Edit: Ryal
“Có thể cả đời này tớ sẽ không cảm nhận được pheromone”. Diệp Tri Hòa vừa nói vừa ngậm nửa miếng bánh bao sữa đặc.
Hai người đã ăn lưng lưng dạ, Lận Thâm đã ngừng đũa từ lâu, nghe vậy bèn hỏi: “Tại sao?”.
Diệp Tri Hòa nuốt bánh bao rồi liếʍ khóe miệng, liếʍ vị ngọt vào trong: “Bởi tớ được Beta sinh ra mà, có khi bẩm sinh đã bị khuyết tật rồi. Lúc trước tớ bảo ba là tớ không cảm nhận được pheromone thì ba chẳng ngạc nhiên tẹo nào, chắc ông ấy đã biết”.
“Biết mà không nói cho cậu?”. Lận Thâm chẳng đồng ý chút nào.
“Ừm… Bởi ba còn giấu một bí mật lớn hơn nữa cơ”. Diệp Tri Hòa đáp. “Ba sinh ra tớ, nhưng không muốn tớ biết ông ấy chính là ‘mẹ’”.
Lận Thâm im lặng, muốn mở miệng an ủi mà lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Diệp Tri Hòa lại quay sang, nói: “Ba không thể chăm sóc tớ tỉ mỉ như những bà mẹ khác được, có khi vẫn sơ ý sai lầm. Nhưng trong lòng tớ, ba vừa là ba vừa là mẹ, ba là tất cả trong gia đình”.
Lận Thâm nhìn đôi mắt cậu ngời sáng, trong ấy chứa ánh sáng lập lòe không thôi, chớp một cái là in sâu trong lòng hắn rồi.
Diệp Tri Hòa lúc nào cũng vậy, tự chữa lành những vết thương của mình, không cần nhờ vả người khác điều gì. Dường như mọi thương tổn của cậu đều chỉ tồn tại trong một khắc ngắn ngủi.
“Nhưng tớ cảm nhận được”. Lận Thâm bỗng lên tiếng.
Diệp Tri Hòa tỏ vẻ nghi ngờ, vẫn để hắn tiến lại sát mình.
Cảnh tượng ngày họ gặp nhau buồn cười vô cùng – hôm ấy, Diệp Tri Hòa lẽo đẽo theo sau Lận Thâm hát những bài chẳng đàng hoàng chút nào. Ngay từ giây phút Lận Thâm quay lại nhìn cậu, tơ duyên đã lặng lẽ gieo mầm, rồi lại lặng lẽ nở rộ, trở nên đẹp đẽ động lòng người.
“Tớ cảm nhận được pheromone của cậu”. Lận Thâm nói.
Diệp Tri Hòa hơi mở to mắt, vẫn chẳng tin, cậu đặt tay mình lên tay hắn: “Nói dối”.
Cậu nhỏ giọng mà chắc chắn, lòng lại ẩn chứa nỗi mong chờ không nên có.
Lận Thâm đặt tay lên động mạch nơi cổ cậu, đánh cắp mất nhịp độ trái tim cậu, khẽ cười: “Tim đập nhanh thế?”.
Diệp Tri Hòa chớp mắt. “Sao cậu lừa tớ?”.
Lận Thâm nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cậu, lúc nào mùi hương ấy cũng sạch sẽ và tươi mát, y như bản thân cậu vậy.
“Tớ có lừa cậu bao giờ đâu, ai mà như cậu”. Lận Thâm trêu, cúi đầu xuống hôn, chỉ có hai làn môi dán vào nhau, rồi lại lưu luyến rời đi. “Tớ đã biết cậu vốn có mùi gì rồi”.
Hắn nhẹ giọng nói, như thể thực sự vừa nếm được.
Bàn tay hai người dưới bàn nắm chặt. Chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ, trộm hôn một cái thật ngây ngô, như liếʍ nhẹ lên lớp sữa chua có những hạt quả nhỏ, trong lòng toàn kinh ngạc và thỏa mãn.
Lận Thâm nhìn cậu, Diệp Tri Hòa cũng nhìn lại.
Đôi mắt cậu chẳng né tránh ai bao giờ, lúc nào cũng nhìn thẳng vào người khác và thẳng thắn giãi bày xúc cảm – một chú hồ ly nhỏ chẳng chút khôn khéo, một thiếu niên vụng về mà chân thành, một người trông có vẻ ngây ngô nhưng sống sâu sắc vô cùng.
Cậu có biết bao điều khổ sở chẳng nói ra, chỉ bảo mình vui vẻ, giấu đi bao nhiêu tủi thân, tự dỗ dành mình lúc đau buồn, vốn thẳng thắn và chân thành nhưng lại chẳng dám thẳng thắn và chân thành với bất kì ai…
Lận Thâm không nhịn được mà hôn cậu, những nụ hôn nhỏ vụn dừng trên trán, nơi chóp mũi và gương mặt.
Mắt Diệp Tri Hòa sáng long lanh, hàng mi chớp chớp. Cậu ngoan ngoãn để hắn thân mật, hỏi: “Sao cậu cứ bắt nạt tớ thế?” nhưng rồi lại nghiêng người về phía trước, chỉ sợ có ai không biết mình đang nghĩ: nhanh tới bắt nạt tớ đi này.
Lận Thâm đẩy đẩy trán cậu: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”.
Diệp Tri Hòa không nhận, Lận Thâm cũng không nhận. Hai người nói trái lòng mình, chơi trò nói dối của trẻ con nhưng đôi tay vẫn nắm thật chặt.
Lận Thâm tiếp tục nói: “Có cái tớ lừa cậu thật. Thực ra hôm qua tớ cãi nhau với cha, rồi bị cha nhốt trong phòng”.
Diệp Tri Hòa nhất thời ngơ ngác.
“Hôm qua tớ đã nói chuyện với ba rồi. Đúng là phải nói chuyện thật, tuy không muốn thừa nhận nhưng tính tớ giống hệt cha, không hay nói chuyện lại còn thường nói trái lòng mình”. Lận Thâm xoa mặt Diệp Tri Hòa, tiện đà vuốt ve mái tóc cậu. “Họ nhận ra tớ đang yêu đương”.
Diệp Tri Hòa lập tức trở nên gấp gáp, Lận Thâm lại nói: “Hôm qua khuya khoắt nên chẳng trò chuyện được mấy, tối về nhà tớ bàn tiếp”.
“Không sao đó chứ?”. Diệp Tri Hòa thấp thỏm hỏi.
“Tớ cũng nghĩ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Lận Thâm nghĩ ngợi một lúc. “Nhưng thực ra thì không”.
Diệp Tri Hòa nghi ngờ: “Nghĩa là sao?”.
“Chắc do sắp phân hóa nên ba thấy không nên quản thúc tớ quá nghiêm nữa, còn cha… thì khác”.
“Thế, liệu cậu có bị đánh không?”.
Lận Thâm buồn cười. “Nghĩ linh tinh gì đấy? Họ đã đánh tớ bao giờ đâu”.
“Tớ tưởng gia đình cậu cực kì nghiêm khắc…”.
“Đúng là nghiêm khắc vô cùng”. Lận Thâm nói. “Nhưng tớ cũng có yêu cầu với chính bản thân mình mà. Tớ là con nuôi, hai Alpha ở bên nhau… Họ đã phải chịu bao lời đàm tiếu, tớ nghĩ mình phải thật ưu tú, để những người họ hàng lắm miệng kia chẳng cằn nhằn được câu nào nữa”.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Hòa nghe Lận Thâm kể về chuyện trong nhà mình. Cậu lập tức thẳng lưng nghiêm túc nghe, vẻ như một bé cưng tò mò.
“Nhưng hôm qua ba tớ nói, tớ không cần cứng nhắc với chính mình đến vậy”. Mặt mày Lận Thâm giãn ra. “Có lẽ bọn tớ đều hiểu sai về nhau”.
Hình như gia đình là một đề bài khó vĩnh viễn không có lời giải cuối cùng. Giải được vấn đề nhỏ này rồi thì vẫn còn vấn đề nhỏ khác, liệt kê ra bao nhiêu phương án, viết xuống những công thức dài vô cùng, nhưng đáp án vẫn không chính xác.
“Chẳng phải cậu đã nói với tớ như vậy ư? Đừng tránh né mà không đáp, đừng qua loa lấy lệ, phải thẳng thắn và chân thành”. Lận Thâm nắm lấy tay Diệp Tri Hòa. “Thế thì giờ cậu phải nói ra, rốt cuộc cậu sợ điều gì?”.
Theo bản năng, Diệp Tri Hòa nói: “Tớ không sợ…”.
“Miêu Miêu”.
Diệp Tri Hòa cắn môi dưới, nói thẳng: “Tớ không cảm nhận được pheromone, người khác cũng không cảm nhận được pheromone của tớ, phân hóa xong cũng chẳng biết, liệu…”.
Rốt cuộc Diệp Tri Hòa có mùi gì.
Lận Thâm đã thắc mắc điều này từ lâu, khi ấy hắn chưa biết Diệp Tri Hòa đặc biệt, còn liệt thiếu niên này vào danh sách những người mình không hiểu nổi. Nhưng cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa trị được Diệp Tri Hòa.
“Trước sinh nhật mười sáu tuổi tớ từng có một nhận thức sai lầm, tớ cho rằng pheromone là điều kiện tất yếu để một người rung động”. Lận Thâm nói. “Giờ sửa lại, pheromone chỉ là điều kiện tất yếu để xác định rằng một người đã rung động mà thôi”.
Diệp Tri Hòa ngơ ngác: “Có gì khác nhau ư?”.
“Tớ muốn biết pheromone của cậu có mùi gì”. Lận Thâm rủ mắt, nghiêm túc đáp. “Khi có suy nghĩ này, nghĩa là tớ đang rung động”.
Câu nói quá mức trắng trợn của hắn khiến Diệp Tri Hòa ngốc hẳn luôn, cậu giơ ngón cái lên theo bản năng: “Cậu nói hay thiệt đó”.
Lận Thâm yên lặng ấn ngón tay ấy xuống, nói tiếp: “Thích một người thì không thể kiềm chế được, muốn hôn và nắm tay, không khống chế được pheromone của mình mà muốn bọc lấy cậu, tất cả những quy tắc đều bị tự mình phá vỡ…”.
Nói tới đây mặt hắn vẫn râm ran, mím môi túm tay Diệp Tri Hòa lên gặm một cái.
Diệp Tri Hòa ngốc, quy củ đó không phải tớ định ra!
“Pheromone chẳng đại diện cho điều gì cả. Cậu không cảm nhận được thì tớ sẽ kể cho cậu nghe, bởi chỉ riêng việc tớ thích cậu đã đại diện cho tất cả mọi thứ rồi”. Lận Thâm xoa đầu Diệp Tri Hòa. “Dù sao tớ cũng cảm nhận được cậu mà”.
Diệp Tri Hòa không hình dung được cảm giác này. Những việc cậu luôn bối rối lại tan biến chỉ bởi vài câu của Lận Thâm, trở thành một kiểu yên tâm. Phân hóa không quan trọng, pheromone cũng không quan trọng, quan trọng là Lận Thâm thích cậu.
Cậu đã xác định hắn thực lòng, bèn hỏi ngược lại: “Thế cậu thử nói xem, tớ có mùi gì?”.
“Mùi nước”. Lận Thâm đáp.
Diệp Tri Hòa sửng sốt.
“Mùi nước”. Giọng hắn càng thêm chắc chắn.
“Tại sao?”.
“Bởi nó lúc nào cũng sạch sẽ và trong lành”.
Đôi mắt của thiếu niên ấy lúc nào cũng đẹp một cách trong lành.
Cậu là sương sớm ngọt ngào, là hoa và mật, là mùi oải hương và mùi cam quýt, là hết thảy mọi mùi hương, là dòng nước xuân trong veo mát lành [1].
Diệp Tri Hòa chưa từng nghĩ sẽ là câu trả lời thế này, nhất thời mũi cay cay muốn khóc.
Lận Thâm rút khăn giấy và một viên kẹo tròn, vừa dùng miệng xé vỏ kẹo vừa lau nước mắt cho Diệp Tri Hòa, dỗ dành: “Sao cậu thích khóc nhè thế này?”.
Diệp Tri Hòa nghiêm túc: “Đây là nước mắt cảm động nhé”.
Suýt thì Lận Thâm sặc viên kẹo vào thực quản. Hắn đè gáy Diệp Tri Hòa, nghiến răng: “Cậu đừng phá hỏng bầu không khí được không?”.
Diệp Tri Hòa cong mắt cười với hắn, ra vẻ ngốc nghếch dễ bị bắt nạt. “May mà cậu thông minh, tớ không nói cậu cũng đoán được”.
“Cậu nói đủ nhiều rồi đó”. Lận Thâm ghé sát lại. “Đừng lo, những gì cậu sợ, tớ đã nói cậu nghe hết rồi”.
Họ có một nụ hôn đầy vị kẹo, đầu lưỡi đυ.ng nhau, hàm răng đυ.ng nhau và nước bọt thì tráo đổi.
Cái này thì không ngây thơ chút nào.
Gương mặt Diệp Tri Hòa ửng màu hồng nhàn nhạt, tai Lận Thâm cũng hồng lên, đẩy viên kẹo sang miệng cậu.
“Vị gì đây?”. Hắn thấp giọng hỏi.
Diệp Tri Hòa ngây thơ, mờ mịt: “Bạc hà”.
Lận Thâm nói: “Là vị của tớ trong miệng cậu đấy”.
Chú thích:
[1] Ở đây Lận Thâm dùng từ “doanh doanh” – tên truyện, nghĩa là trong veo, mát lành.