Một tháng sau, cuối cùng cũng đã đến kì thi cuối kì, đây là kì thi mà học sinh cấp 3 mong chờ nhất nhưng cũng lo âu nhiều nhất. Mong chờ là vì sau khi thi xong tuy rằng phải học bù, nhưng trường cũng cho học sinh nghỉ dài hạn, rồi từ đây đến lúc năm mới cũng chẳng còn bao nhiêu ngày, còn lo âu vì kì thi này là “kì thi quyết định số phận chung thân” của toàn bộ học sinh.Hôm nay là thi môn cuối cùng, Triệu Thủy Quang sáng sớm thức dậy đã thấy nhức đầu chóng mặt, mẹ cô nói chắc do cô bị tuột huyết áp, bắt cô ăn điểm tâm sáng rồi mới đi.
Ăn xong cô lập tức đến trường ngay, chỗ ngồi được sắp theo thành tích mỗi kì, Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương và Mễ Ny thi chung một phòng, Cao Tầm tuy thi ở phòng dưới lầu, nhưng cũng chạy lên đây kiếm Triệu Thủy Quang, thực tết là muốn tìm Trần Tư Dương nói chuyện phiếm.
Cao Tầm lớn tiếng hỏi, “Hôm nay ai gác thi mấy bạn vậy?”
Cả lớp đều cười rộ lên, Cao Tầm suy nghĩ một lúc sau đó liền đỏ mặt, giải thích, “Mình nói là giám thị gác thi chứ không phải nói nhà tù, mấy bạn suy nghĩ lung tung gì đâu không à.”
( ** Từ gốc của “giám thị” là 监 đọc là jiān
** Từ gốc của “nhà tù” ( nghĩa khác là gian ác) là 奸, cũng đọc là jiān
Hai từ này đồng âm, cho nên khi Cao Tầm phát âm, người ta lại liên tưởng đến nghĩa khác là vậy!)
Triệu Thủy Quang không có chút sức lực nào mà cười cả, Mễ Ny thấy vẻ mặt cô không giống ngày thường, hỏi cô bị làm sao vậy, Triệu Thủy Quang nằm ì trên bàn, đang định nói bụng mình rất đau thì chuông đã reo lên.
Triệu Thủy Quang đàng phải nhận mệnh lấy bút viết từ cặp ra, tất cả mọi người tò mò không biết hôm nay là ai gác thi phòng mình, chừng vài phút sau thì đã thấy Đàm Thư Mặc cầm bài thi bước vào phòng.
Nhìn thấy anh, Triệu Thủy Quang nhận định ngay kì này mình thi rớt chắc.
Sự xuất hiện của anh quả là một áp lực nặng nề, Đàm Thư Mặc mặc chiếc áo lông cừu cao cổ màu xám đen, hai hàng lông mày rậm đen càng làm nổi bật khuôn mặt nam tính của anh hơn. Cả đám con gái trong phòng từ lúc thấy anh xuất hiện cứ xì xào bán tán, Triệu Thủy Quang tự hỏi trường học danh tiếng đâu mất rồi, học trò ngoan ngoãn học giỏi thế mà cũng sớm mưa thất thường, đứng núi này trông núi nọ.
Đàm Thư Mặc cầm bài thi đứng ở giữa bục giảng nói, “Để cặp sách lên đây hết.” Cả lớp im lặng như tờ, ai nấy đều không nói gì, chỉ gói ghém cặp sách rồi đem lên trên.
Triệu Thủy Quang thật sự không còn khí lực mà đứng dậy, gật đầu ý bảo Trần Tư Dương giúp cô mang lên.
Đàm Thư Mặc nghiêm mặt nói, “Lúc tôi phát bài thi, các em hãy úp xuống bàn, đợi đến khi nào tôi bảo bắt đầu thì mới lật lên làm bài.” Nói xong, anh đi từng bàn phát bài thi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thủy Quang thấy một giáo viên chú trọng quy tắc như vậy, cả lớp không ai dám hó hé gì, ánh mắt kính nể nhìn Đàm Thư Mặc, bọn họ nào có biết vì Đàm Thư Mặc sống ở nước ngoài quá lâu, dần dà này cũng thành quen của anh.
Đàm Thư Mặc nói, “Cả lớp đã nhận hết bài thi chưa? Tốt, bắt đầu làm bài.” Giống như huýt còi ra hiệu xuất phát chạy, cả lớp đồng loạt lật bài thi lên bắt đầu làm bài.
Phòng thi cực kỳ im ắng, chỉ nge được tiếng bút viết “roẹt roẹt trên giấy, tổng cộng có 40 học sinh trong phòng thi, ai nấy đều cố gắng làm tốt bài thi của mình.
Lúc này trong phòng chỉ có một người túa ra mồ hôi lạnh, mặc kệ sống chết ra sao toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt bài thi, ngượi nọ đương nhiên là Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang trong lòng vô cùng hoảng sợ, mỗi người đều chăm chú làm bài của mình, còn cô thì ôm bụng đang quặn thắt từng cơn, đầu óc choáng váng, cô không tài nào chú tâm vào bài thi được, cô đã định không làm, nói là mình bị đau bụng nhưng như vậy thì quá mất mặt, huống chi hôm nay người gác thi lại là Đàm Thư Mặc nữa chứ, cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Đàm Thư Mặc đứng cạnh cửa sổ, lúc sau đi một vòng quanh phòng thi, Triệu Thủy Quang thấy anh đến gần liền khẩn trương như là cái chết đang cận kệ vậy, cô ngồi thẳng người lên, lấy tay che bài làm mình lại. Đàm Thư Mặc cũng chỉ đi qua bàn cô mà thôi, Triệu Thủy Quang từ trước đến nay cho dù giáo viên có đứng cạnh mình thì vẫn làm bài ngơn ơ, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng biết cảm giác hồi hộp lo sợ như ai rồi.
Đàm Thư Mặc đột nhiên ra khỏi phòng thi, cả lớp hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh mọi người tiếp tục làm bài, không lâu sau Đàm Thư Mặc trở lại, đứng bên cạnh cửa sổ, lâu lâu lại nhìn điện thoại.
Qua một lúc, hiệu trưởng hấp tấp đi tới, thấy ông, Đàm Thư Mặc liền ra khỏi phòng, toàn lớp náo động cả lên, vì hai người đang ở ngoài phòng thi cho nên đoạn đối thoại cũng mơ hồ nghe không rõ, loáng thoáng biết rõ gì đó rồi không có việc gì đó, không khỏe, gác thi gì đó. Hiệu trưởng bước vào lớp, đập bàn nói, “Yên lặng, tiếp tục làm bài.”
Đàm Thư Mặc từ cửa sau tiến vào, đi đến bàn của Triệu Thủy Quang, hơi cúi người, nhỏ giọng hỏi, “Đứng lên được không?” Sau đó vươn tay ôm lấy cô.
Triệu Thủy Quang nhẹ gật đầu, tay phải khư khư ôm bụng, tay trái thì níu lấy tay anh từ từ đứng lên, cô không dám nhìn thẳng Đàm Thư Mặc, cũng không dám nhìn ai trong lớp hết, mặt mũi biết để đâu được nữa chứ.
Đàm Thư Mặc dìu cô đến phòng y tế, vừa ngồi xuống thì đã thấy nhân viên y tế đã chờ sẵn, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Triệu Thủy Quang, cô sốt cao, sau đó hỏi cô có chỗ nào không khỏe không, Triệu Thủy Quang nói bụng mình rất đau, nhân viên kia nghe thế liền quay sang nói với Đàm Thư Mặc, “Cái này là phải đi bệnh viện kiểm tra, rồi vô nước biển.”
Triệu Thủy Quang không muốn đi bệnh viện tí nào, cô cả năm có khi không bị bệnh lần nào, nào ngờ một lần đổ bệnh mà đã phải đi bệnh viện.
“Em muốn tiếp tục thi hay là đến bệnh viện?” Triệu Thủy Quang nghe anh hỏi liền ngẩng đầu, thấy Đàm Thư Mặc đang đứng dựa vào cửa cách cô chừng hai bước.
Trước kia người lớn đều bắt cô phải làm cái này không được làm cái kia, nhưng giờ nhìn đôi mắt sâu đen của Đàm Thư Mặc, lần đầu tiên cô cảm giác mình đang trong tình huống khẩn cấp, được xem như một người lớn, được tự mình quyết định, trong lòng đột nhiên cảm thấy xao động.
Triệu Thủy Quang biết dù có quay về phòng thi thì cô cũng không làm bài được, cô không phải là vận động viên marathon, uống thuốc xong là khỏe lại liền, mà cô cũng chẳng còn mặt mũi mà về phòng thi, cô nhìn Đàm Thư Mặc nhỏ giọng nói, “Thầy Đàm, em muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Nhân viên y tế chen ngang, “Chắc là bị viêm ruột thừa rồi, về nhà cũng vô dụng à, đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Đàm Thư Mặc dịu dàng nói, “Tôi đưa em ấy đến bệnh viện.” Nói xong, anh liền đi đến dìu Triệu Thủy Quang, cô cũng không thể cãi lại, đành làm theo ý anh.
Nhân viên ý tế bất ngờ đứng dậy, nói, “Không cần đâu, tôi kiếm người đưa em ấy đi là được rồi.”
Đàm Thư Mặc nghe thế liền giải thích, “Không sao cả, em ấy là học trò của tôi.” 🤣🤣🤣 ( Hama: gian tình ơi chân lí đang nơi nào??? Em ấy là học trò của tôi a~~~ thầy không nên yêu học trò...hông thôi em đánh thầy nát mông a~~~ ư ư)
Triệu Thủy Quang đau đến không còn tí sức lực nào, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Cảm giác một đôi tay rắng chắc đỡ cô đứng dậy, bên tai văng vẵng tiếng người đó, “Leo lên nào.” Cô mơ hồ lên leo tấm lưng nóng ấm của Đàm Thư Mặc, dựa hẳn vào lưng anh, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì cô đã nằm trên ghế dài ngoài hành lang, cô vừa mở mắt ra thì đã thấy y tá và mấy cô gái đi ngang qua đều nhìn cô, thắc mắc tại sao bọn họ đều nhìn mắt bằng ánh mắt ngưỡng mộ thế, bỗng cô nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Đàm Thư Mặc, hèn chi.
Đàm Thư Mặc cúi đầu, đây là lần thứ ba Triệu Thủy Quang nhìn Đàm Thư Mặc ở khoảng cách gần như vậy, cho dù là đang bệnh nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông này đẹp trai đến lạ thường, ai nấy đều chết mê chết mệt vì khuôn mặt này. Trong ánh hào quang của ánh nắng chói chang chiếu trên hành lang, anh mỉm cười nhìn Triệu Thủy Quang, “Đợi một chút, truyền nước biển nữa là xong.” Thình thịch, nụ cười anh như nhất tiễn xuyên tâm.
Phòng truyền dịch đông nghẹt kín hết chỗ, Đàm Thư Mặc dáng người cao ráo giơ cao chai nước biển, nắm tay Triệu Thủy Quang đi đến bên kia tìm chỗ ngồi, nhìn chiếc ghế vô cùng bẩn, Đàm Thư Mặc nhíu mày, không nói hai lời liền lấy áo khoác ngoài trải lên ghế, Triệu Thủy Quang nhìn nhãn hiệu DKNY trên chiếc áo mà đau lòng không nói nên lời, nhưng ai kia cũng đã ngồi xuống rồi, cô cũng phải nên ngồi theo.
Mặc cho cả phòng ồn ào không thôi, Triệu Thủy Quang quá mệt mỏi vừa ngồi xuống thì đã ngủ ngay.
Một lúc sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên người Đàm Thư Mặc, áo lông của anh rất ấm áp, Triệu Thủy Quang bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cũng may chỉ là áo lông mà thôi.
Đàm Thư Mặc đang ngồi đọc báo, nằm trên đùi anh, cô không kiềm chế được đảo mắt đánh giá người đàn ông này.
Từ góc độ của Triệu Thủy Quang, vừa tầm nhìn thấy đôi tay đang cầm báo của anh, ngón tay thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, đốt ngón tay nổi lên cồm cộm, cô nhìn đến ngây ngất, mấy tiếng trước đôi tay rắn chắc này đã dìu cô ra khỏi phòng thi, mấy ngày hôm trước còn đưa cô hộp bánh đản thát, mấy tháng trước còn đưa khăn giấy cho cô lau nước miếng, là đôi tay đã đỡ cô khi cô té xuống cầu thang ở “Tô”.
Triệu Thủy Quang cảm thấy là lạ, thái độ của Đàm Thư Mặc đối với mình không giống với những nữ sinh khác, nhưng anh là người đàn ông xuất chúng, con đường phía trước trải đầy thảm đó, có khó khăn gì mà chưa gặp qua, làm sao có thể thích cô được chứ, không có khả năng, hoàn toàn không thể.
Đừng thấy tuổi Triệu Thủy Quang còn nhỏ, bình thường không so đo tính toán với ai, bạn bè ai cũng thấy cô là người hoạt bát thân thiện, kỳ thật trong lòng cô cái gì cũng đều nhìn thấu, cô biết rõ mình muốn gì, nên làm gì, đi con đường nào, cô nguyện ý thay đổi chính mình để phù hợp với người khác, hài lòng với cuộc sống của mình, chỉ vì cô muốn mau chóng trưởng thành, không muốn làm một đứa con nít nữa, hơn hết cô không muốn để ai tổn thương mình lần nữa.
Nhưng Đàm Thư Mặc không phải tuýp người cô có thể mơ tưởng được, hết lần này đến lần khác cô bị anh mê hoặc, anh lại là thầy giáo của cô, cô không thể nào phớt lờ điều này được, huống hồ Triệu Thủy Quang cũng tin tưởng vào trực giác của mình, nhưng ở trước mặt Đàm Thư Mặc, cô không tài nào che dấu cảm xúc được, mà đã không che dấu được thì cần chi phải giả tảo.
Phòng truyền dịch tấp nập người ra vào, mùi thuốc tràn ngập trong không gian nhỏ này.
Cô nhẹ nhàng nói, “Thầy Đàm.”
Anh bỏ tờ báo sang một bên, ừ một tiếng.
Cô nói, “Em là học trò của thầy.”
Anh im lặng, tay cầm lên tờ báo, tiếp tục đọc.
Cô nói, “Em đã thích người khác.”
Người kia vẫn án binh bất động.
Cô sốt ruột, thốt ra, “Em còn chưa trưởng thành.”
Người kia đột nhiên bật cười, lúc sau bỏ tờ báo xuống, thò tay vỗ vỗ đầu cô, nói, “Biết rồi, ngủ đi.”
Y tá phía trước quay đầu lại, nhìn trộm người đàn ông cả người toát ra khí chất cao quý đang ngồi ở góc tường, nhìn thấy anh nở nụ cười nhìn cô gái đang nằm trên người mình, còn cô gái kia nhắm chặt hai mắt lại, mặt đỏ bừng bừng.
Qua một lúc, mẹ Triệu Thủy Quang đã đến bệnh viện, liên tục cảm ơn Đàm Thư Mặc, sau đó gõ đầu Triệu Thủy Quang một cái, “Đứa nhỏ này, thẫn thờ cái gì chứ, mau cảm ơn thầy đi.”
Triệu Thủy Quang vâng lời, nói, “Cảm ơn thầy Đàm.”
Đàm Thư Mặc hòa nhã nói, “Không có gì đâu, về nhà ráng nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó anh lái xe đi ra.
Mẹ Triệu ngồi trên xe taxi, phấn khích nói, “Thầy của con tuổi còn trẻ mà tài giỏi như vậy, sao lại đến trường con làm giáo viên chứ!” Triệu Thủy Quang không nói chuyện, cô nhắm mắt tựa vào xe ngủ.
Gió trưa nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa, trang tạp chí bị gió thổi tung bay vang lên mấy tiếng “xoành xoạch”, ánh nắng vàng rực phản phất trên mặt Triệu Thủy Quang, ai có thể nói cô biết, đây có phải là tình yêu không?