Đã quyết định đi thành Anasta, vậy thì nàng cần mang theo chút tiền? Nhưng mà tiền… Nhắc đến thứ này, Haiyin liền hơi hơi đau lòng, bóp nhẹ hình vuông, kéo tầng thứ nhất của rương bách bảo ra.
Hồi trước, khi nàng nhờ phụ thân làm rương bách bảo này cho mình thì đã nghĩ kỹ rồi, rương được chia thành hai tầng trên và dưới, tầng thứ nhất để mấy vật nhỏ linh tinh, không gian không cần quá lớn; tầng dưới là để đựng tiền, không gian tầng này có thể lớn hơn một chút, phụ thân cũng hoàn toàn dựa theo yêu cầu của nàng mà chế tạo.
Haiyin ngồi xổm trước rương bách bảo, nhíu lại lông mày nhìn chín cái tiền đồng nằm rải rác tại đáy rương.
"Thật sự nghèo rớt mồng tơi." Nhìn một đồng này lại ngắm đồng kia một chút, cuối cùng một đồng cũng không nỡ lấy ra, đem tầng thứ nhất đẩy lại bách bảo rương: "Tốt nhất là mình vẫn nên đi tu luyện."
Tu luyện phép thuật đối với nàng mà nói vốn là một việc hết sức mơ hồ. Có điều lại mơ hồ, Haiyin đều rất bình tĩnh tiếp nhận rồi. Dù sao, chuyện mang theo ký ức sống lại đều để nàng bắt được, thử hỏi còn có chuyện gì là nàng không thể tiếp nhận?
Đẩy rương bách bảo về gầm giường, Haiyin đi tới trước bàn sách được đặt tại dưới cửa sổ ngồi xuống, sau đó tay phải hướng lên trên vung. Cánh cửa sổ ban đầu còn đóng chặt đã bị một cỗ lực lượng từ giữa đẩy ra ngoài, ánh nắng nhanh chóng chiếu thẳng xuống dưới, chiếu vào trên người Haiyin.
Phù thủy chẳng những có được kinh mạch khác hẳn với người thường, còn sở hữu năng lực kết nối tự nhiên. Mà phù thủy sở dĩ có thể tu luyện, ngoại trừ bởi vì kinh mạch có thể tích tụ ngoại lực, chủ yếu là vì bọn họ hòa hợp được với thiên nhiên. Lực tương tác với thiên nhiên quyết định thiên phú tu luyện phép thuật của họ. Lực tương tác càng cao, thiên phú càng mạnh.
Có điều, nay đâu bằng xưa. Ngày xưa, người có năng lực cao siêu trong tộc phù thủy có thể cùng thuỷ tổ Andro đánh ngang tay, nhưng ngày nay thì không thể. Theo lời mẫu thân nói, ngoại trừ vài vị thủy tổ phù thủy không còn nhúng tay thế sự ra, hiện giờ tộc phù thủy càng ngày càng sa sút.
Dù vậy, chiến tranh nội bộ giữa phù thủy quang minh và phù thủy hắc ám vẫn chưa từng ngừng lại, hơn nữa còn có xu thế kịch liệt hơn lúc trước. Mới đầu, hai cái danh xưng ‘Phù thủy quang minh’ và ‘Phù thủy hắc ám’ này chỉ vẻn vẹn đại biểu sự khác biệt của thuộc tính lực lượng mà phù thủy ngưng tụ. Cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, ý nghĩa trong danh xưng liền thay đổi. ‘Phù thủy quang minh’ chính là chính nghĩa, ánh sáng hóa thân, mà ‘Phù thủy hắc ám’ thì bị đặt cạnh tà ác, hiểm độc.
Càng buồn cười hơn là, phù thủy quang minh đối với nhận định này còn rất đồng ý, việc này khiến phù thủy hắc ám làm sao có thể nhẫn nhịn?
Chỉ là nhiều năm tranh đấu như vậy, phù thủy quang minh dựa vào phép thuật quang minh giúp cho bọn họ có được hình tượng thanh khiết mà một mực vững vàng chiếm hết ưu thế. Điều này không tránh khỏi làm cho một bộ phận phù thủy hắc ám có tâm tính yếu ớt cảm thấy vò đã mẻ không sợ rơi, đội lên danh hiệu tà ác, hiểm độc mà tùy ý làm chuyện sai trái. Những năm gần đây, có không ít phù thủy hắc ám đi vào lối rẽ đều bị chết trong tay phù thủy quang minh.
Thật ra, Haiyin có thể hiểu được tại sao phù thủy quang minh lại hành động như vậy. Trung Quốc không phải có một câu nói được truyền từ xa xưa sao?
Không phải tộc ta tất có dị tâm.
Mặc dù phù thủy quang minh cùng phù thủy hắc ám đều thuộc tộc phù thủy, nhưng… Gọi cái gì… Hệ thống tu luyện không giống nhau, đây cũng là một loại ‘dị’.
Diệt trừ đối địch, mình ta độc nhất. Haiyin chỉ cảm thấy phù thủy quang minh quá ích kỷ rồi. Nói trắng ra là, với tình trạng thế giới trước mắt thì thế giới này chắc chắn nằm trong tay Andro, cho nên ai cho phù thủy quang minh lá gan ‘độc nhất’?
Chắc là nhờ mặt trời đi.
Haiyin hơi nhếch khóe môi lên, nhắm mắt lại, bắt đầu kết nối với thiên nhiên. Nàng nhớ kỹ khi mình vừa được sinh ra, tổ mẫu vừa đỡ đẻ cho mẫu thân liền rơi lệ. Mà mẫu thân của nàng thì vào giây phút nàng mới sinh ra liền vội vàng hỏi một câu, lúc ấy nàng vừa ngơ ngác vừa nghe không hiểu, nhưng về sau đã hiểu rõ, mẫu thân của nàng hỏi: Là nguyệt thần nữ sao?
‘Nguyệt thần nữ’ là xưng hô của phù thủy hắc ám đối với bé gái mới sinh ra đã có thể tồn trữ năng lượng ánh sáng mặt trăng.
Sau khi mẫu thân hỏi xong câu này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Không cần nghi ngờ, nàng vừa ‘bị’ sinh ra đang ngây người không biết phải làm sao, nên không khóc một tiếng. Qua khoảng chừng một phút, tổ mẫu mới có hành động, đưa nàng chậm rãi giơ lên, khiến cho nàng lúc ấy bị giật mình sợ hãi.
Không nên trách nàng, dù sao kiếp trước từng bị vứt bỏ một lần, nàng đã nghĩ rằng đầu thai một lần nữa lại đen đủi gặp phải gia đình trọng nam khinh nữ, muốn cho nàng ngã chết. Việc này ở Trung Quốc cổ đại xuất hiện rất nhiều. Nàng lập tức lớn tiếng khóc lên, ý đồ gợi lên tình cảm máu mủ. Nhưng sự thật chứng minh, dung lượng não quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt, dễ dàng tưởng tượng ra một chút chuyện khác người.
Trước khi sinh con, mỗi một người mẹ phù thủy đều truyền một tia phép thuật vào kinh mạch của con mình. Nếu như tia phép thuật kia không tiêu tan thì đại biểu cho đứa bé đó có khả năng tu luyện phép thuật. Do đó, nàng được chứng thực có thể tu luyện phép thuật, hơn nữa lại còn sinh ra vào đúng thời điểm ánh trăng đêm khuya hưng thịnh nhất.
Tổ mẫu đưa nàng nâng cao chính là giúp nàng đón nhận tẩy lễ từ nguyệt thần, đây là truyền thống của tộc phù thủy. Vào giai đoạn trước ba tuổi, mỗi lần mẫu thân ngưng tụ ánh trăng đều đặt nàng ngồi trên đùi, làm cho năng lượng ánh trăng tràn ra ngoài gột rửa thân thể của nàng, làm như vậy giúp cho nàng dễ dàng kết nối với thiên nhiên hơn.
Mà nàng có lẽ thật được trời ban cho năng khiếu khác thường. Trong giai đoạn ba tuổi vốn ngây thơ đó, nàng đã có chút cảm ngộ với thiên nhiên. Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, dường như vạn vật trong tự nhiên đều có sinh mệnh, bao gồm cả mưa gió sấm chớp. Có điều, khiến nàng ngạc nhiên nhất là nàng có thể điều khiển một số loài sinh vật hệ hắc ám, ví dụ như quạ đen, con dơi... Chuyện này nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu nguyên nhân, đương nhiên không nói với người nhà, dù sao nàng cũng có chút chột dạ.
Hô hấp càng ngày càng nhẹ, ý thức Haiyin chìm vào bên trong một mảnh chim hót hoa nở. Ban ngày, nàng không thể ngưng tụ năng lượng ánh trăng, nhưng lại có thể cùng tự nhiên kết nối. Mà chỉ cần vào ban ngày tập trung kết nối với tự nhiên một lúc, đến ban đêm tốc độ nàng ngưng tụ năng lượng ánh trăng sẽ nhanh hơn một chút. Đây là điều mà hai năm trước nàng hiểu ra.
Giữa trưa, Mond cùng hai đứa con trai David, Thomrson nấu cơm. Rồi hắn cầm một bát canh xương bò nấu riêng cho con gái, lại cầm một ổ bánh mì đi lên lầu.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái, đợi một hồi không thấy có động tĩnh, định đặt đồ ăn ở trước cửa phòng. Nhưng hắn vừa cúi người, cửa liền từ bên trong mở ra. Một đôi giày da hươu nhỏ nhắn tiến vào tầm mắt, Mond không tự chủ được cong môi lên.
"Phụ thân." Haiyin đón khay ăn: "Mau vào."
Nàng vừa kết thúc việc học hôm nay, đang chuẩn bị xuống dưới ăn cơm trưa, không nghĩ tới phụ thân của nàng lại mang lên cho nàng: "Ngươi khẳng định biết ta đói bụng."
Mond đi theo con gái đáng yêu của hắn vào phòng.
Đi vào cạnh bàn sách, Haiyin đem khay ăn phóng tới trên bàn, sau đó chạy nhanh tới đầu giường mang một cái ghế tới: "Ngươi ngồi, chúng ta cùng nhau ăn." Vẫn là lão phụ thân hiểu nàng, biết nàng không thích ăn đồ sống, liền nấu canh cho nàng ăn.
"Ngươi ăn là được." Mond ngồi xuống: "Lát sau ta ăn với mẫu thân ngươi."
Haiyin nghe vậy liền không kiên trì, cầm thìa uống một ngụm canh. Chắc do hầm lâu nên mùi tanh không nồng, cảm giác cũng không tệ lắm. Rồi ăn thêm bánh mì nướng, xé ra một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, trước tiên ăn tạm.
"Mẫu thân ngươi đang chuẩn bị quần áo ra ngoài ngày mai cho ngươi." Mond thấy nàng ăn được, mới thở phào nhẹ nhõm: "Ta thấy đều rất đẹp." Từ khi đi vào rừng rậm West Sea, hắn chưa từng ra ngoài. Có điều hắn cũng không hướng tới thế giới bên ngoài.
"Ngài muốn đi với chúng ta sao?" Haiyin giương mắt ngắm nhìn diện mạo anh tuấn của phụ thân nàng. Hắn vốn là người mà mẫu thân chiếm được từ trong tay phù thủy quang minh Poi.
Kỳ thật, nàng càng muốn hỏi, hắn có từng oán hận mẫu thân nàng không?
Mond lắc đầu: "Không được, ta không đi." Trước đó Merlin đã hỏi hắn: "Ta ở nhà chờ các ngươi quay về."
Hắn thích rừng rậm West Sea, cuộc sống ở nơi này bình thản đơn giản, nếu có khả năng, hắn mãi mãi sẽ không rời đi nơi này.