Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 16: Thú nhăn mặt

Chương 16: Thú nhăn mặt

Edit: -Jenny-

Bùi Thủy tập trung tinh thần suy nghĩ, nếu không muốn trở về l*иg sắt đáng chết kia mấu chốt quan trọng chính là hắn, đôi mắt đen khẽ trộm quan sát sắc mặt hắn, bỏ qua chân sau đang làm chuyện xấu.

Trong đôi mắt Phượng Cửu Mộc xuất hiện biến hóa rất nhỏ tuy nhiên không thể nào qua được mắt sắc của Bùi Thủy, nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì? Đột nhiên bị một lực ở đâu tàn nhẫn kéo thật mạnh quăng nàng xuống.

Tiểu thú ngã một cú thật mạnh xuống mặt đất, đau tới nhe răng, trợn mắt.

Phượng Cửu Mộc chỉnh sửa lại áo bào trắng. Nhìn thấy tiểu thú vô cùng đau đớn trên mặt đất, hắn nhớ đến vừa rồi dùng lực quăng nó hình như cũng không nhẹ, trong mắt hiện lên một tia ảo não, lại gần duỗi tay ôm nó lên.

Bùi Thủy toàn thân xương cốt bị quăng ngã gãy từng cái, chỉ cần động một chút liền đau thấu tim gan, nàng sắp bị làm cho tức chết rồi, làm sao chịu để "đầu sỏ gây tội" đυ.ng vào nó?

Tiểu thú mặt nhăn lại nhìn Phượng Cửu Mộc, làm lơ cánh tay đang duỗi tới của hắn, từng bước xoay người nhảy lên ghế dựa sau đó dùng lực nhảy lên bàn chui vào l*иg sắt, chân nhỏ thò ra tự giác đóng cửa lại, nó quay đầu qua chỗ khác, mông hướng về hắn.

Phượng Cửu Mộc giật giật ngón tay, ánh mắt thâm liễm nhìn nó, tiểu gia hỏa này tính tình càng ngày càng lớn mặt, do hắn mấy ngày nay đối tốt với nó quá sao?

Phượng Cửu Mộc cũng không phải cố ý quăng nó ngã, chỉ là đột nhiên chân nhỏ của nó vói vào trong quần áo, dẫm lên ngực hắn. Hơi lạnh da thịt không khác gì so với da người, hắn liền theo bản năng đem nó quăng xuống.

Cũng chưa từng nghĩ sẽ quăng nó ngã nghiêm trọng như vậy.

Phượng Cửu Mộc sẽ không giải thích những điều này với một con thú nhỏ, nó không để ý tới hắn, hắn liền xoay người đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Phượng Cửu Mộc sáng sớm đã đi vào triều, Bùi Thủy lúc này cũng đã thức dậy.

Nàng giật giật, trên người thật sự rất đau, nhưng sự việc phát sinh tối hôm qua, không hề ảnh hưởng hưởng chút nào đến tâm trạng hôm nay của nàng.

Bởi vì.

Bùi Thủy vươn chân nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào l*иg sắt liền mở ra.

Thú nhãn (*) của nàng nở rộ giống như pháo hoa, cao hứng sắp hỏng rồi, chạy vụt ra l*иg sắt đắc ý nhảy nhót lung tung.

(*) mắt thú

Oa ha ha! Nàng tự do.

Bỗng nhiên.

Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt người mới tới hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm nó với vẻ không tốt lành gì.

Bùi Thủy ngẩn ra, sững sờ tại chỗ.

Sau một lúc, nàng nhẹ nhàng nhảy lên ghế dựa, lại nhảy lên trên bàn, chân trước trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ hai cái kêu Thanh Dật đem đồ ăn đến.

Biểu cảm trên mặt Thanh Dật có chút cổ quái, cậu lại gần buông đồ ăn sáng xuống, nhìn vào l*иg sắt đang mở ra, trong lòng suy nghĩ: Chủ tử thật sự yên tâm đem tiểu súc sinh này thả ra, không sợ nó lại sử gian kế chạy trốn sao?

Bùi Thủy dùng xong đồ ăn sáng, thời điểm Thanh Dật đem mâm rời khỏi, thần kinh hoạt động nói với nó.

"Thu hồi những tâm tư giảo hoạt của ngươi đi, ngươi không thể chạy ra khỏi Mộc Vương phủ đâu."

Bùi Thủy trong lòng mắng một câu "thái giám chết bầm", xoay người chui vào l*иg sắt, cuộn tròn người lại mặt đặt ở trên lưng ngủ.

Thanh Dật nghĩ rằng l*иg sắt là do Phượng Cửu Mộc mở ra, cho tiểu thú không gian tự do ở trong phòng.

Chủ tử làm việc cậu là thuộc hạ đương nhiên không dám chủ trương làm trái ý chủ tử, lại nói tiểu thú này chỉ là tiểu súc sinh biết mang thù, Thanh Dật cũng không muốn đắc tội nhiều với nó.

Tây sương viện.

Thập Mai che lại gương mặt, đôi mắt phiếm hồng khẩn cầu nhìn Sở Uyển Nhược.

"Phu nhân, ngài cho nô tỳ thêm một chút thời gian nữa thôi! Mỗi ngày tiểu tổ tông đều ở trong phòng Vương gia, khó được một lần đi ra ngoài nhưng đều được Vương gia ôm vào trong ngực, nô tỳ thật sự không có cơ hội mang tiểu tổ tông qua đây!"

"Tiện tì, còn dám tìm cớ?" Sở Uyển Nhược nhấc chân, dùng sức đá mạnh vào bắp chân của nha hoàn, buồn bực mắng: "Ngươi là óc heo sao? Nó không ra, tại sao ngươi không tranh thủ lúc Vương gia không ở trong phủ, tìm cách làm nó chủ động đi ra?"

Thập Mai đau đớn lùi lại, khóc lóc lắc đầu với Sở Uyển Nhược: "Nô tỳ sẽ lập tức suy nghĩ biện pháp."

"Cút."

Sở Uyển Nhược thật sự bị con tiện tì này làm cho tức chết, ngay cả một chút việc nhỏ cũng làm không xong, khó trách nàng ta ở phượng vương phủ lâu như vậy, cũng không chiếm được ưu ái của Vương gia, chắc chắn đều là do tiện tì bên người nàng ta quá ngu xuẩn, không biết phân ưu nỗi sầu cùng chủ tử.