Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 23: Aishiteiru

Ngày thứ sáu, Đàm Thư Mặc gọi điện thoại nói phải vào trong thành phố để họp, có thể không về kịp chở cô về nhà. Triệu Thuỷ Quang phải tự mình vác túi lớn túi nhỏ đến nhà ga.Chiều thứ sáu, đúng vào giờ cao điểm của nhà ga, Triệu Thuỷ Quang đứng trong đoàn người đợi xe đến, nhìn mọi người chen lấn mà sợ, nói đến thì thói quen đúng là thứ cực kỳ đáng sợ, cô đã quen mỗi cuối tuần ngồi xe Đàm Thư Mặc cùng trở về thành phố, chuyện đứng xếp hàng chờ mỏi mòn thế này là chuyện xa vời, nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ đến Đàm Thư Mặc, nhớ đến từng lời nói của hai người mỗi khi trên xe, từng biểu lộ của người nọ, đang chen chúc trong đám đông nhốn nháo, thế mà tận sâu trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác rất ngọt ngào.

Bị vỗ vai cái bốp, cô quay lại nhìn xem ai thì phát hiện là Đằng Dương, Triệu Thuỷ Quang cảm thấy cậu ta như âm hồn bất tán, chưa kịp phản ứng thì Đằng Dương đã lên tiếng trước, “Triệu Thuỷ Quang, bạn cũng ở đây chờ xe hả, thật là trùng hợp ghê!”

Triệu Thuỷ Quang quay đầu lại, tươi cười với đối phương, Đằng Dương đã cư xử bình thường với cô, thì cô cũng cư xử với cậu ta như bao người, cô nói, “Ừ, tôi về nhà.”

Đằng Dương liến thoắng, “Vừa đúng lúc, mình cũng đến nhà của dì ăn cơm.” Nhìn cái túi trong tay Triệu Thuỷ Quang, Đằng Dương nói tiếp, “Bạn mang được không, hay để mình giúp cho.”

Triệu Thuỷ Quang trả lời, “Không sao, đâu có nặng lắm.” Sau đó cũng không nói thêm lời nào.

Hai người len lỏi cả buổi mới lên xe được, đang ngồi trên xe, điện thoại bỗng rung lên, Triệu Thuỷ Quang moi móc cả nửa ngày mới lấy điện thoại ra được.

“Đi đường cẩn thận, buổi tối gọi điện thoại.” Là tin nhắn của Đàm Thư Mặc.

Triệu Thuỷ Quang hớn hở cười toe toét, duỗi bàn tay ra, năm ngón tay đã lên đạn bấm liên hồi, “Ừ, không có gì đâu, không sao cả, về rồi nói tiếp, anh họp đi.”

Khi đó, Đàm Thư Mặc đang ngồi trong phòng họp sáng sủa sạch sẽ, lấy điện thoại di động ra thấy tin nhắn cô gửi tới, cô bé này rất thích nói không có gì, anh giờ đang tưởng tượng đến cái cảnh cô vừa chen lấn trên xe vừa nhắn tin, trong lòng vui vẻ đến độ ánh mắt tràn ngập ấm áp.

Triệu Thuỷ Quang trầy trật đến nghẹt thở ở trên xe không khác gì tra tấn, đã vào hè nên thời tiết cũng oi bức hơn, vì thế mọi người bị nhồi nhét gây nên cảm giác rất khó chịu, và cả cái cảm giác “say hơi người” trên xe khách nữa, may mắn cô tình cờ gặp được người quen là 1 sinh viên nữ ở lớp kế bên, quãng đường đi mới thoải mái và đỡ buồn tủi.

Vào đến nội thành, dòng người nườm nượp xuống xe, Triệu Thuỷ Quang chuẩn bị đổi qua tàu điện ngầm, Đằng Dương cũng đi theo xuống, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức với tay cầm túi của cô, nói, “Để mình xách cho.”

Triệu Thuỷ Quang cũng tức đến lộn ruột, người này cứ lẽo đẽo theo cô mãi, sao cô lại khổ đến vậy, đã nói quá rõ ràng mà cậu ta cũng không chịu hiểu, đành phải từ chối, “Tôi cũng sắp về tới nhà rồi, cũng không tiện đường cho lắm, bạn nhanh về nhà đi.”

Cô biết nếu như đã không chấp nhận tình cảm của đối phương, thì cũng đừng gieo thêm bất cứ hi vọng nào cả, sự nhẫn tâm lúc này đối với cả hai mai sau lại chính là hạnh phúc.

Đang mải mê suy nghĩ, bỗng có giọng nói quen thuộc quát to tên cô, “Triệu Thuỷ Quang”, Triệu Thuỷ Quang giật bắn mình xoay người nhìn, quả nhiên là Đàm Thư Mặc, anh vận bộ vest màu cafe, một tay để trong túi quần, tay kia xách túi có nhãn hiệu Polo được mạ vàng, đang đứng kế bên cầu thành trong đại sảnh của cao ốc, cả người toát lên vẻ tinh anh rạng ngời.

Triệu Thuỷ Quang thoáng run sợ, cô nhìn Đằng Dương, sau đó đi chậm qua chỗ của Đàm Thư Mặc, Đằng Dương cũng thấy Đàm Thư Mặc rồi. Tuy cậu ta cảm thấy kì lạ sao thầy giáo lại có thể ở trên đường gọi học trò như thế, nhưng vẫn đi qua chào hỏi.

Triệu Thuỷ Quang gọi, “Chào thầy Đàm.”, Đằng Dương cũng đi và hô, “Chào thầy Đàm.”. Đàm Thư Mặc từ nãy giờ vẫn nhìn Triệu Thuỷ Quang, anh nheo mắt sau đó mới gật đầu chào.

“Thầy Đàm, thầy cũng ở đây à, thật là trùng hợp, em cũng tình cờ gặp Đằng Dương ở trên xe.” Một câu giải thích rất rõ ràng, nhưng nói xong cô tự dưng cảm thấy mình rất ngốc, đây không phải gọi là chưa đánh đã khai rồi sao.

Lúc này, cửa tự động ở đại sảnh mở ra, một vài người có đàn ông lẫn phụ nữ trong đó đi xuống, một người đàn ông hơn 40 tuổi, vẻ mặt nhiệt tình bước tới nói chuyện với Đàm Thư Mặc, “Cậu Đàm, mới vừa kết thúc hội nghị đã thấy cậu đi ra ngoài trước rồi, tối nay tôi là chủ, đừng khách sáo nha.” Vừa nói xong, ông ta mới chú ý có người đang ở đây, hỏi anh, “Hai người này là?”

Đàm Thư Mặc dời ánh mắt, anh trả lời, “Hai người này là học trò trong đại học của tôi.”

Hà tổng đánh giá hai học trò của anh, không thể nào ngờ một người có thể viết được bản kế hoạch sắc bén thấu triệt như thế lại là một giáo sư đại học, nghĩ vậy ông cũng phóng đại lên, “Học trò của cậu Đàm nhìn rất thông minh lanh lợi, đúng thật là thầy giáo sao học trò nấy, hay là tối nay cùng tham gia với chúng tôi luôn đi?”

Ông ngỡ rằng tất cả giáo viên đều thích người khác khen học trò mình giỏi, ai ngờ Đàm Thư Mặc lại không phải dạng này, hơn nữa còn căm thù mấy bữa tiệc “thương nghiệp” này đến tận xương tuỷ.

Đàm Thư Mặc trả lời, “Ý tốt của Hà tổng tôi xin nhận, nhưng tối nay tôi đúng lúc có việc bận, hẹn ông lần sau vậy, sau này còn nhiều cơ hội hơp tác mà.”

Hà tổng nghĩ mấy người trẻ tuổi như anh thì tối cuối tuần bận rộn này nọ là chuyện đương nhiên, hơn nữa còn nghe anh nói sau này còn nhiều cơ hợp tác thì mặt mày liền hớn hở, gật gù đồng ý, “Được, được.”

Sau khi Hà tổng đi rồi, Đàm Thư Mặc mới quay sang hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Đi đâu? Tôi đưa em đi.”

Triệu Thuỷ Quang nghe anh nói “đưa em đi”, không phải “đưa các em đi”, cô run như cầy sấy, “Thầy Đàm, thầy cứ đi đi, em cũng sắp tới nhà rồi, em đi đây, hẹn gặp lại.”

Cô quay đầu lại nói với Đằng Dương, “Tôi và bạn không tiện đường, tôi đi trước, bye bye.”

Cô bỏ của chạy lấy người.

Đằng Dương thấy có gì đó là lạ, cậu ta nhìn Đàm Thư Mặc đang đứng ở đằng kia, tay lắc lắc chìa khoá, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ gì đó, nhìn như rất thờ ơ nhưng lại mông lung cảm thấy có chút lạnh lẽo quây quanh người Đàm Thư Mặc.

Đằng Dương nhất thời rét run, vội nói, “Thầy Đàm, em cũng đi trước đây, hẹn gặp lại.” Tất nhiên cậu ta biết những người như Đàm Thư Mặc thì sẽ không trả lời cậu ta đâu, thế nên vừa chào tạm biệt xong cậu ta liền bước đi ngay.

Đàm Thư Mặc đi đến bãi đỗ xe, nghĩ đến vừa rồi cô gọi anh là “thầy”, cái từ này bao lâu rồi chưa nghe tới, cô cố ý giữ khoảng cách với anh, cô bé này chắc là lâu ngày người mình ngứa mẩy rồi đây mà.

Triệu Thuỷ Quang về nhà, buổi tối nằm lăn qua lăn lại trên giường, mở điện thoại bấm rồi lại tắt, đắn đó một hồi lo cô quyết định gọi cho anh, chuông reo chưa bao lâu thì anh bắt máy “Alo” một tiếng rất lạnh lùng.

Triệu Thuỷ Quang ngồi thẳng người, cười xoà, “Hắc hắc, hôm nay quả là trùng hợp.”

Đàm Thư Mặc vừa mới tắm xong, vừa lau tóc vừa nói, “Ừ, đúng lúc vừa bàn hợp đồng xong.” Anh tíc tắc nghĩ ngay đến bộ dạng tí tửng của cô.

Triệu Thuỷ Quang đoán chừng chắc liên quan IPO gì đó, kế hoạch đầu tư tài chính của một công ty tư nhân, cô trước giờ không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng cô biết hôm nay mình có lỗi, nên biết thân biết phận hỏi han về công việc của Đàm Thư Mặc, kiếm đề tài để nói chuyện cho anh đừng giận.

Đàm Thư Mặc biết rõ tính cô hay suy nghĩ vẩn vơ, đôi lúc anh cũng rất bực mình nhưng cũng đành bó tay với cái tính này của cô, tuy nhiên anh vẫn nhẫn nại nghe cô “nấu cháo” điện thoại, người nói thì huyên tha huyên thuyên, người nghe thì chẳng giận cũng chẳng vui, dẫu thế anh vẫn cứ để Triệu Thuỷ Quang thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia.

Triệu Thuỷ Quang ra sức cứu vãn, cố gắng kiếm chuyện vui để nói, ví dụ như hôm nay ở nhà có chuyện gì, cuối cùng lại kể việc gần đây bị Dương Dương rủ rê xem phim hoạt hình, thành ra giờ cô đã mê tít thể loại ấy.

Triệu Thuỷ Quang nằm trên giường, hỏi anh, “Thầy Đàm, anh có biết tiếng Nhật chào buổi sáng nói sao không?”

Đàm Thư Mặc theo phong cách Châu Âu, rất ít khi nào xem phim Nhật, làm sao mà biết được, anh cũng không trả lời: anh không biết, chỉ nhàn nhạt hỏi lại, “Nói thế nào?”

Triệu Thuỷ Quang lập tức la lên, “Là ‘ohayou gozaimasu’!” Cô có chút đắc ý, thì ra cũng có cái Đàm Thư Mặc không biết.

Còn hỏi tiếp, “Vậy, anh có biết ‘xin lỗi’ nói thế nào không?”

Đàm Thư Mặc lấy đồ uống từ tủ lạnh ra, nghe cô hỏi thế, anh thầm nghĩ không biết cô lại muốn giở trò gì nữa, kiên nhẫn “Ừm” đáp, “Nói thế nào?”

Giọng nói thỏ thẻ của Triệu Thuỷ Quang truyền tới, “Sumimasen, sumimasen” Giọng điệu cũng rất chân thành.

Đàm Thư Mặc đang ngửa đầu uống nước, nghe giọng điệu của cô như thế cũng dừng lại động tác, anh bật cười, cô bé con này đang nói xin lỗi đây mà!

Vốn đang giận cô, thế mà lại để cô lanh trí làm trò khiến anh có muốn giận cũng không giận được nữa.

Triệu Thuỷ Quang chui vào trong mền, đợi một lúc lâu mới tiếp tục nói, “Aishiteiru.”

Đàm Thư Mặc bỏ cái chai xuống, hỏi lại ngay, “Cái gì? Lập lại lần nữa?”

Triệu Thuỷ Quang tưởng là sóng điện thoại yếu, nhưng nghĩ đến câu “Aishiteiru” lúc nãy của mình, cô ranh mãnh kêu, “Không biết nữa!” Bộ dạng cười tí tớn tiểu nhân đắc chí.

Đàm Thư Mặc ngồi trên ghế sa lon, miệng nở nụ cười tươi rói, ánh mắt mê hồn động lòng người, thốt lên, “Ừm, vậy có nghĩa là gì?” Anh cố tình dụ cô nói ra.

Triệu Thuỷ Quang cứ đắc ý từ nãy giờ, trả lời lại, “Đã nói là em không biết, không nói đâu, em đi ngủ đây, buồn ngủ rồi.”

Đàm Thư Mặc cười nói, “Ừ, ngủ đi.”

Triệu Thuỷ Quang đáp, “Vâng, ngủ ngon.”

Đàm Thư Mặc lại nói tiếp, “Triệu Thuỷ Quang, anh biết câu đó có nghĩa gì.”

Đang cười sung sướиɠ, Triệu Thuỷ Quang chợt “À?” lên đầy bất ngờ, anh chúc cô “Ngủ ngon” sau đó cúp điện thoại, trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói êm ái kia tưởng chừng đang thì thầm bên gối, tíc tắc tan vào trong đêm trăng sáng huyền ảo đến mơ màng.

Triệu Thuỷ Quang cúp máy, vùi đầu trong mền cả buổi, cô giờ chỉ muốn độn thổ mà thôi, mắc cỡ chết đi được, Đàm Thư Mặc đã biết rõ “Aishiteiru” là “Em yêu Anh”, thế mà lại dụ cô nói tới hai lần, cô úp mặt xuống gối “a” lên thật to! Không muốn sống nữa!!

Ở bên kia, có người lại thích thú, tay gối đầu, thanh thản ngồi trên ghế salon, vuốt vuốt điện thoại, miệng cười toe toét mãi không thôi!

Buổi tối thường là lúc các nữ sinh trong ký túc xá tán gẫu với nhau, và chủ đề bàn luận của họ thường rất riêng tư, rất thầm kín, cả đám người trong phòng Triệu Thuỷ Quang cả ngày nay cứ tíu tít xoay quanh chủ đề “bắt gian tại giường”.

Bành Hiểu Hiểu phát biểu, “Thật là đau lòng mà, mình đây chắc chắc sẽ dọn đồ đi sau đó là ly hôn!”

Dương Dương lại khác, “Bạn làm vậy là có lợi cho đôi cẩu nam nữ đó rồi, mình hả, mình nhất định đánh cho bọn họ mỗi người 10 bạt tai hả giận, cô ta còn muốn yêu anh ta à, được, mình sẽ vào nhà bếp lấy dao cắt cái đó của anh ta, triệt luôn đường sống!”

Mọi người đối với cái người điên này đều im lặng không nói gì, Triệu Thuỷ Quang đáp lời, “Không thể được, chồng bạn khi đó khẳng định sẽ cảm thấy có lỗi với bạn, hận không thể để bạn đánh anh ta, nhưng mà có đánh thì cũng không thay đổi được gì, người đau lòng hơn chính là bạn, coi như uổng phí rồi! Mà nếu như bạn đánh “hồ ly tinh” thì chắc chắn anh ta sẽ che chở cho cô gái ấy, lúc đó bản thân càng thêm mất mặt nữa.”

Dương Dương nghĩ cũng phải, lúng túng nói, “Thế phải làm sao bây giờ?”

Triệu Thuỷ Quang kích động, ngồi dậy, huyên thuyên nói, “Lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, để coi lúc đó họ còn dám yêu nữa không, phải chụp mũ họ, in ra nhiều bản, đưa cho đồng nghiệp rồi sếp của anh ta mỗi người một bản!” Nói xong lại nghĩ nếu mà Thư Mặc biết cô là kẻ hai mặt ở sau lưng anh nói mấy lời này, chắc chắn anh sẽ giảng đạo cho một tràng dài thiệt dài!

Hứa Oánh thốt lên, “Chụp ảnh lại càng làm ô nhiễm mắt mà thôi, nhưng chụp thì phải chụp rồi, còn phải kêu anh ta kí cam kết giao hết tài sản cho mình, giữ lại ảnh để làm tin uy hϊếp về sau nữa!”

Thì ra cái người vô tình nhẫn tâm nhất chính là đây! Sinh viên Hứa Oánh của chúng ta ơi, chồng tương lai của cô sẽ khổ lắm đây!

Ngày hôm ấy, Triệu Thuỷ Quang phụng mệnh cùng Hi Diệu đi dạo phố, trời oi bức, cô lấy tay thay quạt phẩy phẩy cho đỡ nóng dưới cái nắng chói chang.

Triệu Thuỷ Quang đang cầm ly trà sữa trân châu uống, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở nhà hàng Nhật Bản đối diện, đó không phải là Đàm Thư Mặc ư, ai kêu Đàm Thư Mặc lúc nào cũng nổi bần bật như vậy chứ, anh đang đứng bên đường trong đoàn người tấp nập, bên cạnh anh có một người đẹp.

Hi Diệu hỏi, “Bị sao vậy?” Triệu Thuỷ Quang nhìn chung quanh, vờ như không có chuyện gì, “Không có, nhiều người quá thôi.” Trong lòng lại nghĩ đến đề tài “bắt gian tại giường” hôm qua, cô tự cười bản thân mình.

Mải miết nghĩ đến sự mạnh mẽ cuối mình biến đâu rồi, chuông điện thoại Shin bút chì vang lên, Triệu Thuỷ Quang cầm điện thoại coi thì thấy nguyên chữ “Mặc” to hiện trên màn hình, cô nhìn bên cạnh thấy Hi Diệu đang nháy mắt ra hiệu, cười khổ ngập ngừng nghe điện thoại.

Chưa kịp alo gì cả thì đã nghe người nọ lên tiếng trước, “Triệu Thuỷ Quang, lúc nãy em thấy anh rồi phải không?”

Triệu Thuỷ Quang biết cô có thể gạt anh, nhưng anh đã hỏi như thế thì tất nhiên cũng biết thế nào cô cũng làm bộ không thấy, Đàm Thư Mặc nói tiếp, “Em qua đây đi.”

Triệu Thuỷ Quang viện cớ, “Em và bạn đang đi dạo phố!”

Hi Diệu lại chẳng nể mặt cô, nhanh nhẩu nói thay, “Tiểu Quang, chị đột nhiên nhớ ra lát nữa chị có hẹn với Đan Dương rồi, không đi dạo phố với em được, chị phải đi hẹn hò rồi.” Sau đó liền lăn lóc chạy đi xa.

Triệu Thuỷ Quang đành chịu, người nọ nhỏ giọng nói, “Qua đây đi, qua đường nhớ cẩn thận!”

Giải nghĩa:

Aishiteiru (đọc là ai shi tê rư) trong tiếng Nhật có nghĩa là Anh Yêu Em / Em Yêu Anh. Cách viết chính thống phải là aishiteimasu (đọc là ai shi tê mas), chữ aishiteiru là cách viết vắn tắt, nói đúng hơn là cách viết theo thể -RU trong tiếng Nhật, bạn nào học thì chắc biết rồi. Người Nhật thường chia ra hai cách nói là kính trọng và thân mật, và có rất nhiều thể, giống như trong tiếng Anh có nhiều thì vậy, thể -RU là thể thân mật người Nhật thường dùng để nói với người thân quen hoặc trong gia đình, còn đối với những người mới gặp lần đầu, chưa quen thân hoặc là trưởng bối, họ ít khi nào dùng thể này.

IPO là chữ viết tắt của Initial Public Offering, là việc bán cổ phần lần đầu tiên của một công ty hay doanh nghiệp nhà nước cho công chúng lần đầu. Những công ty này thường thường là những công ty nhỏ mới thành lập, đang cần vốn đầu tư để phát triển, nhưng cũng có thể là các công ty lớn của nhà nước muốn trở thành công ty cổ phần.