Doanh Doanh

Chương 55: Mỗi người có một màu sắc riêng

Edit: Ryal

“Chắc không phải sao đâu”. Diệp Tri Hòa lại nói. “Nhưng ánh sáng đẹp thật”.

Hai người tự động bỏ qua nhạc nền kinh dị mà bước tiếp, con đường được thắp sáng bởi những đốm đèn lấp lánh.

Trong đầu Diệp Tri Hòa lúc nào cũng nảy ra những ý tưởng kì quặc, khi trước cậu cứ nghĩ một mình, giờ lại chia sẻ với Lận Thâm.

Hướng Nguyên Khê đã chờ bên ngoài, lại còn nói: “Mấy ông chậm quá đó”. Như thể ban nãy cậu chàng không hề tru tréo khi thấy lũ quỷ vậy.

Trong khu trò chơi toàn trẻ con. Tự dưng Hướng Nguyên Khê nói muốn đua xe, Diệp Tri Hòa đang định đứng xem lại bị bạn thuở nhỏ gọi tên.

“Diệp Tri Hòa chơi cùng tôi đi”.

Diệp Tri Hòa hỏi: “Sao không chơi với Diêu Vân Chu?”.

Hướng Nguyên Khê đáp: “Cậu ấy giỏi quá, tôi không thắng được”.

Diệp Tri Hòa đành phải ngồi lên chiếc ghế lay động không ngừng, đưa áo khoác và khăn quàng cho Lận Thâm đứng cạnh.

Sau ba ván, đúng là cậu thảm bại. Hướng Nguyên Khê nói: “Ông yếu vãi”.

Diệp Tri Hòa không hề muốn phân tranh. “Tôi giỏi mấy trò cần thao tác tay, chứ đâu có thạo mấy trò cần thao tác toàn thân”.

“Thao tác tay là trò gì cơ?”.

“Anipop đó”.

“…”.

Diệp Tri Hòa về chỗ, Hướng Nguyên Khê bèn kéo Diêu Vân Chu ra chơi.

“Thua thì phải phạt”. Diêu Vân Chu nói.

Hướng Nguyên Khê trợn tròn mắt: “Phạt cái gì?”.

Diêu Vân Chu thủ thỉ bên tai cậu chàng câu gì đó, mặt Hướng Nguyên Khê lập tức đỏ rần, cuối cùng lúng túng gật đầu.

Diệp Tri Hòa tò mò, nhưng cũng chẳng muốn biết cho lắm. Cậu xoay người đi tìm Lận Thâm, rồi phát hiện hắn đang đội chiếc mũ lông trắng của mình lên đầu.

Lận Thâm vốn cao ráo, có ngồi xuống trông vẫn rất cao, khuôn mặt vốn lạnh nhạt lại vì chiếc mũ mà trông đáng yêu hơn hẳn.

Diệp Tri Hòa bước tới cạnh hắn vân vê cái tai trên chiếc mũ, Lận Thâm bèn ngẩng đầu.

“Cậu không thấy nóng à?”.

“Giờ thì chưa”. Lận Thâm đứng lên. “Mình qua chỗ khác nhé?”.

“Để tớ bảo Hướng Nguyên Khê một câu đã”.

“Không cần đâu, ban nãy lúc hai người đua xe tớ đã nói với Diêu Vân Chu rồi”. Lận Thâm vươn tay sửa lại cổ áo Diệp Tri Hòa, che phần xương quai xanh lộ ra. “Cậu ta còn ước gì mình ra chỗ khác ấy”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Thế thì đi thôi. Mình đi đâu nào?”.

Lận Thâm nghĩ ngợi. “Muốn xem phim không?”.

Diệp Tri Hòa nhớ đến lần họ cùng đi xem phim khi trước, lắc đầu rồi lại gật đầu. “Đi thì đi, nhưng tớ không xem hoạt hình đâu”. Không xem phim con gấu nữa.

Xuống lầu, Lận Thâm đi mua vé. Hắn vẫn đội chiếc mũ đáng yêu kia, nhân viên bán vé liếc hắn mấy cái, cuối cùng cười cười đưa vé sang. Học sinh sinh viên được nghỉ tới đây xem phim rất nhiều, Lận Thâm nhanh chóng trở thành tiêu điểm.

Diệp Tri Hòa đi mua đồ uống, lần này cậu mua sữa và trà xanh. Vừa mua xong quay đầu đã thấy hai cô gái đang trò chuyện cùng Lận Thâm, cậu bèn chậm rì rì bước sang, rồi nghe tiếng Lận Thâm nói: “Cậu ấy về rồi”.

Hai cô gái nhìn sang. Lận Thâm nhận lấy nước trong tay Diệp Tri Hòa, nói: “Mũ này của cậu ấy”.

Diệp Tri Hòa giơ tay túm cái tai trên mũ, trịnh trọng đáp: “Cậu cũng thế mà”.

Lận Thâm: “Gì cơ?”.

Diệp Tri Hòa: “Của tớ hết”.

Lận Thâm hơi cúi xuống: “Mấy bạn này hỏi tớ mua mũ ở đâu, tớ bảo tớ không biết, mũ này của cậu”.

Diệp Tri Hòa chớp mắt, quay sang nói với hai cô gái: “Em cũng không biết ạ, ba em mua cho em…”.

Hai cô gái mỉm cười: “Thế à, cảm ơn em trai nhé. Tụi chị còn tưởng anh đẹp trai này là sinh viên, mà nhìn em lại không giống”.

Diệp Tri Hòa chẳng biết nhìn đi đâu: “Em vẫn, vẫn đang học cấp ba ạ”.

Lận Thâm bất mãn: “Cậu lắp bắp làm gì đấy?”.

Diệp Tri Hòa chọc chọc hai đầu ngón tay. “Thì tớ hồi hộp”.

Hai nữ sinh cười đến là vui vẻ.

Họ đi rồi, Lận Thâm mới áp cốc sữa ấm lên mặt Diệp Tri Hòa. “To gan nhỉ”.

“Đâu mà”. Diệp Tri Hòa buồn bực. “Có cái lỗ nẻ nào không, tớ chui xuống đây này”.

“Sao? Cậu ăn nói dõng dạc lắm cơ mà?”.

Diệp Tri Hòa tưởng Lận Thâm đang ghẹo mình, nhưng lại thấy cái mặt hắn nghiêm túc một cục.

Hai người vào rạp tìm chõ ngồi, cậu nói: “Cảm giác như quay ngược thời gian ấy”.

Lận Thâm quay qua, Diệp Tri Hòa lại tiếp tục: “Quay về hồi lần đầu đi chơi, tụi mình còn chưa thân nhau”.

Hắn đáp: “Lần này chỗ hai đứa mình ngồi xa màn ảnh hơn mà”.

“Ghế tình nhân phải khác chứ, cậu không phát hiện ra à?”. Mặt Diệp Tri Hòa như đang nói “khen tớ đi, khen tớ đi”. “Tớ cố tình chọn đấy”.

Lận Thâm giơ cốc sữa lên che mặt, ho khan. “Tớ biết, lúc mua vé nhân viên có xác nhận rồi”.

Diệp Tri Hòa lại nói: “Tuy ở hàng sau nhưng đối diện thẳng với màn hình, xem vẫn tương đối rõ”.

Lận Thâm: “… Cậu cố ý chọn chỗ này vì mục đích đó đấy à?”.

Diệp Tri Hòa hơi chần chừ: “Vẫn hơi xa ư?”.

Lận Thâm ngửa đầu uống một ngụm sữa. “Không, thế này là vừa rồi”.

Cậu nghĩ ra điều gì, bèn lập tức nói: “Chủ yếu là tớ muốn ngồi gần cậu hơn thôi!”.

Một lúc lâu sau, Lận Thâm rầu rĩ đáp “Ừm”.

Phim cũng hay, mãi tới khi màn hình đen xì và after credit [1] xuất hiện, Diệp Tri Hòa quay đầu kéo áo Lận Thâm.

Cậu nói: “Mình lén hôn nhau cái đi, người khác không thấy được đâu”.

Lận Thâm nhìn cậu, xác nhận lại lần nữa. “Giờ thì đúng rồi nhé”.

“Hở?”.

“Cậu ghẹo tớ trước”. Nói rồi hắn cúi đầu hôn, giữa môi răng là mùi sữa, giờ cả hai đều nếm được vị sữa.

Vị sữa bạc hà.

Hết phim, hai người nhắn tin hẹn gặp Diêu Vân Chu dưới lầu một.

Từ xa Diệp Tri Hòa đã thấy hkn ngồi xổm cuộn thành một cục trên đất, đến khi cậu bước tới, cậu chàng mới ngẩng đầu lên.

Mặt cậu chàng đỏ rần rần mà còn giỡn: “Nóng quá, tôi chơi máy nhảy một lúc lâu mệt bỏ xừ đi được”.

Diệp Tri Hòa nói: “Ông có biết nhảy quái đâu”.

Hướng Nguyên Khê: “…”.

Cậu bước tới bên tai Hướng Nguyên Khê, nhỏ giọng: “Xấu hổ kìa xấu hổ kìa”.

Cậu chàng như sắp sửa nổ tung, nói năng cũng lắp bắp.

Lận Thâm tự giác kéo Diệp Tri Hòa vào lòng, liếc mắt với Diêu Vân Chu.

“Về thôi, trời tối rồi, bên ngoài chắc lạnh lắm”.

Trên đường tới trạm xe buýt, Lận Thâm hỏi: “Cậu đoán hai đứa kia đã làm gì?”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Làm mấy cái việc một năm bốn mùa lúc nào cũng làm được”.

Lận Thâm lại hỏi: “Là gì?”.

“Hôn nè, ôm nè, gặm cổ nữa”.

Lận Thâm không nhịn được cười rồi đội mũ lên cho Diệp Tri Hòa, sờ hai cái tai mềm mại.

Diệp Tri Hòa lại nói: “Tớ không đoán đâu, tớ nhìn thấy đấy”.

Lận Thâm nhìn cậu ý dò hỏi, cậu bèn đáp: “Pheromone của mỗi người có màu khác nhau, nhưng của hai đứa đó thì lại quấn quýt”.

Lận Thâm ngáo luôn. “Cậu thấy được thật à?”.

“Tớ cảm nhận được”. Diệp Tri Hòa nói. “Dạo này thi thoảng tớ lại cảm nhận được như thế”.

“Tớ có màu gì?”.

Diệp Tri Hòa đáp chẳng cần nghĩ: “Màu tớ thích nhất”.

Lận Thâm hiểu ngay vấn đề.

“Thế cậu màu gì?”.

“Không có màu”. Diệp Tri Hòa đáp. “Tớ là nước, nên tớ không có màu”.

“Nghe xạo quá”.

“Đúng rồi đó, sao giờ cậu mới phát hiện?”. Diệp Tri Hòa bật cười, đôi mắt cậu lấp lánh. “Tớ sắp không bịa thêm nổi nữa rồi”.

Lận Thâm chẳng biết cậu nói câu nào là thật mà câu nào là giả, bèn ép đôi tai trên mũ lại vào nhau, rồi cúi đầu hôn một cái thật mạnh.

“Còn nghịch nữa không?”.

Diệp Tri Hòa vươn tay: “Hôn thêm cái nữa đi mà”.

Lận Thâm vỗ đầu cậu.

Ngày mùa đông hôm nay không có tuyết rơi, xung quanh chỉ toàn màu xám nâu buồn tẻ vô cùng. May là mọi người mặc quần áo nhiều màu sắc, đủ để lấp đầy những chỗ trống trong thành phố này.

Về đến nhà, Diệp Thư bước ra từ phòng khách, nhìn cậu một lượt rồi bình tĩnh hỏi: “Con thích cái mũ này lắm à?”.

Diệp Tri Hòa đang thay giày, nghe vậy cũng hơi mông lung, rồi nhanh chóng đáp: “Con thích lắm, con cảm ơn ba”.

“Cô Trình cũng bảo con sẽ thích”.

Diệp Tri Hòa nói thêm: “Lận Thâm cũng thích lắm ạ”.

Diệp Thư: “…”.

Diệp Thư: “Ừm, thích là tốt rồi”.

Ông quay lại phòng khách xem TV.

Tối hôm sau, Diệp Thư về nhà, mang theo một chiếc mũ lông xám, trên đỉnh đầu có một cục bông xù xù.

Ông nghiêm túc đưa mũ cho Diệp Tri Hòa: “Con có thể tặng chiếc này cho bạn ấy”.

Diệp Tri Hòa chân thành nhận xét: “Ba à, cái mũ này trông giống con bạch tuộc quá”.