Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 54: Đoạn vĩ

Chương 54: Đoạn Vĩ

Edit: -Jenny-

Đuôi nàng.. đuôi nàng.. Bị chém đứt, máu đỏ trào ra, giống như cơn ác mộng kia.

Bùi Thủy sợ hãi trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.

A Thủ: "..."

Lúc Bùi Thủy tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thanh Loan, cặp mắt ka xinh đẹp lóe sáng động lòng người.

Bùi Thủy vèo một cái, bay đến trong ngựcThanh Loan.

Thanh Loan bị hành động bắt ngờ của tiểu thú làm hoảng sợ, nhưng vẫn theo bản năng duỗi tay ôm lấy tiểu thú.

Sau đó.

Cô liền thấy tiểu thú mặt cắm vào trong lòng cô, không ngừng run rẩy.

Thanh Loan có hơi khó hiểu, tiểu thú này ngày thường to gan lớn mật, hôm nay bị làm sao vậy? Bị quỷ dọa, biến thành như vậy sao?

Thanh Loan quả thật đã suy đoán đúng.

Nó thật sự bị quỷ dọa.

Hai ngày trước gặp ác mộng, trong tiềm thức Bùi Thủy vô cùng sợ hãi. Không biết con quỷ kia đã sử dụng yêu pháp gì, lại biết được cơn ác mộng "đẫm máu" kia, còn nói ra rành mạch như thế

Tiểu thú chủ động "nhào vào trong ngực", tâm tình Thanh Loan có hơi vi diệu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa, giơ tay vuốt ve bộ lông tiểu thú, cảm xúc mềm mại làm cho Thanh Loan không thể tưởng tượng.

Lúc Thanh Loan trấn an tiểu thú, phát hiện tiểu thú có thêm một cái đuôi!

Cô kinh ngạc nhìn nhìn, một lát sau lại lập tức khôi phục trấn định, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Chức trách của cô là bảo vệ tốt tiểu tổ tông này. Đối với việc nó có mấy cái đuôi? Vì sao lại có thêm một cái? Điều đó không quan trọng.

Cho dù tiểu thú là yêu thú

Nó cũng là yêu thú của Vương gia.

Trừ bỏ Vương gia, ai cũng không thể động đến nó.

Bùi Thủy được Thanh Loan trấn an run rẩy dần dần biến mất. Thanh Loan cho nàng ăn, Bùi Thủy liền ăn vạ trong lòng Thanh Loan, ăn xong cũng không chịu đi xuống.

Thanh Loan không có cách nào đành phải ôm tiểu thú. Dọn dẹp mâm thức ăn giao nó cho hạ nhân.

Cô không thể ở lại quá lâu trong phòng Vương gia, đây là quy củ.

Phượng Cửu Mộc định ra quy củ "khắc khe", cô có thể hầu hạ bên cạnh Phượng Cửu Mộc lâu như vậy cũng bởi vì cô đem lời nói của Phượng Cửu Mộc trở thành thần chỉ không thể làm trái.

Đúng vậy không phải thánh chỉ, mà là thần chỉ.

Bùi Thủy không hề có ý nghĩ đi xuống.

Thanh Loan ninh mày liễu khuyên nó: "Tiểu tổ tông, ta là bô tỳ của Vương gia không thể ở chỗ này chung với ngươi, trước tiên ngươi đi xuống trước, khi nài ăn cơm trưa ta sẽ đến ôm ngươi được không?"

Bùi Thủy không nghe, nàng liền ăn vạ trong lòng Thanh Loan.

Thanh Loan thử cài lần đều không thành công, chân trước nó ôm chặt với tay cô, mặt dán vào l*иg bàn tay cô. Thanh Loan không thể đem tiểu tổ tông từ trên tay túm xuống, cô thật không chịu nổi với nó.

Huống chi, tiểu tổ tông không chừng còn cáo trạng cô trước mặt Vương gia.

Cô phải cẩn thận hầu hạ tiểu tổ tông này thôi.

Thanh Loan cũng không thể mang nó ra ngoài, ai biết đây có phải là mưu kế mới của tiểu tổ tông hay không?

Nó ra khỏi phòng Vương gia, chạy mất tiêu thì phải làm sao?

Thanh Loan tỏa ra khí lạnh, đôi mắt cũng bình tĩnh, nhưng cũng rất không bình tĩnh.

Tiếng cười A Thủ vang lên: "Tiểu hồ, ngươi ôm một nha hoàn có lợi ích gì? Nên tới vẫn là sẽ tới, tránh không khỏi."

Bùi Thủy dựng đứng lỗ tai: "Hồ em gái ngươi á! Ta đã nói, ta họ Bùi tên Bùi Thủy, ngươi một hai phải sửa lại họ cho ta đúng không?"

Bùi Thủy cực kỳ bực bội.

Con quỷ này sao lại không nghe hiểu tiếng người chứ?

Nàng đẫ nói mấy lần rồi vậy mà vẫn gọi nó là tiểu hồ.

Nàng không có một người cha họ Hồ.

Thanh Loan bỗng nhiên nghe được tiểu thú tiếng kêu "chi chi", cô không biết nó bị làm sao? Tập trung nhìn, thấy trong mắt nó toát ra tia phẫn nộ và chút quang mang.

Thanh Loan cho rằng hành vi vừa rồi của mình đã chọc giận tiểu tổ tông này, cười khổ nói: "Tiểu tổ tông, ta thật sự không thể ở tẩm phòng chủ tử quá lâu, cũng không thể mang ngươi theo ra ngoài."

Bùi Thủy nhắm lại miệng, ý thức được những lời vừa rồi nó nói, chân chính vẫn là âm thanh "chi chi", nhưng linh hồn của nàng lại phát ra ngôn ngữ nhân loại, giống như đồng thời nói ra hai loại âm thanh bất đồng nhau.

Loại trải nghiệm cũng quá kỳ diệu, cũng quá kinh khủng.

Bùi Thủy không làm khó xử Thanh Loan, chủ động buông lỏng tay cô ra, từ trong lòng coi nhảy về l*иg sắt.

Trong khoảng thời gian này, Thanh Loan quả thật đối nó cũng không tồi.

Nếu không phải bị con quỷ khóa hồn linh kia sử dụng yêu pháp dọa nàng, nàng cũng sẽ không ôm Thanh Loan đâu.

Thanh Loan thở phào nhẹ nhõm giống như sợ tiểu thú đổi ý, nhanh chóng rời khỏi phòng Phượng Cửu Mộc, hơn nữa còn đóng lại cửa phòng.

Bùi Thủy không chú ý Thanh Loan, A Thủ lại nói chuyện.

"Ngươi là tiểu hồ ly, ta kêu ngươi tiểu Hồ, cũng không sai mà! Nếu ngươi thích ta kêu ngươi tiểu Bùi hoặc là tiểu Thủy, ta cũng có thể kêu ngươi."

Tính tình A Thủ thật sự rất tốt, Bùi Thủy đã phát hỏa vài lần với hắn, nhưng hắn vẫn không tức giận.

Bùi Thủy nghe được A Thủ giải thích, bừng tỉnh ra, hóa ra nàng xuyên vào cơ thể tiểu hồ ly.

"Tùy ngươi."

Bùi Thủy cũng ngượng ngùng nói, nàng hiểu lầm hắn, cho rằng hắn tự tiện kêu nó "tiểu Hồ."

A Thủ cười cười.

Bùi Thủy xoay đầu, xem xét cái mông, đuôi vẫn bình thường không chảy máu, cũng hơi an tâm.

Nhưng A Thủ nói mọt câu kế tiếp, thiếu chút nữa dọa Bùi Thủy "hồn lìa khỏi xác"..

A Thủ: "Cho dù có người thi pháp giúp ngươi ẩn vết thương, nhưng vết thương thật sự tồn tại. Nếu ngươi không đi tìm Đoạn Vĩ tiếp theo, thọ mệnh ngươi sẽ ngắn đến đầu xuân năm sau."

Bùi Thủy bị dọa run rẩy cả người, mắt thú hơi biến thành màu đen.

Có người thi pháp giúp nàng ẩn vết thương?

Nàng thọ mệnh ngắn tới đầu xuân năm sau?

Má ơi! Đây không phải sự thật đúng không?

Bùi Thủy nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nuốt nuốt nước miếng: "Ngươi nói chính thật sao? Ta.. Ta Đoạn Vĩ chỗ còn ở.. Đổ máu?"

Nàng bỗng nhiên liền cảm giác thân thể có chút hư thoát, so với đại di mụ nghịch lưu còn khủng bố hơn.

A Thủ cười hai tiếng, nói: "Ngươi muốn nhìn kỹ bó một lần không? Đoạn Vĩ ngươi có chỗ không có đổ máu, nhưng vĩnh viễn sẽ không đóng vảy, miệng vết thương vẫn luôn tồn tại như lúc ban đầu."

Bùi Thủy đầu choáng váng, cảm giác chính mình cần một cây nhân sâm ngàn năm tới "níu" lại mệnh.

Một cây không đủ.

Tới một xe đi!

Bùi Thủy sợ hãi nói: "Không không không, ta không muốn nhìn. A Thủ, ngươi có biện pháp giúp ta làm lành bớt miệng vết thương không? Miệng vết thương vẫn luôn mới không tốt lắm."

A Thủ: "Thu lại miệng vết thương thật sự khó mà làm được. Đoạn Vĩ của ngươi liền không có biện pháp tiếp cận. Tiểu thủy, ngươi không cần quá lo lắng, có cao nhân sẽ làm lành miệng vết thương của ngươi, đừng nói miệng vết thương không đổ máu nữa, cho dù có người cầm đao khứa mông ngươi, ngươi vẫn sẽ bình an không có việc gì."

Bùi Thủy trừng lớn mắt.

Ngọa tào!

Ai lại "khủng bố" như vậy a?

Pháp thuật như vậy cao cường? Còn có thể cho thi pháp cho mông nàng nữa?

Nàng không phải thành kim cương bất hoại mông?

Bùi Thủy lại có thần khí, ôm thái độ bán tín bán nghi, nàng đυ.ng hạ mông xuống đυ.ng vào l*иg sắt, thật đúng là không đau.

Bùi Thủy rất muốn cầm đao tới thử một chút, mông nàng có phải đúng như lời A Thủ đao thương bất nhập hay không?

Nhưng nàng vẫn không có dũng khí.

Bùi Thủy cùng A Thủ hàn huyên, ngược lại không còn sợ nữa, nàng hỏi A Thủ: "Ngươi nói ta phải tìm Đoạn Vĩ mới có thể tục mệnh, nhưng ta cũng không biết cái đuôi ở nơi nào thì ta đia đâu mà tìm?"

A Thủ nghĩ nghĩ: "Ngươi có thêm Đoạn Vĩ trên người. Vậy trên người ngươi chắc sẽ có chứa hương vị Đoạn Vĩ, ngươi sẽ cảm nhận được cảm giác thân thiết, nhưng đi đâu để tìm? Ta cũng không biết."

Này nói với chưa nói khác nhau hả?

Thân thiết?

Bùi Thủy bỗng nhiên nhớ đến, lúc Phượng Cửu Mộc đối tốt với nàng, luôn có cảm giác Phượng Cửu Mộc rất thân thiết.

Chẳng lẽ Phượng Cửu Mộc có Đoạn Vĩ của nó?

Bùi Thủy trong lòng kích động.