Vị Hôn Thê Sát Thủ Của Tôi

Chương 7

Lăng Khiên cười cười. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, tên này rốt cuộc chỉ có mỗi cơ mặt đểu cáng này thôi sao? Đúng là muốn chọc điên người khác mà. Anh ta đột nhiên kề sát vào mặt Nhược Vi, cô cố tránh ánh mắt của anh ta nhưng lại ko thoát đc cánh tay Lăng Khiên đang để trên eo mình.

"Anh...anh...lại muốn làm gì?..." Nhược Vi mặt đỏ như trái cà chua lắp bắp nói. Anh cất giọng trầm trầm hỏi "Nhược Vi... Em...thực sự ko nhận ra tôi?". Cô thực sự bị dọa cho sợ trước bộ dạng nghiêm túc của Lăng Khiên. "Tại sao tôi lại phải nhận ra anh?" Nhược Vi mắt tròn xoe ngạc nhiên. Lăng Khiên hơi nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia buồn khổ rồi nhanh chóng trở lại bình thường "Ko có gì". Cô có đang nhìn lầm ko? Lúc nãy cô có đúng là nhìn thấy mặt anh ta thoáng qua nét buồn ko? Ko! ko thể nào đâu. Nhược Vi cư nhiên phủ định.

Cô giương đôi mắt to tròn nhìn Lăng Khiên đầy nghi vấn. Anh cũng nhìn cô vs sự nhu tình. Trong 1 khoảnh khắc, cả 2 người đều im lặng mà nhìn nhau. Lúc nãy khi thấy cô ko nhận ra mình, tim Lăng Khiên chợt cảm thấy nhói 1 chút. Cô là người mà anh ngày đêm mong nhớ nhưng bây h lại phũ phàng ko hề nhớ tới anh. Nhược Vi nhận thấy đc ánh mắt tràn đầy sự nhung nhớ của anh ta, tim cô bất giác lại nhảy nhót loạn xạ.

Trong lòng dâng lên 1 cảm giác xao xuyến, rốt cuộc cảm giác này là sao? Tại sao đối vs ánh mắt nhu tình kia của Lăng Khiên, cô lại cảm thấy có gì đó rất ngọt ngào. Cả 2 cùng chìm vào khoảng lặng, ko 1 tiếng động. Lăng Khiên bỗng đưa tay nâng cằm cô lên 1 cách nhẹ nhàng. Nhược Vi ko làm gì, chỉ giương mắt nhìn anh ta. Lăng Khiên từ từ cuối đầu xuống, đặt lên môi cô thêm 1 nụ hôn, vô cùng từ tốn.

Cô ko hề phản kháng như lần trước mà cư nhiên lại ngồi yên để mặc anh ta hôn. Nụ hôn lần này của Lăng Khiên ko hề có sự cuồng dã như lần trước mà lại hết sức dịu dàng nhưng ko kém phần nồng nhiệt.Khiến Nhược Vi thực sự muốn tan chảy,ko thể chống đối. Cô khẽ rên nhẹ 1 tiếng "Ưʍ...". 2 cánh tay rắn chặt siết chặt eo Nhược Vi,ko để cô trốn thoát.

Nụ hôn này, anh mang cả sự nhung nhớ và yêu thương vào trong đó.Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng,dưới ánh trăng mờ ảo,có 2 con người đang hôn nhau cuồng nhiệt.......................................................................................................................................... Cánh cửa phòng khép lại, Nhược Vi đứng dựa vào cửa. Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, 2 tay ôm lấy l*иg ngực như đang muốn giữ lấy trái tim mình.

Cô tự đánh lên đầu, tại sao cô lại để cho anh ta hôn chứ. Cô đúng là uống phải bùa mê thuốc lúa rồi mà. Nhược Vi vả vào mặt mình"Nhược Vi, mày tỉnh lại đi. Mày ko thể như vậy. Quên hết đi". Cô hít thở sâu 1 cái, bất chợt cô phát hiện có rất nhiều vali đang để ở trong phòng. Chắc là cha cô đã cho người chuyển hết đồ đạc của cô từ Anh đến nơi này.

Nhược Vi thở dài sườn sượt,cô có cảm giác cha như đang muốn tống cô ra khỏi nhà vậy.Chợt Nhược Vi sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, cô bấm vào máy âm báo gọi cho quản gia của ngôi biệt thự ở nhà dưới."Thưa tiểu thư, cô cần gì?" giọng quản gia vang lên. "Tôi muốn hỏi hôm nay khi người của cha tôi chuyển đồ đạc của tôi đến đây, có mang chiếc xe motor nào tới ko?". "Motor???". "Phải, là 1 chiếc motor màu đen của tôi" .

"Thưa, hình như có". "Ừm vậy đc rồi, cám ơn ông quản gia". Nhược Vi vui mừng ngắt máy, cuối cùng cô cũng đc gặp "bé cưng" rồi. Từ năm 15t cô đã có sở thích kì lạ đó chính là đua motor. Đám bạn gái trong lớp ai cũng khϊếp sợ nhìn cô. Cả cha cô cũng bó tay mà nhìn. Nhược Vi mỉm cười nằm lăn xuống giường. Vậy là ngày mai cô có thể đến trường bằng motor mà ko cần tên Lăng Khiên đáng ghét kia đưa đi. Nhược Vi ôm gối mau chóng chìm vào giấc ngủ............................................................................................................................................ Sáng nay, Nhược Vi dậy rất sớm, chủ ý là muốn bay đi cùng vs "bé cưng" của mình. Sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồng phục, đầu tóc gọn gàng.

Cô ba chân bốn cẳng cầm lấy balo chạy xuống lầu. Định vọt thẳng ra cửa 1 cách nhanh chóng nhất nhưng ko ngờ lại bị tên vệ sĩ hôm qua chặn lại "Thưa tiểu thư, cô vẫn chưa ăn sáng". Nhược Vi nghiến răng ken két "Đã nói đó ko phải là việc của các người". Tên vệ sĩ vẫn đưa tay ngăn cô, đứng im như pho tượng. Cô xắn tay áo, hết cách rồi đành dùng vũ lực thôi. "Vi Vi, mau vào ăn sáng" Nhược Vi đang định giơ nắm đấm thì 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng ăn.

Cô lập tức hạ cánh tay xuống, đưa mắt liếc vào phòng ăn. Lăng Khiên đang vừa đọc báo vừa uống cà phê trên bàn ăn, ko hề nhìn về cô. Nhược Vi quay đầu lại trừng mắt nhìn tên vệ sĩ cao to kia,vẫn tiếp tục hành động đang giang dở "Vi Vi, đừng quậy nữa. Tôi ko muốn nhắc tới lần thứ 3. Mau vào ăn sáng!" giọng nói đó lại vang lên nhưng lần này lại mang âm hưởng vô cùng lạnh lẽo. Nhược Vi cảm thấy ớn lạnh sóng lưng, cô đành nhịn nhục liếc xéo tên vệ sĩ. Hậm hực tiến tới phòng ăn. Vào trong phòng,cô kéo ghế đối diện chỗ Lăng Khiên định ngồi xuống. "Qua đây ngồi cạnh tôi" Lăng Khiên đặt tờ báo xuống ngước nhìn cô. Nhìn mặt anh ta, Nhược Vi lại nhớ về những chuyện tối qua. Bất giác mặt cô lại đỏ lên "Ko...ko cần...

Tôi ngồi đây đc rồi...". "Em qua đây mau lên!" Lăng Khiên ra lệnh. Nhược Vi bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh ta là cái gì mà dám ra lệnh cho cô. Vị hôn phu thì sao? Cũng đâu có quyền quản chỗ ngồi của cô chứ. "Này Trần Lăng Khiên anh đừng có quá đáng. Dù cho anh có là vị hôn phu của tôi thì cũng ko có nghĩa là quản cả chỗ ngồi ăn của tôi" cô giận dỗi lên tiếng. Nghe thấy lời nói của cô, Lăng Khiên chợt nhếch môi cười "Cuối cùng, cũng chịu công nhận tôi là chồng sắp cưới của em sao?. "Tôi... Tôi ko có!" Nhược Vi phản bác. Anh ta nhìn cô trở lại khuôn mặt nghiêm nghị "Ko nói nhiều. Qua đây!!! Đừng để tôi nhắc lại!" Lăng Khiên lại dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn cô. Nhược Vi thấy hơi run sợ, cô đành nhượng bộ bước tới gần anh ta.

Lăng Khiên kéo ghế bên cạnh ra rồi liếc nhìn ý bảo cô ngồi xuống. Nhược Vi cắn môi ngồi xuống chỗ bên cạnh anh ta. Lăng Khiên khóe môi cong lên hài lòng, đẩy dĩa thịt đã cắt sẵn từng lát nhỏ qua cho cô, dịu dàng nói "Em ăn đi".Cô thực sự muốn rớt tim vs tốc độ biến đổi khuôn mặt của anh ta. Thật là,lật mặt còn nhanh hơn lật bài. Anh ta lúc nãy vs người tối qua đúng là khác nhau 1 trời 1 vực. Nhược Vi chỉ biết im lặng mà ngồi ăn. Sau khi ăn xong xuôi, cô hắng giọng "Hôm nay anh ko cần đưa tôi đến trường đâu. Tôi đã có phương tiện riêng rồi".

"Phương tiện riêng?" Lăng Khiên nhướn mày. Nhược Vi đứng dậy, đeo balo trên vai, sẵn sàng chuẩn bị chạy "Hôm qua cha tôi đã chuyển nó đến đây nên hôm nay tôi sẽ đến trường bằng motor của mình. Bây h tôi ăn xong rồi, tôi đi đây. Bye". Cô bắn ra câu nói vs 1 tốc độ tên lửa rồi nhanh chóng chạy biến ra khỏi đó.Cô ko muốn lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia.Anh hơi nhíu mày 1 chút sau đó lại dãn ra, Lăng Khiên khóe môi cong lên nhìn cô.

"Motor? Em đúng là đặc biệt đấy Nhược Vi" Lăng Khiên cũng ko kêu cô lại mà chỉ ngồi đó tiếp tục dùng bữa sáng. "Thưa chủ nhân, tôi tới rồi" 1 giọng nói vang lên, Ngô Diệm bước vào trong phòng, cúi đầu trước anh. Lăng Khiên buông dao nĩa xuống, lấy khăn chùi khóe miệng 1 cách tao nhã. Ngô Diệm bước lên báo cáo "Thưa chủ nhân, lô vũ khí mới đã gần như hoàn tất. Tuần sau, chúng ta có thể giao qua bên kia rồi ạ". "Tốt, càng sớm càng tốt" anh ngồi dựa vào ghế nhấp 1 ngụm cà phê, vẻ mặt cương nghị. Ngô Diệm tiếp tục cung kính nói "Thưa, lô vũ khí lần này rất lớn, toàn là những vũ khí đc thiết kế tối tân nhất. Nên tôi đã phái rất nhiều cận vệ và những máy bay đi giám sát khi chuyển hàng ạ". Lăng Khiên hơi nheo mắt, mặt vẫn ko tí cảm xúc "Số hàng này rất quan trọng nên ta sẽ đích thân giám sát toàn bộ quá trình chuyển giao. Ngươi hãy sắp xếp đi". "Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Xin chủ nhân cứ yên tâm" Ngô Diệm tuân lệnh nghe theo.

"Còn nữa, kêu vài tên vệ sĩ bí mật đi theo tiểu thư Nhược Vi, canh chừng nhất cử nhất động của cô ấy. Rồi về báo cáo cho tôi". "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ làm ngay. Chủ nhân còn việc gì giao phó nữa ko ạ?". " Ko, ngươi lui đi". "Vâng, vậy tôi xin phép lui trước" Ngô Diệm gập người chào rồi bước ra khỏi phòng ăn. Anh ta vừa đi ra vừa cảm thấy kì lạ. Chủ nhân từ trước tới h đối vs nữ nhân chỉ như cỏ rác, còn ko muốn chạm vào. Nay lại 1 mực quan tâm đến tiểu thư Nhược Vi như vậy, đúng là ko hiểu nổi................................................................................................................................................... Vừa thấy chiếc motor màu đen đậu ngoài sân, Nhược Vi mừng rỡ chạy đến ôm ngay "Trời ơi! Bé cưng! Tao nhớ mày quá đi mất".

Cô còn vui sướng hơn là nhìn thấy vàng nữa. Vẻ ngoài chiếc xe motor này đc thiết kế tinh xảo, cho thấy sự dũng mãnh của nó. Động cơ phân phối vô cùng lớn mà ko có chiếc xe nào sánh đc. Đây là chiếc duy nhất trên thế giới do người của tổ chức chế tạo riêng cho cô.

Nhược Vi nhanh chóng ngồi lên chiếc xe motor. Cô nắm lấy tay lái rồ ga 1 chút rồi phóng đi mất dạng khỏi ngôi biệt thự.Cả đám vệ sĩ đứng ngoài trợn mắt nhìn cô,Ngô Diệm vừa bước ra khỏi cửa cũng vô cùng sững sốt trước cảnh tượng đó.

Chiếc motor lướt nhanh vs tốc độ khủng khiếp trên đường, cây cối bên lề đều muốn bay theo nó. Nhược Vi sung sướng tận hưởng làn gió mát của buổi sớm mai, cô thích cái cảm giác nguy hiểm và tốc độ như thế này. Nó giúp cô quên hết mọi thứ..................................................................................... Giờ ra về, Nhược Vi ra khỏi cổng,định đi lấy xe thì 1 chiếc BMW dừng ngay trước mặt cô. Cửa xe từ từ mở ra, Lăng Khiên xuống xe bước tới chỗ cô.

Tất cả nữ sinh ai cũng suýt xoa ko tin thể đc. Lần đầu họ thấy 1 người đàn ông đẹp trai đến như vậy, dù anh đang đeo kính râm thì vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người. Thân hình cao lớn kia che hết ánh nắng mặt trời trước mắt Nhược Vi. "Anh...anh làm gì ở đây?" cô trợn to mắt hỏi. "Sao thế, thấy chồng chưa cưới đến đón mà em ko vui sao?" anh ta nhếch môi cười.

Cô trừng mắt nhìn "Ko cần, tôi có xe rồi. Bây h tôi phải ra lấy xe". Lăng Khiên ngừng cười, bước tới mở cửa xe "Lên xe". Lại là cái ánh mắt lạnh lẽo đó, Nhược Vi thoáng rùng mình. Anh ta hình như rất thích dùng ánh mắt đó để uy hiếp cô "Nhưng mà xe của tôi...". "Yên tâm, tôi sẽ sai người mang xe về. H thì lên xe đi!" Lăng Khiên ra lệnh.

Thực ra anh cũng ko muốn đáng sợ như vậy vs Nhược Vi, chỉ là vì tính cách cô quá ngang bướng ko chịu khuất phục nên đành phải trở nên như vậy. Cô liếm môi, nuốt nước bọt rồi bước vào trong xe. Lăng Khiên đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua kia, ngồi vào bên cạnh. Anh khởi động cơ máy, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nhược Vi ngồi trong xe chỉ biết im lặng mà Lăng Khiên cũng chẳng nói gì chỉ chăm chú lái xe. Cô khẽ liếc nhìn sang người bên cạnh, quan sát tỉ mỉ.

Người con trai này, à ko, phải nói là đàn ông mới đúng. Anh ta thực sự rất đẹp, trên người toát lên khí thế vương giả. Thân hình cao to như 1 con báo, vẻ đẹp quyến rũ đó đều khiến phụ nữ phát cuồng. Nhưng mà, anh ta lại là 1 kẻ rất nguy hiểm. Tuy Nhược Vi vẫn chưa thấy Lăng Khiên làm gì xấu nhưng cứ nhìn vào ánh mắt, cử chỉ và cả chỗ đứng của anh ta trong giới hắc bạch đạo thì biết. Để có chỗ đứng như vậy, người đàn ông này ko hề tầm thường.

"Mê mẩn tôi rồi sao?" Lăng Khiên nhếch môi cười, mắt vẫn ko nhìn cô. Nhược Vi bất giác đỏ mặt, phát hiện nãy h mình còn đang nhìn anh ta chằm chằm "Ko... Ko có! Anh bớt nói nhảm đi!" cô vừa thẹn vừa giận. Lăng Khiên ko nói gì chỉ nhếch môi cười, tiếp tục việc lái xe của mình. Nhược Vi khó chịu nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh. "Chúng ta ko về nhà sao?" cô ngạc nhiên quay qua hỏi Lăng Khiên. Anh trả lời ngắn gọn "Ko". "Vậy thì đi đâu?". "Đi dự tiệc". "Dự tiệc?". "Em sẽ cùng tôi đi dự 1 buổi tiệc rất quan trọng". "Nhưng mà tôi...".

"Em ko đc lựa chọn" Lăng Khiên cắt ngang lời cô. Nhược Vi thấy rất uất ức trong lòng, anh ta đâu phải cha cô, sao cái gì cũng quyết định chứ. Chiếc BMW dừng lại ngay trước 1 cửa hàng váy sang trọng. Lăng Khiên đưa cô vào lựa hết bộ này đến bộ khác. Nhân viên thấy khách sang trọng liền tíu tít chào mời. Mấy nhân viên nữ đều ngước mắt nhìn ngưỡng đôi nam nữ ngoại hình xuất chúng kia. Anh bảo nhân viên đem tất cả những mẫu váy đẹp nhất ra rồi kêu Nhược Vi lựa chọn. Cô hơi choáng váng 1 chút,lựa ư?

Dù đúng cô là tiểu thư con nhà quý tộc nhưng cô chưa bao h mặc váy dạ hội cũng như chưa bao h dự tiệc. Nhược Vi ko thích những thứ đó,nó làm cô khó chịu. Mà bây bắt cô đi dự tiệc lại còn phải chọn thử váy.Đúng là cực hình mà.Thấy cô lưỡng lự,nhân viên liền đưa vài mẫu lên giới thiệu"Tiểu thư,tôi thấy cô rất xinh đẹp vóc dáng cũng rất chuẩn nên mặc mẫu váy bằng chất liệu voan màu hồng này rất hợp, còn mẫu váy xẻ ngực này nữa cũng rất hợp,..."

cô nhân viên cứ luyên thuyên giới thiệu làm Nhược Vi còn khó lựa hơn. Lăng Khiên thấy vậy liền bước tới chỉ vào 1 bộ váy màu xanh đen "Chọn cái này đi". Cô giương đôi mắt to tròn nhìn anh ta. Lăng Khiên nhếch mép "Em mau vào trong thử đi". Cầm lấy bộ váy, Nhược Vi đành gật gù bước vào trong phòng thử đồ. Hồi lâu cánh cửa phòng mở ra, cô mặc bộ váy bước ra khỏi phòng. Tất cả nhân viên ở đó đều kinh ngạc ngước nhìn. Ngay cả Lăng Khiên cũng bị đứng hình vài giây. Trước h phụ nữ đẹp, anh đã từng thấy qua rất nhiều nhưng ko có ai lại giống cô gái trước mặt anh đây.

Nhược Vi vừa bước ra đã làm choáng ngợp cả căn phòng. Bộ váy làm bằng vải lụa bó sát lấy người cô, tôn lên những đường cong của cơ thể. Phần trên ko tay ôm sát ngang ngực để lộ 1 chút khe hở ở giữa. Phần dưới váy xẻ từ trên đùi xẻ xuống để lộ 1 bên chân dài và trắng mịn. Cô ngượng ngùng nhìn Lăng Khiên. Đây là lần đầu tiên cô mặc bộ váy hở hang như vậy.

"Tôi thấy bộ này ko hợp" Nhược Vi phát biểu ý kiến. Lăng Khiên nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng. Anh ta đứng dậy bước đến phía sau lưng ôm lấy eo cô, xoay Nhược Vi qua cái gương bên cạnh. Lăng Khiên tựa cằm vào vai cô, giọng khàn khàn "Tôi lại thấy em mặc bộ này rất đẹp. Nhìn là muốn ăn ngay". Hơi thở nam tính phả vào tai khiến cô run lên, mặt cô đỏ bừng. Sao anh ta có thể nói những lời ám muội như thế ở đây chứ? Mấy nhân viên nữ ai cũng giương mắt nhìn cặp đôi nồng thắm kia mà ko khỏi ngưỡng mộ.

"Đem đến đây" Lăng Khiên ra lệnh cho nhân viên đem tới 1 sợi dây chuyền làm bằng kim cương. Anh cầm lấy đưa qua và đeo vào cổ Nhược Vi. Những ngón tay của cô khẽ chạm vào mặt dây chuyền. Lăng Khiên lại vòng tay siết lấy eo, nhìn cô trong gương "Bây h thì hoàn thành kiệt tác rồi đấy". Nhược Vi nhìn mình trong gương, cô ko thể tin đc đây lại là mình. Cô chưa bao h đc nhìn thấy mình dưới bộ dạng công chúa như thế này. 1 hồi lâu, Lăng Khiên tính tiền xong liền kéo cô đang ngơ ngác ra xe........................................................................................................................................ Buổi tiệc thường niên của Lâm gia, đây bữa tiệc của giới thượng lưu, ai đến đây ko giàu thì cũng quý. Ngay cả quan chức cấp cao của chính phủ cũng tới đây.

Cô quàng tay Lăng Khiên bước vào gian phòng bữa tiệc. Vừa bước vào 2 người đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Ai cũng dồn mắt nhìn người vừa bước vào là ông trùm của giới hắc bạch đạo và cô gái đi ngay bên cạnh đúng là tuyệt mĩ giai nhân. Họ vô cùng ngạc nhiên từ trước h vẫn nghe nói ông trùm này ko hề thích nữ nhân. Nhược Vi nắm chặt cánh tay Lăng Khiên, cô ko quen dự tiệc như thế này cũng ko thích nhiều người nhìn mình chằm chằm.

Ở đây hầu như cô đều ko biết ai cả. Lăng Khiên dường như nhìn thấu sự lo lắng của cô liền quay qua nói nhỏ vào tai cô "Em đừng lo. Có tôi ở đây". Chỉ 1 câu nói nhưng đã khiến Nhược Vi an tâm hơn. Lòng cô chợt xao xuyến ko thôi. Anh ta dẫn Nhược Vi vào, ai ai cũng đến chào hỏi. Họ rất muốn đc lấy lòng của ông trùm này. Lăng Khiên ko cần đi đâu cả chỉ đứng 1 chỗ cầm ly rượu thì tự nhiên cũng sẽ có người kéo đến chỗ anh chào hỏi.

Cứ như anh ta mới là chủ bữa tiệc, Nhược Vi chỉ biết đứng bên cạnh cười và chào, nghe họ thao thao bất duyệt về tình hình tài chính và cổ phiếu. Nghe tới những thứ đó, cô lại cảm thấy ngán ngẩm. Nhược Vi ghé vào tai Lăng Khiên "Tôi hơi mệt". Anh dừng nói chuyện quay qua nhìn cô lo lắng "Vậy em ra ghế ngồi 1 lát đi. Đợi tôi". Nhược Vi gật đầu rồi cúi đầu xin phép đi vs những người kia. Sau đó cô sải bước lại bộ ghế salong gần cửa sổ và ngồi xuống.

Đứng từ nãy tới h cộng thêm mang giày cao gót khiến chân cô nhức mỏi. "Thì ra cô là vị hôn thê của Trần Lăng Khiên sao?" 1 anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ, khuôn mặt tuấn tú mặc 1 bộ vest màu sáng đi tới ngồi bên cạnh cô. Nhược Vi giựt mình "Anh là ai?". "Xin chào, tôi là Lâm Gia Tuấn, đây là bữa tiệc của gia đình tôi" anh ta mỉm cười giới thiệu. Cô liếc xéo anh ta "Hỏi làm gì? Ko liên quan đến anh". Anh ta cười cười nâng ly rượu lên "Tôi tự nhiên cảm thấy tò mò.

Ông trùm của giới hắc bạch đạo nổi tiếng là lạnh lùng, ghét nữ nhân chạm vào mình mà bây h lại đồng ý kết hôn sao? Khó tin quá!". Nhược Vi ko buồn để ý đến vẫn xoa nắn bàn chân mình "Nếu anh thấy khó tin như vậy thì tự mình mà đi hỏi anh ta". Thấy cái vẻ hững hờ của cô, Gia Tuấn cảm thấy rất ngạc nhiên. Trước h nữ nhân nhìn thấy anh ko ngước nhìn ngây ngất thì cũng là chạy sà đến nói lời ngon ngọt nhưng mà cô gái này còn chẳng thèm nhìn anh để nói chuyện.

"Cô thật là đặc biệt" Gia Tuấn mở miệng khen cô. Nhược Vi khó hiểu ngước mắt nhìn anh ta, rủa ra 1 câu chửi "Đồ điên". Khi ko nói người khác đặc biệt thì tên đó ko điên thì cũng là bất bình thường. Gia Tuấn ko những ko tức giận mà còn bật cười "Cô thật là thú vị hơn tôi tưởng tượng đó". Nhược Vi nhíu mày nhìn anh ta, đang nhức mỏi chân mà còn gặp phải tên tâm thần, cô đúng là xui xẻo mà. Lăng Khiên đang nói chuyện vs vài quan chức cấp cao thì bỗng nhiên có 1 cô gái xinh đẹp mang bộ váy ôm sát người đến bên anh.

Ngài bộ trưởng bước lên giới thiệu "Giới thiệu vs Trần tiên sinh đây là con gái tôi Minh Tuệ". Cô ta nâng ly rượu lên, cố tình đứng sát vào Lăng Khiên, khoe ra những đường cong đẫy đà "Nghe danh Trần tiên sinh đã lâu, hôm nay mới đc gặp mặt. Để tối nay tôi tiếp rượu cho ngài nhé" 1 câu nói vô cùng đẩy ẩn ý đã khiến toàn bộ những người ở đó nhìn chằm chằm vào 2 cha con bộ trưởng. Nhìn vô cũng biết, ông ta muốn dâng con gái mình cho ông trùm xã hội đen để lấy lòng.

Nhưng ko hề biết rằng Lăng Khiên căm ghét phụ nữ đụng chạm vào người mình. Nhược Vi ngồi 1 góc chứng kiến đc cảnh đó máu muốn dồn lên não. Cô nhận ra cô gái đó là đứa đanh đá đã hét vào mặt mình hôm bữa ở trường. Tên Lăng Khiên chết bầm kia cũng ko hề động đậy tay chân từ chối để mặt cô ta càng ngày càng ép sát. Nhược Vi đúng là tức chết mà. Cô tự dằn lòng ko đc tức giận cũng như giao động nhưng cứ nhìn thấy cái cảnh ám muội kia lại ko chịu đc. Gia Tuấn thấy vậy liền cười "Hình như vị hôn phu của cô có người khác chăm sóc rồi thì phải?". Nhược Vi trừng mắt nhìn anh ta. Bộ dạng tức giận của cô khiến Gia Tuấn buồn cười hơn "Đc rồi, tôi ko nói nữa. Vậy cô có muốn ra nhà kính xem hoa ko? Ở đây chỉ khiến cô ngứa mắt hơn thôi".

Cô thấy mình như đã có thể kiếm ra cách trả thù liền gật đầu đồng ý. Cả 2 đứng dậy, cô giả bộ thân thiết quàng tay Gia Tuấn. Anh ta cũng hiểu ý để yên cho cô quàng tay. Sau đó cả 2 người sải bước ra cửa cố tình đi ngang qua chỗ Lăng Khiên. Cả 1 đám đông dự tiệc nhìn vào cô kinh ngạc, cô gái lúc nãy đi vs ông trùm xã hội đen bây h lại quàng tay thân thiết vs thiếu gia nhà họ Lâm. Mặt Lăng Khiên tối sầm lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn vào đôi nam nữ kia. Dù Nhược Vi ko hề quay mặt lại nhìn anh ta nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh sóng lưng mình.

Cô và Gia Tuấn bước nhanh ra ngoài ngôi biệt thự và vòng ra sân sau. Minh Tuệ vẫn nhiệt tình mời rượu mà ko hề hay biết người đàn ông kế bên mình đang đầy sự u ám. Lăng Khiên liếc mắt qua cô ta "Cô! tối nay sẽ bị chôn sống! Chuẩn bi đi". 1 lời nói ngắn gọn nhưng tỏa ra sự lạnh lẽo và chết chóc. Minh Tuệ run rẩy đứng tránh xa anh ta ra.

Cô biết người này nói đc sẽ làm đc, giết người là 1 chuyện cỏn con vs anh ta. Người đàn ông này quá đáng sợ, chỉ 1 lời nói 1 cử chỉ liếc mắt của anh ta cũng đã làm mặt cô ta trắng bệch. Lăng Khiên quay qua mặt ông bộ trưởng cũng đang tái mét "Còn ông, chuẩn bị mất chức bộ trưởng đi". Tay chân ông ta bắt đầu bủn rủn ko nói đc lời nào. Dứt lời, Lăng Khiên xoay người bước ra khỏi phòng tiệc.................................................................................................................................... Vừa tới nhà kính Nhược Vi đã lập tức bỏ tay xuống. Lâm Gia Tuấn nhìn cô cười cười "Cô có biết cô vừa treo án tử hình cho tôi ko?". Đúng chính xác là án tử hình, anh ko tính chọc giận vào con người nguy hiểm đó. Anh chỉ tò mò lại nói chuyện vs vị hôn thê xinh đẹp của ông trùm xã hội đen mà thôi. Ai ngờ thấy thích thú vs cô gái này liền nảy ý tưởng đưa cô đi ngắm nhà kính lúc cô vừa trông thấy cảnh tượng kia. Bây h nghĩ lại anh thấy mình hơi liều lĩnh rồi.

Nhược Vi tuy mừng thầm trong bụng vì xả đc giận nhưng ko thể ko khỏi lo lắng. Cô chọc giận tên đàn ông nguy hiểm đó sợ sẽ có chuyện ko hay. Mặc kệ đi, anh ta là người có lỗi trước chứ đâu phải là mình. Nhược Vi bước lên nhìn xung quanh nhà kính, nơi đây thật sự rất đẹp, trồng rất nhiều loài hoa màu sắc khác nhau. Cô thích thú ngắm nhìn. Gia Tuấn nhìn cô mở miệng hỏi "Cô hình như rất thích hoa". "Phải, tôi rất thích đặc biệt là bách hợp" Nhược Vi nở nụ cười lúm đồng tiền vs anh ta. 1 nụ cười đã khiến tim anh khẽ lỗi nhịp.

Đang hớn hở ngắm hoa, chợt đôi giày của cô bị gãy gót làm cô ngả người loạng choạng về phía sau. Gia Tuấn vội vàng đưa tay ôm lấy cô. Theo phản xạ cô đưa tay bám lấy vai anh ta, mặt anh chúi sát vào mặt cô. 1 cảnh tượng ám muội đã hoàn toàn đập vào mắt Lăng Khiên vừa mới bước tới nhà kính, anh chỉ cảm thấy muốn vào trong đó lập tức giết người. Nhược Vi ngượng ngùng đứng dậy đẩy anh ta ra. "Cám ơn" cô líu nhíu trong miệng. Gia Tuấn thấy vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng cười cười "Ko có gì".

"Nhược Vi!" tiếng kêu bất chợt làm cho cô giật mình xoay người lại "Lă...ng Khiên...". Nhược Vi lắp bắp khi vừa thấy người đàn ông đang bước vào nhà kính. "Qua đây!" Lăng Khiên ra lệnh bằng ngữ khí lạnh lùng. Cô rùng mình nổi da gà, lần này mình chết chắc rồi, sao tự nhiên lại nghĩ đến trả thù chọc tức anh ta cơ chứ. Nhược Vi nhích từng bước 1 đến chỗ Lăng Khiên. "Xin chào Trần tiên sinh lâu quá ko gặp" Lưu Gia Tuấn cười cười. Lăng Khiên cũng chỉ nhếch khóe môi "Đúng là lâu quá ko gặp Lưu thiếu gia. Cám ơn cậu hôm nay đã chiếu cố đến cô gái của tôi".

Gia Tuấn hơi đanh mặt lại, nhưng vẫn cố bình tĩnh "Ko có gì đâu, Trần tiên sinh đừng hiểu lầm tôi chỉ muốn giới thiệu vườn hoa nhà kính của ngôi biệt thự cho tiểu thư đây xem thôi". Lăng Khiên liếc nhìn qua cô "Thật sao?". Lưng của Nhược Vi truyền đến 1 đợt điện chạy dọc.....................................................................................................................................

[Biệt thự Black]

Chiếc BMW thắng gấp trước cổng ngôi biệt. Nhược Vi muốn chúi ngã về phía trước, mặt tái mét. Suốt quảng đường chiếc xe lao như con báo điên, cô ko hề sợ tốc độ nhưng lại sợ cái sự im lắng đến đáng sợ của Lăng Khiên trong suốt quãng đường.

Cô đâu có làm gì sai để anh ta giận cơ chứ, lúc nãy chỉ là trượt chân thôi mà. Lăng Khiên nắm tay Nhược Vi lôi vào trong nhà, bàn tay anh siết chặt đến mức khiến cô đau nhức "Buông ra! Lăng Khiên... Đau quá...." cô đau quá la lên. Anh ta dường như ko hề nghe thấy lời cô. Cứ thẳng 1 đường đi lên lầu. Lăng Khiên thực sự rất tức giận vô cùng tức. Anh mở cửa phòng mình ra túm cô vào. "Anh tính làm gì? Lăng Khiên!" Nhược Vi tức giận nhìn anh ta. Dù là cô đang rất sợ đôi mắt kia nhưng vẫn thấy bực bội. Vừa dứt lời, Lăng Khiên đã ép chặt cô vào cánh cửa hôn cuồng nhiệt. Nhược Vi hoảng sợ vùng vẫy, cô dường như ko thể thở đc trước sự sít sao của anh ta. 2 cánh tay rắn chắn siết chặt eo cô ko để Nhược Vi trốn thoát.

Lăng Khiên cứ thế cắn muốt đôi môi anh đào 1 cách mạnh mẽ. Anh ko biết tại sao mình lại điên tiết lên thế này khi thấy cô ở cùng người đàn ông khác. Mặt của cô nóng ran, tim đã nhảy liên hồi. Sự mạnh mẽ đến tàn bạo của Lăng Khiên khiến cô nhất thời ko thể chịu đc. Hồi lâu sau, anh ta mới từ từ buông tha cho cô. Nhược Vi cố hít thở để lấy không khí. Cô chống 2 tay đẩy anh ta ra "Anh đang làm gì vậy buông tôi ra đi". Lăng Khiên vẫn ép sát vào siết chặt cổ tay cô "Em nghe cho rõ đây. Tôi cấm em gần gũi vs bất kì người đàn ông khác ngoài tôi.

Nếu ko tôi sẽ ko tha cho em đâu". "Anh là ai mà dám cấm đoán tôi chứ?" Nhược Vi khó chịu, rõ ràng anh ta gần gũi vs đứa con gái khác trước mà bây h còn giở giọng cấm đoán cô. Anh giận dữ gầm lên "Tôi là vị hôn phu của em!!!" Nhược Vi đúng là thử thách tính nhẫn nại của anh mà. Chết tiệt, sao anh lại tức giận như vậy chứ? Trước h anh luôn là người khống chế cảm xúc rất tốt mà. "Anh là vị hôn phu thì sao chứ? Anh cũng gần gũi vs cô gái khác trước trong bữa tiệc mà h còn lên giọng vs tôi hay sao?" Nhược Vi bực bội chết đi đc mà. Lăng Khiên hơi khựng lại 1 chút, thì ra là cô ấy đang ghen, lòng anh chợt ấm lên lạ thường.

Khuôn mặt vẫn trở lại nghiêm nghị "Tôi vs cô ta chẳng có gì cả. Còn Em vs tên thiếu gia kia đã ôm nhau!!!". Anh từ khi nào có tính so đo con nít vậy. Tên này đúng là làm cô ngày 1 khó chịu mà "Tôi chỉ là trượt ngã nên anh ta mới lấy tay đỡ thôi. Anh suy diễn gì vậy chứ?". "Tôi ko cần biết, tôi ko muốn có bất cứ tên đàn ông nào chạm vào em.

Em là người của tôi" Lăng Khiên gằng giọng. Cô trừng mắt nhìn anh ta, những lời bá đạo này mà anh ta cũng có thể nói ra sao? Tại sao chứ? Tại sao cô phải rung động? Dù là 1 chữ yêu anh ta cũng chưa hề nói vs cô. Phải rồi, 1 người đàn ông như anh ta sao có thể nói ra lời ngọt ngào. Lăng Khiến bóp chặt vai cô nói tiếp "Nghe cho kĩ Nhược Vi! Em là người phụ nữ tôi yêu. Em chỉ có thể thuộc về tôi mà thôi. Là của tôi". Nhược Vi như vừa đc nghe thấy tiếng sét ngang tai. Người đàn ông đáng sợ trước mặt đang nói yêu cô? Ko thể tin đc, cô có thể nghe đc tiếng tim rơi lộp bộp.

Lăng Khiên lại cúi xuống hôn cô, lần này cũng vô cùng cuồng nhiệt, môi anh ngấu nghiến cô. Nhược Vi ko hề phản kháng mà lại bất giác đưa tay quàng lấy cổ anh ta. Cô phải làm gì đây? Cô ko thể trốn tránh trái tim hiếu động của mình. Chỉ biết hành động theo linh cảm. Cô..., đã rung động trước người đàn ông bá đạo này mất rồi.

Lăng Khiên đột nhiên dừng lại, cúi đầu gặm lấy vành tai cô "Tôi rất thích em như thế này". Hơi thở nam tính mùi bạc hà phả vào tai Nhược Vi khiến cô rùng mình cứ như lại có thêm 1 luồn điện chạy vào tim. Mặt cô đỏ bừng bừng nhìn anh. Anh tiếp tục hôn lấy môi cô, lần này lại bạo dạn đưa lưỡi vào tách 2 hàm răng của Nhược Vi ra,tìm kiếm lưỡi cô. Nhược Vi thấy mình cả người nóng ran, nhịp thở khó khăn hơn. 1 sự cuồng dã xâm chiếm trong khoang miệng, lưỡi anh quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô mà mút lấy. Lăng Khiên chủ động bế xốc cô lên, Nhược Vi sợ sệt ôm cổ anh. Cô ko phải đứa con gái ngây thơ ngốc nghếch, cô thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhược Vi lắc đầu nhìn "Lăng Khiên, ko được. Chúng ta ko nên...". "Có gì ko nên. Em là vị hôn thê của anh!" Lăng Khiên vẫn mặc kệ ý kiến phản bác của Nhược Vi, bế cô đặt lên chiếc giường to lớn màu đen. "Nhưng..mà em chưa sẵn sàng... Ưʍ..." chưa kịp nói hết câu thì môi cô đã chịu sự chiếm đóng nồng nhiệt từ Lăng Khiên. Anh lại thỏ thẻ bên tai cô "Ko cần, cái này là bản năng. Nhược Vi, anh ko thể đợi". Tim của cô đập nhanh liên hồi ko dừng đc. Nhược Vi ko cách nào chống chả người đàn ông cuồng dã này. Biết làm sao đc, tim cô đã có anh ta rồi. Lăng Khiên hôn mặt rồi từ từ di chuyển xuống cổ cô, cắn nhẹ 1 cái để lại dấu vết làm Nhược Vi cảm thấy ngưa ngứa. Sau đó, anh lại hôn xuống xương quai xanh. Bàn tay anh nhanh chóng cởi bỏ bộ váy ra khỏi người cô. 1 thân thể ngọc ngà vs làn da trắng sữa hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt của Lăng Khiên sâu thẳm đầy dục vọng nhìn cơ thể kia. Mặt cô đỏ ửng, đúng là xấu hổ chết đi đc mà "Lăng Khiên, anh đừng nhìn như vậy...". Anh nhếch môi cười nhìn ngắm cô "Nhóc con, em thật là đẹp" rồi lại cúi xuống hôn bầu ngực đầy đặn của cô, cắn mút nhũ hoa, 1 tay xoa nắn bên còn lại. Môi anh từ từ di chuyển trên khắp cơ thể của cô. Nhược Vi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng bừng, như có con rắn trườn lên khắp cơ thể. Ko nhịn đc mà phát ra những tiếng rên rỉ "Ưʍ... Lăng... Khiên...".... Đau! Chợt 1 cảm giác như cắn đứt tâm can cô ùa đến. Đau chết đi đc "Lăng... Khiên... Đau! Đau quá!". Nước mắt của cô dàn dụa. Lăng Khiên thấy vậy đau lòng liền ngước lên dịu dàng hôn lấy nước mắt của cô "Ngoan, đừng khóc. Chốc nữa sẽ hết đau thôi". Tối hôm nay anh muốn cô phải thuộc về anh. Cơn đau đã thực sự quá đi chỉ trong vài dây, 1 cơn khoái cảm ùa tới. Nhược Vi bám chặt vào tấm vai trần Lăng Khiên nức nở, ko ngừng rên rỉ "A... Lăng... Khiên...". Anh bắt đầu luân động trong cơ thể cô. Nhược Vi là lần đầu tiên làm sao chịu đc 1 sự cuồng dã to lớn như vậy chứ. Dưới ánh trăng qua khe cữa sổ, có 2 thân hình trần trụi quấn lấy nhau trên giường......................................................................................................................... Nhược Vi bừng tỉnh giấc vào nửa đêm. Cô mệt mỏi cố mở mắt ra. Nhược Vi cố ngồi dậy nhưng 1 cơn đau ùa đến phía dưới, xương cốt cô gần như rã rời. Đáng chết tên Lăng Khiên lúc nãy đã ăn cô, đã vậy còn hành hạ cô tới mấy lần. Hại cô mệt mỏi như sắp chết thế này. Nhược Vi quay đầu qua tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng bên cạnh trống trơn ko 1 bóng người. Cô thấy khó hiểu, liền cố gắng đứng dậy khoác vào người cái áo choàng ngủ rồi ra khỏi phòng. Vừa bước xuống cầu thang, Nhược Vi đã nghe tiếng la thất thanh của 1 cô gái "Trần tiên sinh, xin hãy tha cho tôi!!! Làm ơn!!! Đau quá!!!". Là tiếng của Minh Tuệ, sao cô ta lại ở đây? Cô trừng mắt nhìn, Minh Tuệ đang bị trói chặt tay và bị mấy tên vệ sĩ cầm roi da quất vào người. Cô ta đang sợ hãi, đau đớn, gào khóc thảm thiết vs người đang ngồi ở ghế sopha. Người đó ko ai khác chính là Lăng Khiên. Nhược Vi nhìn xuống đầy lo lắng, tuy cô đã quá quen vs mấy cảnh giết người trong xã hội đen rồi nhưng ko nên làm thế vs 1 cô gái. Người đàn ông này đúng là nhẫn tâm mà. Nhược Vi khẽ lắc đầu, đúng là vừa nhẫn tâm vừa bá đạo mà. Cô lập tức bước xuống cầu thang "Các anh mau dừng tay lại cho tôi!" cô ra lệnh. Mấy tên vệ sĩ nghe thấy liền dừng tay quất roi cúi đầu chào cô "Tiểu thư". Nhược Vi bước tới chỗ ghế sopha nhìn bọn họ. "Nhược Vi, làm em thức giấc à?" Lăng Khiên dịu dàng kéo cô vào lòng. Cô ngồi lên đùi, trừng mắt nhìn anh "Sao anh lại đánh cô ấy?". Lăng Khiên quàng tay qua eo cô "Cô ta đáng bị như thế vì dám chạm vào anh lại làm em hiểu lầm anh". Minh Tuệ đang ôm mình đau đớn giữa sàn, những vết thương trên da đã rỉ máu ra. Cô ta ngước mắt lên nhìn Nhược Vi, thoáng lên vẻ kinh ngạc "Cô...cô...là...?". Đây chẳng phải là con nhỏ nữ sinh hôm bữa to gan vs cô hay sao? Nhược Vi ngước mắt nhìn Minh Tuệ "Tôi là Nhược Vi. Hôm bữa chúng ta đã gặp nhau ở trường rồi ". Lăng Khiên nhíu mày nhìn cô "Em quen cô ta?". Cô liền gật đầu "Bọn em học chung trường". Minh Tuệ thấy vẻ thân mật của cô và Lăng Khiên liền bò người lại năn nỉ cô "Nhược Vi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi về việc hôm bữa. Xin cô hãy tha cho tôi, làm ơn!!!" cô ta vừa khóc vừa nói. Nhược Vi thấy ko đành lòng, quay sang lay tay anh. Lăng Khiên nheo mắt "Em muốn tha cho cô ta?". Cô gật đầu quàng tay qua cổ anh, mắt long lanh. Thấy bộ dạng đáng yêu của cô, anh nhếch khóe môi lên "Đc rồi, nếu em muốn thì anh sẽ tha cho cô ta". Nhược Vi nở nụ cười để lộ 2 lúm đồng tiền. Lăng Khiên liếc nhìn qua mấy tên vệ sĩ "Đừng đánh nữa, giao trả cô ta về cho cha cô ta đi". "Vâng thưa chủ nhân" mấy tên vệ sĩ cung kính nghe lệnh. Sau đó anh bế cả người cô lên rồi đi lên phòng. "Lăng Khiên, đừng, em rất mệt!" vừa vào phòng Lăng Khiên đã quăng cô lên giường rồi nằm đè xuống. Mặt Nhược Vi bất giác lại ửng đỏ. Anh giữ cô nằm ở dưới thân mình "Mệt sao ko ngủ tiếp? Lại mò xuống dưới hả?". Cô chống tay lên ngực anh "Em nói thật đó! Em thực sự ko có sức nữa đâu...". Tên đàn ông này đúng là ham ăn mà, mới đó mà đã mà đã muốn sực cô nữa rồi. Lăng Khiên nhìn cô đầy nhu tình rồi nhéo cái má phúng phính của Nhược Vi "Đc rồi, tạm thời buông tha cho em. Nhưng mà ko có lần sau đâu". H phút này anh thực sự đã cảm thấy đc hạnh phúc, cuối cùng anh cũng đã có đc cô. Sau đó anh nằm qua bên cạnh giang tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn kia. Nhược Vi tựa đầu vào ngực, lắng nghe nhịp tim của anh. Tim của cô cũng bắt đầu nhảy nhót. Cô dần dần thiếp đi vào giấc ngủ trong sự ấm áp, bên tai còn văng vẳng những lời nói của Lăng Khiên "Nhược Vi, em là của tôi".............................................................................................................................. Sáng hôm sau, cô lại tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi, xương cốt rã rời. Tất cả cũng chỉ tại vì tên Lăng Khiên kia, suốt đêm hôm qua ngủ anh ta bắt buộc cô chỉ nằm 1 tư thế để anh ta ôm, ko cho cô xoay chuyển gì cả. Anh ta đúng là càng ngày biến thái quá đáng mà. Nhược Vi mở mắt tính ngồi dậy thì đã bị 1 cánh tay rắn chắc siết lấy eo khiến cô ngã nhoài ra giường."Còn sớm, em đi đâu vậy chứ? Hôm nay thứ bảy em đâu có đi học" Lăng Khiên lại ôm cô vào người, mắt vẫn nhắm nghiền. "Lăng Khiên em muốn dậy. Em rất đói bụng" Nhược Vi vừa nêu ý kiến vừa cố đẩy anh ra. Anh từ từ mở mắt ra nhìn cô rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn dịu dàng nhưng nồng nàn, ko có sự mạnh mẽ hay cuồng dã, chỉ là 1 nụ hôn chào buổi sáng. Sau đó Lăng Khiên lại đưa môi lên trán cô đặt lên đó thêm 1 nụ hôn nhẹ nữa rồi anh nhếch môi cười "Vậy thì chúng ta xuống phòng ăn thôi"................................................................... Sau khi Nhược Vi trở về phòng thay đồ xong xuôi, Lăng Khiên kéo tay cô xuống phòng ăn trước ánh mắt kinh ngạc của quản gia. Ko cần nói nhiều, quản gia cũng biết tối qua xảy ra chuyện gì. Lăng Khiên ngồi vào bàn ăn và kéo cô ngồi lên đùi, đối vs mấy tên vệ sĩ tai ko nghe mắt ko thấy thì chẳng sao nhưng đối vs mấy người hầu trong nhà nhìn chằm chằm, cô rất ngại. Lăng Khiên để cô ngồi lên đùi, lấy dao cắt từng miếng xúc xích trên dĩa rồi đút cho cô ăn. Nhược Vi ngượng đỏ mặt " Lăng Khiên em ko phải con nít 3 tuổi mà ko thể tự xúc ăn". Lăng Khiên cười cười vẫn đưa miếng xúc xích đến miệng cô "Nhưng anh muốn làm như vậy". Phải, anh luôn muốn yêu thương và chiều chuộng Nhược Vi. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh ko kìm đc mà thả dao nĩa xuống. Đưa tay ôm lấy eo cô siết chặt, mặt ngước lên tìm kiếm đôi môi anh đào kia. Nhược Vi bị anh hôn xấu hổ đỏ mặt, úp mặt vào cổ anh "Lăng Khiên, ở đây có người, đừng làm như vậy". Anh buồn cười truớc bộ dạng của cô rồi lên tiếng ra lệnh "Các người ra ngoài hết đi". Quản gia và người hầu hiểu ý, cúi đầu chào sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại. "Bây h thì rút đầu rùa của em ra khỏi cổ anh đc rồi chứ?" Lăng Khiên nhếch môi cười. Cô đẩy nhẹ người anh ta ra"Trần Lăng Khiên, anh thật đáng ghét". Sau đó anh lại triền miên hôn lấy cô.