Đôi Đũa Lệch

Chương 3

Từ khi có Nhất-Nhị-Tam-Tứ Bát, đồng hồ báo thức của Trình Bác Diễn liền được nghỉ hưu.

Sáng sớm, mở mắt trong tiếng kêu gào ầm ĩ của nhóm Bát Bát, anh duỗi người, trèo xuống giường đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lên, dùng tay làm súng, nhắm về phía ban công đối diện pằng pằng pằng pằng bốn phát, sau đó xoay người đi rửa mặt.

Lúc đang đánh răng mẹ Trình gọi điện thoại tới, Trình Bác Diễn nhận điện thoại, để chế độ rảnh tay.

"Dậy rồi à?" Mẹ Trình hỏi.

"Vâng, đang đánh răng." Trình Bác Diễn ngậm một miệng bọt kem đánh răng trả lời.

"Mở cửa sổ thông gió đi, đóng kín cả đêm." Mẹ Trình vạch trần tính xấu của anh: "Hôm nay độ ẩm không khí rất tốt."

"Dạ." Trình Bác Diễn nhìn bên ngoài một chút, trời hơi âm u, tuyết vẫn còn rơi, rất lạnh, nhưng anh vẫn mở cửa theo lời chỉ thị của mẹ Trình.

Cửa sổ bên này song song với căn hộ đối diện, vừa mở ra, tiếng kêu của Nhất-Nhị-Tam-Tứ Bát chớp mắt liền lớn hẳn lên.

"Mày đang nấu sữa đậu nành đấy à?" Mẹ Trình ngẩn ra: "Cái máy làm sữa này chất lượng kém thế, sao kêu thành tiếng thế này, coi chừng nổ tung."

"Con còn chưa mua máy làm sữa đậu nành mà mẹ." Trình Bác Diễn phun bọt kem đánh răng ra: "Đó là tiếng của mấy con vẹt lầu đối diện."

"Thật ồn ào..." Mẹ Trình than một câu, rồi lại lên giọng: "Không phải bảo mày mua máy làm sữa rồi sao? Nói một tháng rồi mà còn chưa mua? Dinh dưỡng phải cân đối mọi mặt, bữa sáng quan trọng..."

"Hôm nay con đi mua liền đây." Trình Bác Diễn vội đáp: "Tan tầm mua liền, đảm bảo luôn."

"Mày sẽ bận cho xem, để mẹ mua rồi mang qua cho, hôm qua dì cả con cho mẹ mấy cây thạch-hộc-tía tươi, sẵn tiện mẹ đem qua cho mày luôn." Mẹ Trình bảo.

"Còn cần thứ kia để làm gì chứ?" Trình Bác Diễn thở dài.

"Tăng cường sức miễn dịch, mày bận rộn cả ngày, sinh hoạt không nề nếp, thức khuya dậy sớm, thứ này mỗi ngày ăn một chút sẽ tốt cho sức khỏe..."

"Rồi rồi." Trình Bác Diễn ngắt lời mẹ Trình, cảm giác có một chuyên gia dinh dưỡng trong nhà thật không dễ tưởng tượng: "Hôm nay tan việc con qua lấy, mẹ đừng tới."

"Lại sợ mẹ qua thấy mày ăn ở bừa bộn chứ gì." Mẹ Trình cười cười.

Thật ra Trình Bác Diễn cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ, có thể coi như là một gã đàn ông độc thân hiếm có khó tìm.

Anh bị mẹ tặng cho các chứng ám ảnh cưỡng chế khiến phòng của anh sạch sẽ tinh tươm, không nhiễm bụi trần, vào cửa là rửa tay khử trùng, quần áo khi đi ra ngoài được đặt riêng trong tủ, bất đắc dĩ lắm mới ăn cơm ngoài, hầu như đều ăn theo thực đơn dinh dưỡng của mẹ, tự mình làm ra những món đồ ăn kinh khủng có thể so với tay nghề của độc sư.

Trình Bác Diễn ăn sáng xong thì ra khỏi nhà, bữa sáng là một nồi cháo đậu và bo bo các loại, dinh dưỡng rất tốt, nhưng mùi vị thì....Với tay nghề của anh thì mùi vị nấu ra thật sự có hơi ám ảnh.

Sáng nay Trình Bác Diễn ở khu nội trú, buổi chiều thì đi khám bệnh, thời gian biểu rất sít sao.

Lúc đi ngang qua WC, đυ.ng phải bác sĩ Lý ở khoa phóng xạ, vừa lên tiếng chào anh đã bị bác sĩ Lý gọi lại:

"Tiểu Trình, hôm qua không phải bảo có bệnh nhân gãy xương muốn chụp phim sao? Sao người kia không tới?"

"Hửm?" Trình Bác Diễn sửng sốt, "Không tới? Bị thương nặng lắm, tôi còn nghĩ chắc phải nhập viện đấy."

"Đúng vậy, không tới, lúc sau có ba người tới nhưng không phải bị gãy xương." Bác sĩ Lý nói.

Đúng là ăn vạ sao?

Trình Bác Diễn bỗng dưng có chút buồn bực, thời buổi giở ăn vạ đúng là chuyên nghiệp, bị thương mà còn thừa dịp lăn ra đường tìm khổ chủ, trước khi tới bệnh viện chắc cũng lừa được mấy vụ rồi, cuối cùng còn có thể đến bệnh viện mà không nhập viện, à không, đến bệnh viện mà không điều trị...

Anh nhớ lại ánh mắt mờ mịt đơn thuần của cậu trai Triển Hồng Đồ kia, còn có tiếng gọi "Anh" láu lỉnh, diễn kịch thật tốt!

Gì mà Triển Hồng Đồ chứ, Triển khai kế hoạch ăn vạ to lớn thì đúng hơn!

Buồn bực thì rất buồn bực, nhưng lúc thay đồ đi đến phòng chẩn bệnh, Trình Bác Diễn không kìm được mà suy nghĩ đến chuyện này, nói ra thì Triển Hồng Đồ kia là thật sự bị thương.

Chẳng biết thời gian làm việc của ăn vạ là bao nhiêu ngày, ca gãy xương chân đơn giản thế này, không khó phục hồi, nhưng dù sao vừa lê chân nhảy lò cò trên đường vừa nhảy vào tông xe như thế, về lâu dài khớp xương sẽ lệnh vị trí nghiêm trọng, khó nói trước.

"Chào buổi sáng bác sĩ Trình." Bên cạnh có người gọi anh.

Trình Bác Diễn quay đầu, thấy trong phòng bệnh có một cô bé đang tựa vào đầu giường chào mình, cô bé này 17 tuổi, ở đây đã một tuần.

"Chào buổi sáng." Anh cười cười đi vào: "Hôm nay thấy sao rồi?"

"Vẫn còn đau." Cô bé nhăn mặt nhíu mày, chỉ bắp đùi của mình : "Phải dựa hết vào cái đầu gối bên kia, là ung thư xương phải không?"

"Chuyện này đến mai làm sinh thiết mới có kết luận cuối cùng." Trình Bác Diễn nhìn cô bé, " Nghỉ ngơi thật tốt đi, mẹ em bao giờ đến?"

"Đã đến, đi mua tạp chí cho em rồi." Cô bé cười nói, lại rũ mắt : "Bác sĩ Trình."

"Hửm?" Trình Bác Diễn nhìn con Totoro đặt trên đầu giường cô bé.

"Có lẽ là ung thư xương." Cô bé ngẩng đầu, cầm điện thoại huơ huơ: "Em tra rồi, rất giống ạ."

Lòng Trình Bác Diễn nhói lên, cúi người cầm điện thoại của cô bé để lên tủ đầu giường bên cạnh, cười đáp: "Tự mình có thể tra rõ ràng thì cần bác sĩ để làm gì, nghỉ ngơi tốt đi, hôm nay bác sĩ Lương sẽ tới nói chuyện với em, anh ta rất có kinh nghiệm, yên tâm."

Cô bé cười gật đầu, không nói nữa.

Người bệnh bị nghi ngờ mắc phải u xương ác tính phần xương đùi phía dưới, hoàn tất các kiểm tra và chần đoán trước khi thực hiện phẫu thuật, đến ngày làm sinh thiết khối u dưới xương đùi có thể chẩn đoán chính xác bệnh.

Đây là nội dung bác sĩ phụ trách điều trị ghi trên ghi chú trong khi kiểm tra phòng cô bé.

U xương ác tính, trong cuộc đời đây là lần đầu tiên Trình Bác Diễn biết đến tên của một loại u ác tính, cũng là ký ức khó quên.

Mỗi lần thấy bốn chữ này, thâm tâm Trình Bác Diễn sẽ vô cùng khó chịu.

Lúc theo bác sĩ phụ trách kiểm tra phòng một lượt, báo cáo, viết bệnh án, nói chuyện với mấy người bệnh nhân, đã gần đến trưa, Trình Bác Diễn cảm thấy bắp chân mình căng lên, ngồi trên ghế nhấc chân đưa qua đưa lại.

Lúc ăn cơm anh còn ăn rất nhiều, anh cảm thấy lúc mình ăn ngon miệng nhất là khi ăn trong căn tin bệnh viện, so với mấy món mà anh vật vã nấu ra, đó chính là bữa tiệc.

Buổi trưa tùy tiện nghỉ ngơi 20 phút thì lại bắt đầu bận rộn, mãi cho đến khi gần tan việc, Trình Bác Diễn mới dành chút thời gian cầm điện thoại nhìn qua tin nhắn nhận được vào hai giờ trước.

Cuối tuần này bớt chút thời gian chờ triệu tập.

Trên điện thoại là tin tức họp bạn, là nhóm bạn thời cấp 3, bảy tám người, mỗi năm một lần, năm nào cũng rất đúng giờ.

Dù sao, thời gian này là giai đoạn bắt đầu lên lịch họp, về sau chính là các loại hội họp, bạn bè cùng lớp, bạn cũ từ nước ngoài trở về, bạn đồng hương trở về quê cũ.

Ăn ăn ăn, uống uống uống.

Mập mập mập.

Anh muốn hồi âm thật nhanh chóng, nhưng đầu choáng váng đến nỗi muốn ngắt xuống, lúc đang muốn trả lời tin nhắn thì bệnh nhân kế tiếp đi vào phòng.

"Bác sĩ." Một ông chú tiến vào, đỡ thắt lưng ngồi xuống, để một tấm phim và bệnh án lên bàn anh: "Lúc trước tui tới rồi, tấm phim này cậu xem một chút?"

"Để tôi xem." Trình Bác Diễn cầm cái gối kê lưng bên cạnh lót sau lưng ông chú.

"Hôm qua tui bê chậu nước hắt hơi một cái, người căng ra, đau không chịu được, chân cũng đau, không nhúc nhích được." Ông chú lại đem bệnh tình nói hết một lần.

"Chú xem, chú có tới ba bốn năm cái gai khớp, thoái vị đĩa đệm, chân chú đau chắc là do bị chèn dây thần kinh..." Trình Bác Diễn giải thích với ông chú.

"Vậy giờ sao? Nên chữa thế nào?" Ông chú cau mày hỏi : "Cần phẫu thuật không?"

"Tình trạng của chú không chỉ định phẩu thuật..." Trình Bác Diễn lắc đầu: "Chú phải đi làm trị liệu ở khoa vật lý trị liệu của chúng tôi."

"Không phẫu thuật à?" Ông chú tựa hồ hơi thất vọng.

"Sao chú lại muốn phẫu thuật?" Trình Bác Diễn nở nụ cười.

"Phẫu thuật thì bọn nó phải vây quanh hầu hạ tui" Ông chú chậc lưỡi: "Tui hưởng thụ một chút."

"Ra là vì chuyện này." Trình Bác Diễn vừa viết lên bệnh án vừa nói: "Chú làm vật lý trị liệu cũng như vậy thôi, nói cho bọn họ biết, bác sĩ nói, xe đưa xe đón, không phải làm chuyện gì, toàn bộ phải hầu hạ tận miệng."

"Được! Để tui nói như vậy!" Ông chú vỗ đùi một cái.

"Chú đừng làm động tác mạnh như vậy, chú nên hạn chế đi, cứ từ từ." Trình Bác Diễn nói.

Sau khi ông chú rời đi, Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, đứng lên cựa quậy vài cái rồi đi ra ngoài phòng khám nhìn một chút, đã không còn bệnh nhân.

Tan tầm.

Anh thay đồ xong, đổ đi bát nước lạnh rồi ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cồng bệnh viện chưa được mấy bước, trời đã rơi tuyết, Trình Bác Diễn kéo kéo khăn choàng cổ, chập chạp chạy vào bãi đỗ xe.

Đài phát thanh trên xe sầu thương báo cho anh biết, đường về nhà bị tắc 1km.

Anh tính toán một chút rồi rẽ qua con đường khác, đến nhà bà nội đi đường vòng về, như vậy sẽ không bị tắc.

Trên đường anh luôn nghe đài phát thanh, trong lòng tính toán buổi tối nên ăn món gì.

Hôm nay có hơi mệt, thật sự không muốn về nhà làm đồ ăn.

Mì thịt bò? Cơm xá xíu? Cháo đậu thập cẩm? Không được, sáng nay vừa mới ăn cháo đậu xong... Lẩu cay phần 1 người? Miến chua cay? Cháo đậu thập cẩm? Sao lại cháo đậu nữa, khó ăn như vậy...Mì trộn tương? Bánh hấp? Cháo đậu... Cháo? Cháo đậu thập cẩm? Cháo đậu thập cẩm? Cháo đậu thập cẩm? Thập...

"Haiz!" Trình Bác Diễn buồn bực vỗ lên vô lăng một cái, món kia giống như một đơn khúc lẩn quẩn trong đầu một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được, cháo đậu thập cẩm đầy cả đầu.

Phía trước có xe chặn, lúc chờ anh cầm điện thoại gọi đến nhà bà nội: "Bà nội ăn chưa ạ?"

"Ăn rồi." Bà nội lớn tiếng đáp: "Con tan việc rồi đấy à? Có phải không có chỗ ăn không? Để bà làm cho con!"

"Chắc gần nửa giờ nữa con đến." Trình Bác Diễn cười cười rồi nhìn một chút, phía trước không giống kẹt xe, một đống người chen chúc.

Cúp điện thoại, anh xuống xe đi về phía trước mấy bước muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Một chiếc xe màu đỏ dừng trên làn đường bên phải, trước đó một chút là làn đường đi bộ, một đám người đứng trên làn đường đường đi bộ kêu la.

Dòng xe bắt đầu bị tắc, có người không biết chuyện gì xảy ra phía trước, cứ ấn còi.

Tông người?

Hay là...Chắc là do bị cậu trai Triển Hồng Đồ trước kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên phản ứng đầu tiên của Trình Bác Diễn là tông người? Ăn vạ?

Anh không thích tham gia ầm ĩ, cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà khi đang muốn xoay người đi về xe thì một khuôn mặt lọt vào tầm mắt của anh.

Mái tóc undercut, dưới khóe mắt dán urgo.

Triển Hồng Đồ?!

Trình Bác Diễn do dự mấy giây, đi về phía bên đó.

Không bình tĩnh nhu thuận như lúc ở bệnh viện ngày trước, vẻ mặt Triển Hồng Đồ trước mắt không kìm được mà lộ ra vẻ cướp bóc, hơn nữa mấy người bên cạnh hùa vào, nhìn không phải dễ chọc.

Người tài xe là nữ, phỏng chừng hai mươi, bị vây ở giữa, nhìn qua rất bực bội bứt rứt.

Hơn nữa phía sau xe tắc thành một đoạn, Trình Bác Diễn còn chưa đi đến bên cạnh, cô gái đã lấy tiền từ trong túi xách ra ném vào đám người kia, gào lên: "Cầm đi! Tránh ra! Tránh ra!"

Trình Bác Diễn ngẩn người, lại là một người vừa hoảng vừa sợ bị vây đến cuối cùng phải lấy tiền mua im lặng.

Anh dừng chân, trở về xe mở cửa xe ra, nếu như anh có quen biết cô gái này, anh có thể sẽ dạy cô một bài học, về hậu quả xấu mà người dung túng ăn vạ mang lại.

Rảnh rỗi.

Hạng Tây không thấy được đám người Trình Bác Diễn ở bên ngoài, lúc đã cầm tiền bọn họ nhanh chóng rút lui để đề phòng nạn nhân phản ứng báo cảnh sát.

Cậu khoác tay lên vai Man Đầu, rồi nhảy đến con hẻm nhỏ bên cạnh, Man Đầu dắt một chiếc xe điện từ con hẻm nhỏ đi ra, cậu ngồi lên xe vỗ vỗ Man Đầu: "Đi."

"Đi đâu?" Man Đầu khởi động xe : "Đi bệnh viện đi? Bình thúc không nói hôm nay để cậu đi bệnh viện sao?"

"Tới quán net." Hạng Tây nói.

"Sao cơ?" Man Đầu quay đầu lại: "Cậu bị điên à!"

"Điên hồi giờ, không phải hôm nay mới đột nhiên phát điên." Hạng Tây rờ lên miếng urgo dưới khóe mắt: "Đi."

"Tiểu Triển." Man Đầu không khăng khăng bắt cậu đi viện nữa, rụt cổ lại lái xe hướng về phía quán net: "Cậu là người điển hình có điều kiện tốt nhất tôi từng thấy, nhưng lại không chịu sống cho tốt."

"Cậu thấy mấy người đang sống trên con phố khác trong khu Đại Oa, với mấy người đã từng gặp nhưng đã chết chưa..." Hạng Tây nói: "Sống không bằng con chó mà sống tốt cái gì."

Man Đầu mấp máy môi, hít một hơi gió, không nói nữa.

Cày trong quán net đến nửa đêm, Hạng Tây đứng lên lò cò nhảy đi, chân khó chịu, chơi cũng không được chơi thoải mái.

Hai người nửa đêm đi ngược gió Bắc trở về khu Đại Oa, đầu phố có cái hố to, phải xuống xe đi đến, cái hố này xuất hiện cỡ hai ba năm rồi, không ai để ý đến nó, mỗi khi Hạng Tây quay về đi ngang qua nó cũng có nghiên cứu một chút, chiều rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, chứng kiến cái hố này từng ngày lan rộng.

Hôm nay cậu theo thường lệ nhìn một chút, không thay đổi nhiều lắm, đang muốn đi vào bên trong, bức tường bên cạnh đột nhiên có một cái bóng đen di chuyển.

Hạng Tây giật mình một cái, chưa kịp la lên, cái chân bị thương đã bị ôm lấy.

"Đm!" Cậu hét lên một tiếng, muốn rút chân ra nhưng người này ôm rất chặt, chân cậu đau đến không nhấc nổi: "Uống lộn thuốc hả?!"

Lúc người nọ lộ mặt ra khỏi bóng tối, Hạng Tây mới nhận rõ đây là khách trọ nhà bên cạnh, ở chỗ này hơn một năm, rượu chè trai gái cờ bạc hút chích – tứ đổ tường, gần đây thân thể xuống cấp, không còn sức rượu chè trai gái, nhưng vẫn còn cố hút chích.

Lúc Man Đầu ném xe định chạy lại giúp đỡ thì Hạng Tây đã tát một phát vào mặt người kia, gã buông lỏng tay té nhào trên mặt tuyết.

"Thật con mẹ nó xúi quẩy!" Hạng Tây mắng một câu.

"Đêm nay người này nằm đây chắc chết cóng." Man Đầu nói.

"Chết thì chết." Hạng Tây cau mày: "Cậu nghĩ tên này còn sống bình thường được à."

Sáng ngày sau tỉnh dậy, Hạng Tây nghe ngoài cửa sổ có người tán gẫu, gã kia chết thật.

Về phần chết cóng, chết thuốc hay là... bị cái tát của mình làm chết, thì không biết, cũng chả ai quan tâm, đề tài này cao lắm đến trưa là không còn người nhắc đến.

Lúc Hạng Tây rửa mặt cậu rất nghiêm túc rửa sạch tay mình.

Lúc mặc áo ấm, Bình thúc bưng ấm trà hỏi: "Đi đâu đó?"

"Bệnh viện." Hạng Tây nói.

"Hôm qua không đi à?" Bình thúc nhìn theo cậu: "Nối xương không được người ta lại bảo tao không thương mày."

"Nối không được thì hôm qua có đi cũng nối không được." Hạng Tây kéo cửa ra.

Nhị Bàn đứng ngoài cửa đang muốn đi vào, thấy cậu thì cười khẩy: "Nối không được thì thôi, mày với anh Man Đầu là bạn mà."

Hạng Tây nhìn gã một cái, nhếch miệng: "Ông cũng chỉ được có thế."

Trước khi đóng sầm cửa rời đi, cậu còn nghe thấy Nhị Bàn vào nhà nói lớn tiếng với Bình thúc: "Cái loại nuôi ong tay áo này giữ lại làm gì? Sớm muộn gì cũng có chuyện!"

Hạng Tây nhổ lên mặt đất một cái, cậu không sợ Nhị Bàn, lúc cậu được Bình thúc nhặt về, Nhị Bàn còn không biết đang lừa đảo bịp bợm ở xó nào.

Khiến cậu hơi để ý như vậy là do sự im lặng của Bình thúc sau khi Nhị Bàn nói ra những lời kia.

Nguyên nhân duy nhất Bình thúc im lặng cũng chỉ có thể là do Nhị Bàn đã nói trúng suy nghĩ của ông.

Nhưng mà Hạng Tây không để tâm, cậu đi đi về về quá nhiều lần rồi.

Thế giới này lớn như vậy, nhiều người đến thế, có nhiều người có cách sống khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta phát bệnh vì những gì đang diễn ra, nhưng nào có ai quan tâm đến. (?)

Cho nên mình cũng không để tâm chuyện gì.

Người có đôi khi sống cũng chỉ để "tồn tại" mà thôi.

Bệnh viện rất đông người, Hạng Tây không ngờ khoa chỉnh hình lại đông người đến vậy, ở trên băng ghế xem TV-không-tiếng đến ngủ gật hai lần rốt cuộc mới nghe được tên mình.

Triển Hồng Đồ. Phòng số 4.

Cậu đứng lên vào phòng số 4.

Trình Bác Diễn ngẩn đầu nhìn người bệnh vào đến cửa thì ngẩn ra, người nọ nhìn anh cười cười: "Bác sĩ nhìn thật quen mắt, có phải gặp qua rồi không?"

"Hôm này không đi nằm vạ nữa à?" Trình Bác Diễn không thể nào diễn tả cảm giác của mình.

"Anh nói," Triển Hổng Đồ đặt mông ngồi lên ghế, giọng nhỏ xíu: "Có ai thích nằm vạ đâu, trời lạnh thế này mà."

"Cậu so với đồ sứ còn dễ vỡ hơn đó." Trình Bác Diễn nhìn lướt qua ngón tay tê cóng hồng hồng của cậu: "Kéo ống quần lên, để tôi xem."

"Anh, đừng nói thế, em cũng không muốn...Bố em bị bệnh." Triển Hồng Đồ rũ mí mắt khẽ thở dài, chậm rãi vén ống quần lên: "Dù sao em cũng không thể nhìn ông ấy chết đi."