Vẻ Ngoài

Chương 5

Trong phòng thẩm vấn, Mạnh Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống. Trình Vận không rõ ràng cho lắm, cô không biết tại sao Mạnh Chiêu bỗng nhiên thay đổi ý kiến muốn đích thân thẩm vấn Lục Thời Sâm. Nhưng không thể phủ nhận, áp lực của cô giảm đi một chút, dù sao người đối diện thoạt nhìn cũng không dễ đối phó.

Thoạt đầu Mạnh Chiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thời Sâm để quan sát. Năm đó khi Mạnh Chiêu vừa tới cục thành phố, chủ nhiệm của ban thẩm tra đã từng tính toán muốn thuyết phục Mạnh Chiêu chuyển phòng ban, bởi vì Mạnh Chiêu có một đôi mắt rất thích hợp để thẩm vấn. Cho dù không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm đối phương, cũng sẽ gây ra cảm giác áp bách cho đối diện.

Mà bây giờ cảm giác áp bách này rõ ràng không có hiệu quả với Lục Thời Sâm. Tư thế của Lục Thời Sâm thả lỏng ngồi ở đối diện, như thể không phải bị gọi tới mà là hẹn đến uống một chén trà. Trong lúc Mạnh Chiêu nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng có phần hăng hái mà nhìn chòng chọc vào Mạnh Chiêu, đồng thời cười một tiếng giống như cảm thấy rất thú vị.

“Đã bắt đầu thu hình chưa?” Mạnh Chiêu hỏi.

Trình Vận ý thức được vấn đề này đang hỏi mình, cô lập tức nói: “Vẫn chưa, anh muốn bắt đầu ạ?”

“Đợi một lát,” Mạnh Chiêu lật tài liệu ra, ung dung thản nhiên đánh trả câu nói buổi sáng của Lục Thời Sâm, “Học sinh xuất sắc của năm đó thế mà bị nghi ngờ phạm tội ư, cũng hiếm lạ.” Không đợi Trình Vận bên cạnh kịp phản ứng, anh nói tiếp, “Bắt đầu thu đi, họ tên.”

“Lục Thời Sâm.” Đối diện nom rất thong dong.

Trình Vận vội vàng cầm bút bắt đầu ghi chép.

“Cậu đã ở đâu trong khoảng thời gian từ chín đến mười giờ tối ngày mười ba tháng tư?”

“Ở nhà,” Lục Thời Sâm cũng không lảng tránh, “Đã ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Gần tòa nhà hiện trường vụ án, cảnh sát Mạnh không biết à?”

Vượt quá dự đoán của Mạnh Chiêu, so với buổi sáng hôm nọ, lần này Lục Thời Sâm thẳng thắn lạ thường, anh hỏi tiếp: “Tại sao phải đến đó? Đến làm gì?”

“Bởi vì… Người ở tầng trên để lại cho tôi một tờ giấy, nói có đồ quan trọng muốn cho tôi.”

Giữa chữ “Bởi vì” và phía sau đó hơi dừng lại, mà bàn tay Lục Thời Sâm đặt trên bàn kia, ngón trỏ giơ lên rất nhỏ, Mạnh Chiêu phán đoán chốc lát ngắn ngủi vừa rồi Lục Thời Sâm đang nghĩ gì đó, anh hỏi tiếp: “Tờ giấy còn không?”

“Vứt rồi, một tờ giấy lộn thôi mà,” Lục Thời Sâm nói, thấy Mạnh Chiêu nhíu mày lại nhìn mình chằm chằm, hắn dừng lại một lát rồi nói, “Nhưng tôi nhớ được nội dung trên tờ giấy, muốn nghe không?”

“Nói.”

“Anh Lục, tôi là Chu Diễn sống trên tầng nhà anh, có chuyện quan trọng muốn nói cho anh, có thể nhờ anh đến khu phá dỡ gần phố Hoa Đình vào khoảng chín giờ ngày mười ba tháng tư không, tôi đợi anh dưới lầu tòa nhà số bảy. Là chuyện rất quan trọng, xin anh nhất định phải tới. Chu Diễn, 138XXXXXXXX.” Lục Thời Sâm dùng tốc độ nói không nhanh không chậm đọc ra nội dung trên tờ giấy.

Ăn ngay nói thật, giọng nói của Lục Thời Sâm thật sự êm tai, so với lúc trước, âm sắc nường như trầm hơn một chút. Nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm những thứ này, Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm trên mặt Lục Thời Sâm, hắn là loại người khó đối phó nhất. Cho dù đang nói về chuyện bất lợi nhất với mình, biểu cảm trên mặt hắn cũng sẽ không dao động mảy may.

Đối phó với loại mặt đơ này, tiết học phân tích biểu cảm nhỏ cũng không hữu ích lắm.

Bút trong tay Mạnh Chiêu xoay hai vòng trên đầu ngón tay, đây là động tác thói quen khi anh đang suy nghĩ. Thuộc lòng một chuỗi dài nội dung và dãy số điện thoại không sót một chữ nào, đặt trên người bình thường có lẽ có vẻ hơi khả nghi, nhưng Mạnh Chiêu biết rõ, Lục Thời Sâm có tài năng trời cho đã gặp qua là không quên được.

“Cho nên anh đã đi qua đúng chín giờ tối hôm đó?” Mạnh Chiêu hỏi.

Lục Thời Sâm suy nghĩ: “Cũng không tính là đúng giờ.”

Căn cứ vào lời nói của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu chắp vá ra đầu đuôi Lục Thời Sâm bị cuốn vào vụ án này.

Một tuần trước, Chu Diễn xuống tầng dưới đi tìm Lục Thời Sâm, nhưng chiều ngày hôm đó Lục Thời Sâm không ở nhà, thế là Chu Diễn để lại tờ giấy dán trên cửa nhà Lục Thời Sâm. Một ngày sau đó Lục Thời Sâm về đến nhà, nhìn tờ giấy một cái sau đó kéo xuống ném vào thùng rác. Theo lời nói của Lục Thời Sâm, khi đó hắn cũng không định đi qua.

Nhưng hơn chín giờ đêm xảy ra vụ án, Lục Thời Sâm xử lý xong công việc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, vì vậy hắn gọi điện cho Chu Diễn. Điện thoại kết nối, nhưng bên kia chỉ có tiếng ma sát nhỏ xíu, đối phương vẫn không nói chuyện.

Lục Thời Sâm cảm thấy chuyện hơi lạ, vậy nên thay quần áo ra ngoài, lái xe đến khu phá dỡ kia. Nhưng sau khi đến dưới lầu tòa nhà số bảy, lại phát hiện Chu Diễn cũng không ở đó.

“Cho nên tối hôm xảy ra vụ án cậu đã gọi điện thoại cho Chu Diễn? Cho tôi xem nhật ký cuộc gọi.”

Lục Thời Sâm lấy điện thoại ra, ngón tay nhấn hai lần trên màn hình, mở giao diện nhật ký trò chuyện, đẩy điện thoại đến trước mặt Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nhìn thời gian bên trên —— hai mốt giờ bảy phút ngày mười ba, thời gian trò chuyện chín giây, giống như trên điện thoại của Chu Diễn.

Nếu những gì Lục Thời Sâm nói là thật, vậy người lúc đó kết nối điện thoại nhưng không lên tiếng hẳn là hung thủ.

Nhưng, nội dung mảnh giấy không có bất kỳ vật chứng gì, Lục Thời Sâm cũng có khả năng đang nói dối. Nếu Lục Thời Sâm đang nói dối, Mạnh Chiêu nhanh chóng suy nghĩ khả năng này ở trong đầu. Lục Thời Sâm tránh né camera siết chết Chu Diễn trước, dọn dẹp hiện trường phạm tội, sau đó gọi điện cho Chu Diễn đồng thời sử dụng điện thoại của Chu Diễn kết nối, mười mấy phút sau lần nữa đi nghênh ngang xuất hiện trong giám sát, đường đi này có phải ngoằn ngoèo quá không?

Với tính cách thờ ơ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện của Lục Thời Sâm, nếu có thể gϊếŧ chết một người không lộ ra dấu vết, liệu hắn có đi một vòng tròn rộng như thế, khiến mình cuốn vào vụ án gϊếŧ người này?

Nhưng nói lại —— sợi lông chó kia rốt cuộc làm thế nào xuất hiện trên người Chu Diễn?

Mạnh Chiêu lướt màn hình điện thoại, nhìn thấy bên dưới còn có một ghi chép màu đỏ gọi đi nhưng chưa nhận, cũng là gọi cho Chu Diễn.

“Sau đó gọi lại thì cậu ta không nhận?” Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn Lục Thời Sâm.

“Tắt máy rồi.”

Là tắt máy hay là Lục Thời Sâm đang tạo chứng cứ có lợi cho mình? Mạnh Chiêu nhìn hắn chằm chằm một lúc, lại cúi đầu lướt xem nhật ký cuộc gọi một lượt. Nhật ký cuộc gọi lại không có manh mối nào, Mạnh Chiêu trả điện thoại cho Lục Thời Sâm.

“Từ lúc nhận được tờ giấy cho đến hôm nay, cậu có chạm mặt Chu Diễn không?”

“Không có.”

“Trước kia cũng không quen biết Chu Diễn? Có thể đoán được cậu ta tìm cậu rốt cuộc có chuyện gì không?”

“Không biết, không đoán được.”

“Nếu đã nhận tờ giấy Chu Diễn để lại, cũng gọi điện thoại cho Chu Diễn,” Mạnh Chiêu nhìn chòng chọc vào Lục Thời Sâm, “Tin tức quan trọng như thế tại sao buổi sáng không nói?”

“Tôi đoán có lẽ cảnh sát Mạnh hưởng thụ niềm vui tự phát hiện ra manh mối hơn.”

Mạnh Chiêu nghiến răng hàm, nếu không phải bây giờ thiết bị thu âm và ghi hình đang mở, anh thật sự muốn vung một đấm vào Lục Thời Sâm.

Điện thoại rung một cái, Mạnh Chiêu cúi đầu xem, Lệ Cẩm gửi tin nhắn đến: “Đội phó Mạnh, người nhà Chu Diễn hỏi khi nào có thể nhận thi thể đi?”

Mạnh Chiêu đứng dậy khỏi ghế: “Anh ra ngoài một chuyến trước.”

Trình Vận ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy…” Tay cô giấu dưới mặt bàn chỉ chỉ đối diện, ý hỏi làm thế nào với Lục Thời Sâm.

“Đợi anh trở lại rồi nói sau.” Mạnh Chiêu nói xong, kéo cửa phòng thẩm vấn đi ra ngoài.

Trong phòng pháp y, Lệ Cẩm đang dựa vào bàn, chỉ dẫn Hải Tùng – người trợ giúp mới đến nhập ghi chép giải phẫu vào hệ thống.

Thấy Mạnh Chiêu đi tới, Lệ Cẩm ngồi thẳng người: “Đội phó Mạnh.”

Lệ Cẩm ngoài ba mươi, không chỉ có kỹ thuật giỏi, còn có một chiêu mà trên dưới Cục thành phố không thể không phục —— mỗi ngày cô có thể mang giày cao gót tám centimet giải phẫu thi thể và ra ngoài làm việc với đội hình sự trinh sát, bền lòng vững dạ, vững vàng ổn định.

Lệ Cẩm vốn cao một mét bảy, cũng không biết chấp niệm với giày cao gót ở đâu ra.

Lệ Cẩm đi đôi cao gót tám centimet thấp hơn Mạnh Chiêu một ít, Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh thi thể: “Để em nhìn lần nữa.”

Mạnh Chiêu quan sát vết dây hằn trên cổ thi thể, nhìn từ mấy vết dây hằn lộn xộn, lúc xảy ra vụ án hung thủ thử nhiều lần mới ghìm chết người.

“Có dây không?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Chị tìm xem, chắc là có.” Lệ Cẩm đi đến bên cạnh tủ chứa đồ tìm được một sợi dây gai đưa cho Mạnh Chiêu.

“Hải Tùng,” Mạnh Chiêu gọi Hải Tùng đang nhập vào hệ thống, đi đến bên cạnh cậu chàng, “Đứng lên giúp một tay.”

Hải Tùng đứng lên, một sợi dây đã tròng qua cổ cậu, tiếp theo bị một luồng lực không cho cậu phản kháng kéo lùi hai bước, trong cổ họng cậu phát ra hai tiếng “ặc ặc” hít thở khó khăn.

Mạnh Chiêu nhanh chóng buông Hải Tùng ra, Hải Tùng che cổ, khuôn mặt đỏ bừng ho khan: “Đội phó Mạnh, đừng đột nhiên tập kích như thế…”

“Xin lỗi, làm thí nghiệm.” Mạnh Chiêu đưa dây cho Hải Tùng, “Nào, cho cậu cơ hội báo thù, cậu siết tôi.”

“Em nào dám em…”

“Không sao.” Mạnh Chiêu nói, “Đừng siết chết là được.”

Hải Tùng vòng sợi dây qua cổ Mạnh Chiêu, dưới sự cổ vũ của anh mới dám dùng lực —— chức vị của Mạnh Chiêu cùng cấp bậc với Lệ Cẩm, xem như cấp trên của cậu.

“Dừng, đừng cử động.” Mạnh Chiêu giơ tay sờ lên vị trí dây gai trên cổ mình.

Sau khi Hải Tùng bỏ sợi dây ra, anh đi đến bên cạnh thi thể, ngón tay đè nhẹ lên vết dây hằn nói: “Mấy vết này, nhìn vị trí dây giao nhau đều là siết từ phía sau lưng, chỉ có vết này siết từ chính diện. Nói rõ khi đó hung thủ thừa dịp Chu Diễn không chú ý, siết chặt cậu ta từ phía sau, đợi sau khi đánh ngã Chu Diễn, lại siết một cái trí mạng từ chính diện, đúng không?”

Lệ Cẩm gật đầu nói: “Đúng, em định căn cứ vào vết dây hằn để suy đoán chiều cao của hung thủ? Cái này không dễ tính chuẩn.”

“Cũng không cần quá chính xác,” Mạnh Chiêu nói, “Chị nhìn mấy dấu vết siết từ phía sau này, hơi di chuyển xuống dưới, cho thấy chắc là hung thủ thấp hơn Chu Diễn, hoặc cao xấp xỉ Chu Diễn, có lẽ tỉ lệ cao hơn Chu Diễn không nhiều lắm.”

“Như vậy, nếu hung thủ cao hơn Chu Diễn rất nhiều, vị trí gần bên dưới ngược lại sẽ không dễ dùng lực.”

Rời khỏi phòng pháp y, Mạnh Chiêu vừa đi xuống cầu thang vừa trầm tư. Chu Diễn cao một mét bảy ba, mà Lục Thời Sâm… Mạnh Chiêu đoán sơ chiều cao của Lục Thời Sâm, bản thân anh cao một mét tám ba, Lục Thời Sâm cao hơn anh một chút, khoảng một mét tám bảy?

Một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám bảy siết chết một người cao một mét bảy ba, theo lẽ thường chắc sẽ không tạo thành vết dây hằn hướng xuống dưới như thế. Vả lại, không phải Lục Thời Sâm không biết, vị trí cằm gần xương lưỡi mới là bộ phận yếu ớt và trí mạng nhất ở cổ.

Mạnh Chiêu bước xuống cầu thang, điện thoại rung lên, Trình Vân gửi một tin nhắn đến.

“Anh Chiêu, Lục Thời Sâm nói luật sư của anh ta đến rồi, anh ta xin gặp mặt luật sư.”

Luật sư tới nhanh vậy? Không lẽ Lục Thời Sâm tìm cha hắn đến?

Mạnh Chiêu cúi đầu trả lời tin nhắn: “Không sao, cho cậu ta đi đi, giữ liên lạc bất cứ lúc nào.”

“Hủy bỏ nghi ngờ rồi ạ?”

“Xem như thế đi, không đủ chứng cứ.”

Mạnh Chiêu xuống đến tầng hai, đυ.ng phải Lục Thời Sâm đi ra từ phòng thẩm vấn, cùng lúc đó, anh cũng nhìn thấy Lục Thành Trạch – cha của Lục Thời Sâm đứng cách đó không xa. Như anh suy đoán, quả nhiên Lục Thời Sâm tìm cha hắn tới rồi.

Mười mấy năm trước, Lục Thành Trạch từng giúp cậu của Mạnh Chiêu thắng một vụ kiện, xem như ân nhân nhà anh, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, Mạnh Chiêu phải đến chào hỏi.

Lúc cùng Lục Thời Sâm đi về phía Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu hạ giọng, nói bằng âm lượng chỉ có hai người họ mới có thể nghe: “Không ngờ anh Lục chó đội lốt người, gặp chuyện vẫn phải tìm bố ngay lập tức.”

Lục Thời Sâm liếc anh một cái: “Không dưng bị cuốn vào một vụ án gϊếŧ người, tìm luật sư ngay lập tức là thao tác thông thường. Tôi cũng muốn tìm cảnh sát Mạnh giúp đỡ, cậu chịu giúp không?”

Mạnh Chiêu cười một tiếng, ném cho hắn một câu từ chối đường hoàng: “Tôi chỉ đứng về phía chính nghĩa.”

Hai người đi đến trước mặt Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu chào Lục Thành Trạch: “Chú Lục, nhiều năm không gặp, chú còn nhớ cháu không?”

Có lẽ mấy năm qua Mạnh Chiêu không thay đổi gì, Lục Thành Trạch có vẻ như chỉ nhớ lại chốc lát ngắn ngủi, đã nhớ ra Mạnh Chiêu: “Mạnh Chiêu đúng không?”

“Vâng,” Mạnh Chiêu và Lục Thành Trạch bắt tay, “Nhìn chú chẳng thay đổi gì cả.”

Câu nói này của Mạnh Chiêu cũng không tính là hoàn toàn lịch sự, Lục Thành Trạch tuy ngoài năm mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không già, nhiều lắm trông như hơn bốn mươi tuổi. Phong độ nhẹ nhàng như vậy đứng trong đại cảnh của cục thành phố, phong thái có thể so với cục trưởng Cố, nếp nhăn trên mặt lại không nhiều hơn cục trưởng Cố một nửa.

Lục Thành Trạch trò chuyện với Mạnh Chiêu xong, ngược lại hỏi Lục Thời Sâm: “Sao lại liên quan đến vụ án gϊếŧ người?’

“Không biết.” Lục Thời Sâm lời ít ý nhiều.

Mạnh Chiêu xem như nhìn rõ, mặt nạ giấy trên gương mặt của Lục Thời Sâm không phải chế tạo riêng cho anh, hắn đối xử với cha hắn cũng giống vậy. Người này thật sự chui ra từ khe đá đúng không?

“Tiểu Mạnh, chuyện có nghiêm trọng không?” Lục Thành Trạch hỏi ngược Mạnh Chiêu.

“Tạm thời không sao đâu chú Lục.” Mạnh Chiêu làm yên lòng một câu. Lại nói sơ vài câu về tình tiết vụ án trước mắt có thể lộ ra, sau khi đánh tan lo lắng của Lục Thành Trạch, anh tiễn hai cha con ra khỏi đại sảnh cục thành phố.

Tiễn Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm đi, Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua điện thoại, thôi, bận rộn cả ngày, ngoại trừ khóa chặt kẻ tình nghi Lục Thời Sâm này, lại tạm thời loại bỏ hắn ra khỏi hiềm nghi, anh vẫn không có đầu mối về vụ án này.

Hai đồng nghiệp đi kiểm tra Tần Tiểu Bách và Triệu Vân Hoa lần lượt trở về, đều dựa theo Mạnh Chiêu nói, mang theo ghi chép giám sát trở về.

“Lúc đó đúng là Tần Tiểu Bách trực ca đêm,” Nhậm Bân mở video theo dõi ra, báo cáo tin tức thu thập được cho Mạnh Chiêu, “Cậu ta làm việc ở câu lạc bộ Hồng Cốc, từ chín đến mười giờ đang uống rượu với khách trong phòng riêng, trong lúc đó có đến nhà vệ sinh một chuyến, thời gian khác đều không rời đi.”

Thảo nào khi nói tới công việc cậu ta hơi ấp a ấp úng, Mạnh Chiêu nhớ lại biểu cảm của Tần Tiểu Bách khi trò chuyện với anh, hóa ra nội dung công việc hơi khó mở miệng.

“Chỉ tiếp rượu?” Chu Kỳ Dương bên cạnh nhìn hình ảnh xa hoa trụy lạc trên màn hình, chậc một tiếng, “Công việc càn quét tệ nạn của đồn công an làm chưa đến nơi đến chốn.”

“Nếu không cử cậu đến giám sát công việc?” Mạnh Chiêu liếc cậu một cái.

“Đừng đừng đừng anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương cắm ổ cứng vào máy tính, tự chuyển đề tài về, “Chúng ta xem vụ án, Triệu Vân Hoa nói tối hôm qua chưa đến chín giờ đã về nhà, em kiểm tra con đường bà ấy phải đi qua để về nhà, lúc tám giờ năm tư phút bà ấy xuất hiện trong hình ảnh theo dõi, trước đó bà ấy đến thùng rác xung quanh lục thùng giấy và lon nước. Sau đó thì về nhà, này anh xem, lúc này bà ấy vẫn đang lục thùng rác mà… Em hỏi những người xung quanh, ai cũng nói mỗi tối Triệu Vân Hoa trở về đều lục thùng rác suốt đường, để nhặt thùng giấy không ai cần mang về bán.”

Trên hình ảnh theo dõi, dưới đèn đường vàng mờ, Triệu Vân Hoa đứng trước một thùng rác, mở nắp lên, lấy thùng giấy bên trong ra, nhét vào túi nhựa màu đen mang theo bên người, sau đó xách túi nhựa đi xa.

“Bằng chứng ngoại phạm của hai người kia vẫn rất thật đúng không?” Phát video xong, Chu Kỳ Dương nói, “Trong thời gian xảy ra vụ án đều có ghi chép giám sát.”

Mạnh Chiêu tua hình ảnh theo dõi phát lại, gật đầu một cái không nói thêm gì. Không thể nghi ngờ kỹ thuật nghiệm thi của Lệ Cẩm, nếu cô khóa chặt thời gian tử vong của người bị hại trong khoảng chín giờ đến mười giờ, mà hai người kia thật sự có đủ bằng chứng ngoại phạm, hoàn toàn có thể loại bỏ nghi ngờ.

Chín giờ tối, trong văn phòng điều tra tội phạm của cục thành phố tràn ngập mùi mì tôm nồng đậm.

Mạnh Chiêu vừa lật xem tư liệu của Chu Diễn, vừa phác họa chân dung người bị hại trong đầu. Lượng thông tin trong máy vi tính của Chu Diễn nổ tung, với tư cách là một blogger âm nhạc có chút danh tiếng, toàn bộ cuộc sống của Chu Diễn gần như trôi qua trên Internet.

Nhân duyên của Chu Diễn khá tốt, mỗi tuần đều sẽ mời bạn bè về nhà mở tiệc, hơn nữa tính cách hào phóng, theo bạn bè của anh ta nói, gần như mỗi lần ăn cơm Chu Diễn đều sẽ trả tiền trước. Ngoại trừ mỗi đêm phát trực tiếp hơi quấy nhiễu người dân, hầu như không nhìn ra Chu Diễn có mâu thuẫn với ai.

Đồng nghiệp Nhậm Bân đi tới sau lưng: “Đội phó Mạnh, vừa rồi một người bạn của Chu Diễn liên lạc với tôi, nói là cậu ta nhớ ra ai có mâu thuẫn với Chu Diễn rồi, tôi bảo cậu bảo tám giờ sáng mai tới đây để làm biên bản.”

“Được.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng.

“Bảo mọi người về sớm đi, bây giờ manh mối vẫn chưa công khai, dành thời gian làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.” Nhậm Bân lại nói.

Trước Mạnh Chiêu, Nhậm Bân đã từng là đội trưởng chi đội hình sự trinh sát, tư lịch của anh ta sâu, kinh nghiệm phá án phong phú. Trước đó cộng tác với đội trưởng tiền nhiệm Viên Kha, một dạo dẫn dắt đội hình sự trinh sát được tuyên dương nhiều lần.

Nhưng bốn năm trước Viên Kha bị ốm sau đó tạm thời đình chỉ công việc, một mình Nhậm Bân gánh vác công việc chính một thời gian. Cũng vào lúc đó, vấn đề giỏi chấp hành lại không giỏi lãnh đạo của anh ta lập tức lộ rõ, còn phạm sai lầm quyết sách trong một vụ án, suýt nữa khiến kẻ tình nghi phạm tội chạy thoát đuổi bắt.

Sau lần đó cục trưởng Trần đã cắt chức Nhậm Bân, để Mạnh Chiêu thay thế vị trí của y, cũng vì nguyên nhân này, vị trí của Nhậm Bân trong đội luôn xấu hổ. Cũng may phần lớn thời gian anh ta vẫn chịu tiếp nhận Mạnh Chiêu lãnh đạo, nhưng thỉnh thoảng sẽ bày ra điệu bộ “người cũ”, cho Mạnh Chiêu một vài “lời khuyên” và “đề nghị”.

Mà Mạnh Chiêu, tuy lúc phá án nhiều lần không nhìn đề nghị của anh ta, nhưng cũng biết phải chừa lại cho Nhậm Bân chút mặt mũi. Ví dụ như đề nghị “Tan làm sớm” không đau không ngứa này thỉnh thoảng anh sẽ tiếp thu, để tâm lý của Nhậm Bân cân bằng hơn.

Mạnh Chiêu đứng lên hoạt động bả vai, chuyển sang nhìn mấy đồng nghiệp vẫn tăng ca: “Vậy ngày mai mọi người lại tìm, trước tiên theo anh Bân nói, về nghỉ ngơi cả đi.”

Mạnh Chiêu vừa lên tiếng, mấy người trong văn phòng vừa mới vùi đầu cực khổ tìm bắt đầu thảo luận:

“Xem đến mức mắt tôi sắp mù rồi… Này, khu phá dỡ kia rốt cuộc lúc nào phá, chữ phá đã viết hai năm gần như sắp mờ hết rồi, đến cùng có phá không, cứ mặc kệ như thế nơi đó tuyệt đối là một tai họa ngầm.”

“Ngày mai gọi điện cho dân thành phố, bảo họ phản ứng vấn đề này, không phá thì lắp thêm mấy cái camera… Em đi đây anh Chiêu.”

“Đi đi.” Mạnh Chiêu cũng theo ở phía sau, ra khỏi văn phòng.

Đi tới đại sảnh tầng một mới nhớ ra quên áo khoác, nhưng nhiệt độ không lạnh lắm, Mạnh Chiêu cũng lười quay lại một chuyến nên dứt khoát không mặc áo khoác.

Về đến nhà đã gần mười giờ rồi, Mạnh Chiêu tắm rửa xong nằm dài trên giường, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vụ án.

Sự xuất hiện của sợi lông chó kia rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý gây nên, nếu là cố ý gây nên, vậy vụ án này có liên quan gì với Lục Thời Sâm? Chẳng lẽ, thật ra hung thủ và Lục Thời Sâm cũng có mâu thuẫn nào đó, đang cố tình dẫn hiềm nghi gây án lên người Lục Thời Sâm? Nhưng một sợi lông chó làm chứng cứ thật sự quá mập mờ…

Ngay sau đó Mạnh Chiêu nghĩ tới khẩu hình “Chó hoang” Lục Thời Sâm nói với anh, mẹ kiếp, lúc đó anh làm thế nào nhịn được không đè Lục Thời Sâm xuống đánh một trận tơi bời?

Ngủ không được, trong đầu có quá nhiều chuyện, Mạnh Chiêu ngồi dậy, tìm chiếc áo thun sạch sẽ mặc vào, sau đó ra ngoài.

Anh định ra ngoài chạy hai vòng, làm sạch đại não hỗ trợ giấc ngủ.

Mạnh Chiêu có một lộ trình chạy cố định, nhưng hôm nay anh thay đổi lộ trình, dự định chạy bộ đến hiện trường vụ án nhìn thêm.

Chỗ ở của Mạnh Chiêu cách khu phá dỡ kia sáu bảy cây số, bình thường nếu không gặp phải tắc đường nghiêm trọng, lái xe mười phút là đến nơi, mà tối nay anh chạy bộ mất hơn nửa tiếng.

Lúc sắp đến khu phá dỡ kia, tốc độ của anh chậm lại, bình phục hơi thở đi vài bước. Cách đó vài mét, Mạnh Chiêu cảm thấy bóng người phía trước cực kỳ quen mắt.

Xem ra người quan tâm đến vụ án này không chỉ có mình anh.

Mắt thấy Lục Thời Sâm rẽ vào cổng vòm, Mạnh Chiêu bước khẽ, anh muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Thời Sâm muốn làm gì.

Xung quanh hiện trường vụ án vẫn là trạng thái phong tỏa, Lục Thời Sâm nửa ngồi xuống, chống cùi chỏ lên đùi, dường như đang cúi đầu nhìn gì đó.

Cơ hội trả thù trời ban này, Mạnh Chiêu không muốn tùy tiện bỏ lỡ.

Nếu không phải năm đó Lục Thời Sâm ra nước ngoài, trận này đã xảy ra vào mười năm trước, nhưng, bây giờ đến cũng không muộn.

Mạnh Chiêu tới gần sau lưng Lục Thời Sâm, bay lên đạp một phát.