Vẻ Ngoài

Chương 52

Lục Thời Sâm có một giấc mơ.

Giấc mơ kia xảy ra ở viện dưỡng lão Ôn Di vào mười năm trước. Ngày đó thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu cao, gió mát hiu hiu.

Thực vật ở viện dưỡng lão tươi tốt, có sân cỏ lớn, nhìn qua đã khiến lòng người thoải mái.

Học sinh của lớp thí nghiệm 1 xuống xe buýt, xếp hàng đứng trước cổng viện dưỡng lão, chủ nhiệm lớp gân cổ nói trước đội ngũ: “Lần này chúng ta làm hoạt động tình nguyện có đài truyền hình ghi hình toàn bộ quá trình, sau khi mọi người đi vào nhất định không được chạy lung tung, phải tôn kính người già trong viện dưỡng lão, tuyệt đối không được chạy lung tung đến phòng quấy rầy các ông bà. Mọi người nhất thiết phải tuân thủ quy định này, một khi bị phát hiện chạy lung tung tạo thành vấn đề nghiêm trọng, sẽ có ảnh hưởng đến hồ sợ thậm chí kỳ thi đại học của các em, nghe rõ chưa?’

Ba chữ “Nhất định”, “Tuyệt đối”, “Nhất thiết phải” vừa nói ra, hiệu quả nói chuyện giật gân đã đạt đến điểm tuyệt đối.

Lục Thời Sâm lắng nghe một cách mất tập trung, hắn không có hứng thú với hoạt động tình nguyện lần này, cũng không muốn đi chăm sóc những người già nghe nói lúc tuổi còn trẻ có quyền cao chức trọng kia.

“Biết rồi ạ…” Học sinh xung quanh lớn tiếng hứa với giáo viên, Lục Thời Sâm thì không lên tiếng.

Sau khi chủ nhiệm lớp kiểm kê xong sĩ số lớp, cả lớp xếp hàng đi vào viện dưỡng lão, lúc đi đến trước cầu thang tòa nhà viện dưỡng lão, nam sinh phía trước không biết do căng thẳng quá hay là có người đùa ác, bỗng nhiên có hai người đồng loạt ngã sấp xuống, kéo theo sáu bảy người phía sau cũng ngã theo, suýt nữa xảy ra sự cố giẫm đạp.

Chủ nhiệm lớp và người phụ trách vội vàng tới phía trước xem tình huống, trong thời gian hỗn loạn này, Lục Thời Sâm xếp ở cuối hàng thấy không có ai chú ý bên mình, bèn rời khỏi đội ngũ như không có ai bên cạnh. Bởi vì tình huống hỗn loạn, cũng không có ai chú ý đến thiếu niên một mình rời đi.

Đi đến vườn hoa thực vật tươi tốt của viện dưỡng lão, nghe bên trong tòa nhà kia truyền đến âm thanh hợp xướng của bạn cùng lớp, Lục Thời Sâm cảm thấy hơi nhàm nhán.

Chẳng lẽ những người già kia nghe được những bài hát dở ẹc lại xưa cũ như thế sẽ cảm thấy vui vẻ à? Hắn đi trong hành lang của viện dưỡng lão, quan sát cấu tạo nơi đây.

Cái sân này rất rộng, cây cối lại nhiều, đường nhỏ quanh co. Âm hưởng đều bị ngụy trang thành hình dáng của gốc cây, phát ra những làn điệu trầm lắng.

Lục Thời Sâm không biết đi được bao lâu, đi đến mức hơi mệt mỏi, hắn nhìn về phía mặt tường cách đó không xa, đoán chừng mình có thể leo tường ra ngoài không. Bỗng nhiên hắn cảm thấy, dưới chân hình như có gió nóng thổi qua, hắn ngồi xổm xuống nhìn về phía thổi gió kia, lúc này mới phát hiện, gốc cây bên chân hắn không phải âm hưởng, hình như là một thiết bị hút gió ẩn núp.

Tại sao lại có thiết bị hút gió? Lục Thời Sâm không phải người tràn đầy tính tò mò, nhưng một khi lòng tò mò của hắn bị điều động, hắn phải làm rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Nơi này cách tòa nhà chính của viện dưỡng lão rất xa, thiết bị hút gió sẽ không lắp ở nơi xa thế này.

Nhất định là ẩn giấu, nơi không thông gió mới cần lắp thiết bị hút gió. Lục Thời Sâm bắt đầu đi dạo xung quanh, muốn biết thiết bị hút gió này rốt cuộc thông đến đâu.

Hắn đi vài vòng, mới phát hiện một nơi có vẻ cứng hơn bãi cỏ xung quanh, hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào nơi dưới chân này. Sau đó hắn tìm được một vật thể kim loại lạnh lẽo cứng rắn giống như là một cửa sắt hình vuông.

Hai cánh tay hắn của vươn qua, dùng sức lật cánh cửa sắt kia, không lật được, lúc này mới phát hiện bên trên có khóa.

Là loại khóa sắt đời cũ, nhưng vòng xích cũng không móc vào trong lỗ khóa.

Ngay cả thiết bị hút gió cũng được trang bị ẩn giấu như vậy, rốt cuộc nơi này dùng để làm gì? Cái khóa sắt này không bị khóa vì sơ hở của người khác à?

Xuất phát từ tò mò, hắn mở khóa sắt kia ra, dùng sức lật cánh cửa sắt.

Cửa sắt nặng nề bị hắn lật ra, chậm rãi trượt sang một bên, bên trong xuất hiện một bậc thang thông xuống dưới.

So sánh với ánh nắng mặt trời bên ngoài, bên dưới có vẻ cực kỳ tối tăm, nhưng dường như có ánh sáng lộ ra.

Lục Thời Sâm mơ hồ cảm thấy nơi này có lẽ cất giấu bí mật, lòng tò mò thúc đẩy hắn muốn đi xuống xem thử. Thế là hắn bước xuống cầu thang từng bậc một.

Đợi đến khi hai chân chạm đất, Lục Thời Sâm quan sát xung quanh.

Đường hầm tối om, chỉ có hành lang cuối cùng treo một chiếc đèn áp tường mờ nhạt.

Nơi này giống như một mật thất, Lục Thời Sâm quan sát bốn phía, suy đoán nơi này rốt cuộc dùng để làm gì. Hắn bám vào mặt tường gồ ghề đi về phía trước, lối đi rất dài, lại nhiều chỗ rẽ, đi một đoạn đường rất dài, hắn mới nhìn thấy một cánh cửa, bên trong mơ hồ lọt ra ánh sáng sáng hơn.

Cánh cửa kia không khóa, lộ ra một khe cửa hẹp, xuyên qua khe cửa, Lục Thời Sâm nhìn thấy bên trong đặt một cái giường bệnh, hình như trên giường còn có một người đang nằm truyền dịch.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, bản lề phát ra tiếng kẹt rất nhỏ, hắn cẩn thận dừng động tác lại.

Nhưng mấy giây sau, trong cửa không hề có tiếng động gì, người trên giường cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Vậy nên hắn lại đẩy cửa ra một chút, lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Đây là một căn phòng rất rộng cũng rất đơn giản, ngoại trừ người đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, trong căn phòng không có gì cả, mọi thứ ở đây hình như đều là màu trắng, tường màu trắng, giường màu trắng…

Hắn đi tới và nhìn người trên giường bệnh kia, người kia thoạt nhìn già nua yếu đuối, tóc bạc trắng, sắc mặt thậm chí sắc môi đều tái nhợt.

Không giải thích được, sau khi nhìn người này khoảng vài giây đồng hồ, hắn cảm thấy như giữa mình và người này tồn tại mối liên hệ nào đó — trong tiềm thức, dường như hắn đã gặp người này.

Bà ấy… chết rồi sao? Tại sao trông không hề có tri giác? Lục Thời Sâm ma xui quỷ khiến vươn tay ra, ngón tay sờ trán người phụ nữ.

Sự đυ.ng chạm của hắn đã quấy rầy người phụ nữ trên giường, người kia thế mà chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Lục Thời Sâm.

Trong nháy mắt họ đối mặt nhau, cảm giác liên hệ tồn tại từ nơi sâu xa kia trở nên mãnh liệt hơn trong đầu Lục Thời Sâm.

Tại lúc này, người trên giường bỗng nhiên trợn to mắt, cánh tay luôn đặt trên giường cũng giơ lên, run rẩy chỉ về phía Lục Thời Sâm.

Biểu cảm cứng ngắc mà kích động ấy gần như hơi đáng sợ, dù là Lục Thời Sâm luôn không dao động cảm xúc gì, giờ phút này cũng hoảng sợ đóng đinh tại chỗ. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao mình lại như thể biết bà ấy? Lục Thời Sâm thử tìm trong đại não ký ức liên quan đến người này, bỗng nhiên một cơn đau đầu dữ dội ập tới, nó như một cái máy khoan điện đâm vào từ hai huyệt thái dương, khiến đầu hắn đau muốn nứt ra.

Đúng lúc này, cuối hành lang sau lưng có tiếng bước chân truyền đến — có người đang đi tới!

Trong chớp mắt đầu đau muốn nứt này, Lục Thời Sâm sinh ra một linh cảm đáng sợ, nếu như hắn không chạy, hắn có thể sẽ giống người phụ nữ này, mãi mãi bị giam cầm trong tầng hầm trống trải này.

Hắn xoay người, nhanh chóng rời khỏi căn phòng này trước khi người ngoài cửa tới gần, cơn đau đầu kịch liệt khiến hắn chạy lảo đảo, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy mình không thể dừng lại. Hắn nương theo ý chí còn sót lại chạy ra phòng dưới lòng đất kia theo đường cũ, đột ngột nhìn thấy sắc trời sáng rõ bên ngoài, trong chốc lát đầu hắn đau kinh khủng hơn.

Trí nhớ của hắn luôn rất tốt, nhưng lần đau đầu này khiến hắn không có cách nào suy nghĩ rốt cuộc đi từ con đường nào tới. Căn phòng dưới đất kia khiến hắn hơi sợ, hắn lờ mờ cảm thấy mình nên đi xa hơn, có lẽ người sau lưng đã phát hiện ra hắn, đang đuổi theo ra cũng chưa biết chừng.

Hắn chịu đựng đau đầu, chạy một khoảng rất dài, đột nhiên dưới chân bị thứ gì đó ngáng lại, ngay sau đó hắn ngã nhào trên đất, hai tay đau đớn ôm lấy đầu.

Trong đại não giống như có dùi trống, đang đập mạnh vào thần kinh hắn từng cái một, mỗi khi đập một cái, tựa như có thứ gì đó muốn trào ra, sau đó lại bị đau đầu kịch kiệt ép lui về.

Lục Thời Sâm dùng ngón tay đè đầu mình theo bản năng, đau đầu dữ dội hơn, hắn càng dùng sức đè xuống.

Cơn đau đầu này khiến hắn cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào, hắn gần như cảm nhận được cảm giác ngạt thở sắp chết.

“Cậu sao vậy?” Vào lúc này, hắn nghe thấy có người hỏi như thế bên tai, giọng nói của thiếu niên, trong trẻo giống một chậu nước đá đổ xuống đầu, mang theo chút giọng ân cần, “Có phải đau đầu không?”

Âm thanh này khiến Lục Thời Sâm hơi tỉnh táo lại, nhưng hắn vẫn bị cơn đau đầu này giày vò nói không nên lời. Sau đó hắn cảm giác được người kia dùng sức rất lớn, nâng hắn từ dưới đất lên, để cho mình dựa vào người cậu.

Thiếu niên mười bảy tuổi đang là thời điểm trổ mã nhổ giò, xương cốt trên người cứng rắn, bả vai của hai người va vào nhau, điều này không những khiến Lục Thời Sâm thoải mái hơn mà còn khiến đầu hắn đau hơn. Nếu không phải dây thần kinh toàn thân đều bị đau đầu kéo theo, hắn gần như muốn một đạp đá văng người này ra, tình huống này, hắn chỉ muốn ở một mình.

Đối phương đỡ hắn đến một chiếc ghế trong vườn hoa ngồi xuống, hình như lại nói gì đó, nhưng Lục Thời Sâm hoàn toàn không nghe rõ, hắn ôm đầu, lần này đau đầu mạnh hơn trước kia, khiến hắn cảm thấy mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

Một giây sau, ngón tay hơi lạnh chạm vào môi hắn, sau đó có thứ gì đó được đẩy vào.

Mới đầu là ngọt, chẳng mấy chốc đã tan ra trong miệng.

Ngay sau đó lan ra vị chanh chua nhẹ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh đầu lưỡi.

“Là kẹo, có thể làm dịu cơn đau.” Lần này hắn nghe rõ lời nói của đối phương.

Cũng không biết có phải thứ này thật sự có thể làm dịu cơn đau không, hay là bản thân cảm giác cơn đau được vị giác san sẻ một chút, một lát sau, cơn đau đầu của Lục Thời Sâm thế mà dịu đi một chút. Lúc này hắn mới mở mắt ra, thấy rõ nam sinh ngồi xổm trước mắt mình.

Mặt mũi nam sinh giống như giọng nói, trong trẻo tuấn tú như nước đá ngày hè.

Cậu đang dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn mình chằm chằm, trong mắt lộ ra chút cảm xúc Lục Thời Sâm không cách nào nhận ra được.

Hai người dường như nhìn nhau một chớp mắt rồi thiếu niên kia đứng lên, chỉ ra ngoài: “Tôi đi mua thuốc giảm đau, cậu ở đây chờ tôi một lát.”

Lục Thời Sâm không nói gì, hắn ngồi một lúc nữa, viên kẹo kia dần dần tan hết trong miệng, cơn đau đầu của hắn cũng đỡ hơn nhiều.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Thời Sâm quay đầu nhìn lại, cách mười mấy mét có một người đàn ông hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang tìm gì đó.

Lục Thời Sâm nhớ đến một loạt tiếng bước chân mình nghe được trước khi trốn ra từ dưới lòng đất, có phải là người kia đuổi theo ra không?

Hắn phát giác phòng dưới lòng đất kia bất thường, nó là là nơi bí mật trong viện dưỡng lão không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà bây giờ bí mật này bị hắn ngẫu nhiên bắt gặp, đối phương chắc sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn đứng dậy, bước nhanh rời khỏi viện dưỡng lão này.

Hắn bắt taxi ở cổng viện dưỡng lão, lúc ngồi xe về nhà hắn lại nghĩ đến bà cụ bị giấu dưới tầng hầm kia.

Người kia là ai? Tại sao bà ấy có vẻ như biết mình? Mà mình tại sao lại đau đầu vì bà ấy?

Hắn trực giác người phụ nữ cao tuổi này có mối liên hệ nào đó với bản thân, chỉ khi nào nghĩ sâu vào trong, cơn đau đầu kia lại mơ hồ có xu thế ngóc đầu trở lại.

Bản năng xu lợi tránh nặng khiến Lục Thời Sâm dừng phỏng đoán về người phụ nữ này, thế là hắn nhìn ngoài cửa sổ xe, ép buộc bản thân rời lực chú ý. Hắn nhìn thấy thiếu niên vừa rồi đang chạy về phía viện dưỡng lão.

Áo sơ mi của cậu tung bay theo gió, phác họa ra đường eo nhỏ gầy, lại hướng xuống, hai cái chân dài chạy rất nhanh.

Xe lái qua, Lục Thời Sâm quay đầu lại nhìn về phía người kia.

Tiếp theo hắn lại nghĩ đến dáng vẻ thiếu niên nửa ngồi xổm ở trước mặt hắn.

Cảm xúc lộ ra trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy đến cùng đại diện cho điều gì? Trước đây dường như ít ai sẽ để lộ cảm xúc này với hắn.

Là… lo lắng ư? Hay là sốt ruột? Hoặc là gì khác?

Cảm xúc kia là ngọt, hơi chua chua.

Lục Thời Sâm liên hệ cảm xúc và vị giác với nhau.

*

Mạnh Chiêu dừng xe ở bãi đỗ xe rồi chạy một mạch đến sảnh tòa nhà nằm viện.

Hơn tám giờ sáng, đang là thời điểm bệnh viện đông người nhất, mỗi một cánh cửa thang máy đang có đầy người chờ.

Mạnh Chiêu không kịp chờ thang máy, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang bộ.

“Sao rồi?” Anh đẩy cửa đi vào, Mạnh Nhã Thù và Lục Thành Trạch đứng bên giường, nghe tiếng đều nhìn về phía anh.

Bác sĩ chủ trị cũng có mặt, sau khi kiểm tra tình huống của Lục Thời Sâm, ông đứng lên nói: “Tình huống vừa rồi không tốt lắm, nhịp tim rất không ổn định, nhưng bây giờ lại tốt hơn nhiều, chắc là do dao động tinh thần gây ra, trước đó bệnh nhân từng bị mất trí nhớ, có thể là trong tiềm thức nhớ lại một vài đau đớn đã trải qua…”

“Nhớ lại?” Lục Thời Trạch lên tiếng ngắt lời bác sĩ, “Chủ nhiệm Lưu, lẽ nào Thời Sâm có khả năng khôi phục ký ức?”

“Luật sư Lục, anh suy nghĩ nhiều rồi,” Bác sĩ cười khổ lắc đầu, “Tôi theo nghề y hơn ba mươi năm, vẫn chưa từng gặp phải tình huống kịch tính như thế, không gây ra mất trí nhớ do căng thẳng lần hai đã là chuyện tốt rồi.”

“Ừ.” Lục Thành Trạch nói.

Sau khi bác sĩ rời đi, Mạnh Chiêu đi đến bên giường bệnh nhìn Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm của lúc này đang đeo mặt nạ dưỡng khí, thoạt trông rất bình tĩnh, như thể trước giờ Lục Thời Sâm luôn là dáng vẻ bình tĩnh này. Hắn không hay cười, cũng rất ít có cảm xúc thăng trầm, ngoại trừ lúc đau đầu phát tác trên mặt sẽ xuất hiện biểu cảm đau đến không muốn sống, phần lớn thời gian, hắn đều có vẻ lạnh lùng tột độ, cũng cực kỳ bình tĩnh.

“Tiểu Mạnh, vụ án xử lý như thế nào rồi? Đã bắt được người sai khiến tài xế kia chưa?” Lục Thành Trạch hỏi Mạnh Chiêu.

Lúc này Mạnh Chiêu mới rời ánh mắt khỏi mặt Lục Thời Sâm, nói với Lục Thành Trạch: “Tạm thời khống chế trong cục, nhưng không đủ bằng chứng, vẫn chưa thể lập tức xin lệnh bắt giữ.”

“Bây giờ Thời Sâm hôn mê bất tỉnh, chúng ta ở lại đây cũng chịu bó tay, cháu đến rồi cũng không giúp được gì, nên nhanh chóng đi về phá án và bắt giam mới là chuyện quan trọng.”

“Vâng,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Cháu biết rồi chú Lục, vốn dĩ cháu định tới đây nhìn một cái rồi đi, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến kẻ chủ mưu vụ tai nạn xe này phải trả giá đắt.”

“Cháu vất vả rồi,” Lục Thành Trach, “Vừa phải bận rộn phá án, vừa phải lo lắng bên này.”

Mạnh Chiêu rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Bân gọi điện tới, anh ta vừa thử thuyết phục mấy học sinh năm đó bắt nạt Triệu Đồng nói ra sự thật lần nữa:

“Phạm Hân Hân một mực khăng khăng lúc đó Triệu Đồng tự tử, còn nói mình không rõ chuyện của Hứa Ngộ Lâm và Ngô Vi Hàm, tôi cảm thấy, trừ khi bây giờ Ngô Vi Hàm thật sự bị xử tử hình hoặc tù vô hạn, nếu không Phạm Hân Hân không thể tiết lộ những gì đã xảy ra năm đó, cô ấy quá sợ bị Ngô Vi Hàm trả thù, cũng quá sợ mất đi mọi thứ trước mắt. Bên Lâm Lang sao rồi?”

Mạnh Chiêu đi đến bên cửa sổ cuối hành lang, chống cùi chỏ lên cửa sổ nằm bò xuống, hạ thấp âm lượng nói: “Trình Vận đã nói hết lời rồi, Lâm Lang vẫn chưa chịu mở cửa.”

“Có cần trực tiếp đi vào không? Tìm được manh mối, định tội cho Ngô Vi Hàm, cũng là chuyện tốt đối với Lâm Lang.”

Mạnh Chiêu thở dài: “Tàn nhẫn quá, một cô gái nhỏ vẫn chưa trưởng thành đã gặp phải xâm hại tìиɧ ɖu͙© tàn bạo, mười năm qua đều không ra khỏi cửa nhà, có thể thấy được chuyện này gây tổn thương cô ấy lớn cỡ nào, tự tiện xông vào, tôi lo rằng sẽ tạo thành hậu quả không có cách vào vãn hồi.”

“Ý cậu là Lâm Lang có khả năng chọn tự tử?”

“Không phải không có khả năng này.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu đứng thẳng người, lúc xoay người định đi về phía đầu bậc thang thì nhìn thấy Mạnh Nhã Thù đứng cách anh hai bước.

Mạnh Chiêu ngẩn ra: “Sao em lại ở đây?”

“Rót cho anh cốc nước,” Trong tay Mạnh Nhã Thù cầm cốc giấy dùng một lần, cô đi tới, “Vừa nãy thấy môi anh khô sắp nứt ra luôn rồi.”

Bởi vì vừa rồi gọi điện nhắc đến chuyện Lâm Lang bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, Mạnh Chiêu lo lắng Mạnh Nhã Thù nghe được mấy câu kia của anh, lúc nhận cốc giấy anh cố ý nhìn thoáng qua Mạnh Nhã Thù, nhưng vẻ mặt cô tự nhiên, không nhìn ra khác thường gì.

Mạnh Chiêu ngửa đầu uống cạn nước trong ly, thấm nước rồi mới cảm thấy mười mấy tiếng không uống nước, quả thật hơi khô miệng.

Ngay khi anh uống hết một ngụm nước cuối cùng, đưa cốc cho Mạnh Nhã Thù, cô lại mở miệng: “Anh ơi, nếu không em đi chung với anh tìm Lâm Lang kia nhé?”

“Khụ… khụ khụ,” Mạnh Chiêu bất ngờ không kịp phòng bị sặc một ngụm nước, “Em đi làm gì? Ở đây trông coi.”

“Anh yên tâm, bên này em kêu Từ Yến trông giúp em,” Mạnh Nhã Thù nói, đoạn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho bạn thân của mình, “Chẳng phải anh vừa gọi điện thoại nói Lâm Lang bị xâm hại tìиɧ ɖu͙© mới mười năm không ra khỏi cửa nhà sao? Em là người đã trải qua chuyện này, chắc là có thể thử thuyết phục cô ấy.”

Mạnh Chiêu giành lấy điện thoại từ trong tay cô, nhấn tắt màn hình lại đưa cho cô: “Đừng làm loạn thêm, bảo em ở đây trông coi em cứ trông coi, công việc này quan trọng anh mới đặc biệt gọi em qua đây.” Anh nói xong nhấc chân đi về phía cửa thang máy.

“Từ Yến để ý anh như thế, anh còn lo lắng cô ấy không thể giúp anh bảo vệ tốt bạn của anh à?”  Mạnh Nhã Thù chạy chậm đi theo, “Anh à, đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, nếu em đề nghị muốn giúp đỡ, chứng tỏ em đã đi ra rồi.”

Mạnh Chiêu dừng bước, đứng lại nhìn Mạnh Nhã Thù, cô bé năm đó vẫn chưa đến ngực anh, bây giờ đã cao đến chóp mũi anh.

Anh thở dài: “Tiểu Thù, chuyện Lâm Lang gặp phải rất tàn nhẫn, mặc dù chuyện này không có gì để so sánh, nhưng bây giờ tình huống bọn anh không thể không cân nhắc là, dù em lấy hết can đảm, nói ra cảnh ngộ của mình, có lẽ cô ấy vẫn không đi ra được.” Mạnh Chiêu nói lời này rất uyển chuyển, sự thật cũng đúng là như thế, những tổn thương da^ʍ ô và hϊếp da^ʍ tạo thành thật sự không cách nào so sánh được.

Mạnh Nhã Thù hơi cúi đầu, im lặng một lúc lâu, khi Mạnh Chiêu cho rằng cô đã từ bỏ suy nghĩ này, Mạnh Nhã Thù mới mở miệng: “Anh à, lúc đó cha em xuất phát từ bảo vệ em, thật sự đã che giấu một phần sự thật với anh.”

“Cái gì?” Mạnh Chiêu nhíu mày lại, hình như anh đoán được Mạnh Nhã Thù muốn nói gì.

Mạnh Nhã Thù hít một hơi thật sâu: “Những gì em gặp phải, thật ra là tấn công tìиɧ ɖu͙© nghiêm trọng hơn da^ʍ ô. Cho nên em nghĩ, không có ai đi thuyết phục Lâm Lang thích hợp hơn em, dù sao nói từ mức độ nào đó, bọn em là đồng loại mà…”

Tâm trạng Mạnh Chiêu phức tạp nhìn Mạnh Nhã Thù.

Cho đến nay thật ra anh đều có cảm giác, chuyện Mạnh Nhã Thù gặp phải có vẻ như nghiêm trọng hơn những gì anh biết rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ dám nghĩ sâu.

Cho tới bây giờ Mạnh Nhã Thù chính miệng nói ra những gì mình gặp phải, anh  mới dám đυ.ng vào sự thật tàn nhẫn này.

Có lẽ không quan tâm kết quả như thế nào, để Mạnh Nhã Thù đã đi ra từ sự kiện kia đối thoại với Lâm Lang vẫn chưa ra khỏi, cũng vẫn là chuyện tốt.

Mạnh Chiêu nhìn Mạnh Nhã Thù, im lặng thật lâu, biểu cảm trên mặt anh thả lỏng ra, giơ tay nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu Mạnh Nhã Thù, nhìn cô khẽ thở dài một cái: “Chỉ chớp mắt, đã cao vậy rồi, trở thành thiếu nữ rồi.”

Mạnh Nhã Thù cũng ngẩng đầu nhìn anh.

“Vậy chuyện này,” Mạnh Chiêu dừng một lát, “Sẽ giao cho em.”

Mạnh Nhã Thù thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Anh, em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Cô nói xong quay người kéo cánh tay Mạnh Chiêu đi về phía thang máy.

“Anh tin.” Mạnh Chiêu cũng cười lên.

Mạnh Nhã Thù đi ở phía trước, đi đến cầu thang, Mạnh Chiêu giơ tay vỗ sau gáy cô một cái: “Đều là loài người, gì mà đồng loại với không đồng loại, chẳng lẽ em đột biến gen thoát ly khỏi hàng ngũ động vật có vυ'?”

Mạnh Nhã Thù cười phì thành tiếng.

“Còn có,” Mạnh Chiêu lại nói: “Có phải đã quên chuyện gì không?”

“Chuyện gì?” Mạnh Nhã Thù ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, “À, em gọi Từ Yến tới trông coi chỗ này!”