Vương Gia Yếu Đọa Lạc

Chương 1

Lúc Tiêu Vu ra khỏi Long Kiền Cung của hoàng đế thì trời đã xế chiều.

Phía chân trời rực rỡ các đám mây ngũ sắc. Diễm lệ mà chói mắt.

Nhưng tâm trạng ai đó không vì cảnh đẹp trước mắt mà hào hứng lên.

Mặc dù vừa xong tiểu hoàng đế có kéo kéo tay y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu thúc người đừng nghĩ nhiều, cho dù tất cả người trong thiên hạ này đều bỏ người đi, trẫm cũng sẽ không bao giờ rời xa người."

Nhưng câu nói này cũng chỉ có thể an ủi nhất thời thôi.

Y biết đứa nhỏ Tiêu Ngôn này quý y.

Các ca ca đều mất sớm, đại ca Tiêu Ngôn chỉ để lại cho nó một cây độc miêu miêu.

Hai thúc cháu sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm rồi.

Cho dù đứa nhỏ vì chính trị nên không thể thường xuyên ở bên y mà dây phân với nướ© ŧıểυ chỗ y , nhưng về mặt tinh thần thì việc y vừa làm cha lẫn làm mẹ của nó cũng là sự thật.

Cũng chỉ có đứa nhỏ này là không sợ cái mệnh thiên sát cô tinh của y.

"Aiiiiiiiii" Nghĩ đến cái mệnh của mình, Tiêu vương gia không khỏi lại than một tiếng.

Lết từng bước từng bước xuống bậc, ánh mắt trống rỗng vô cùng đáng sợ.

Người thứ năm rồi!

Tính đến tháng này, y đã "Sát thê" đến vị vương phi thứ năm rồi!

Nhớ đến ngày thành hôn đầu tiên năm mười bảy tuổi, tựa như vừa mới hôm qua.

Vì người nhà muốn cho y hưởng tề nhân chi phúc, cho nên vương phi và trác phi cùng đồng thời vào cửa.

Cũng vì hai vị tiểu thư đó đều là thiên kim tiểu thư của các quan lại lớn trong triều cho nên cả hai đều môn đăng hộ đối, trác phi tất nhiên là thập phần không cam lòng làm vợ thứ.

Ba ngày hai nàng đánh nhau, năm ngày lại nhao nhao chửi nhau cũng là chuyện bình thường.

Mà lúc đó vừa đúng lúc hoàng đế đăng cơ, Tiêu Vu vì bận việc triều chính, không quan tâm đến chuyện gia đình.

Đến lúc thế cục bình định, rảnh rang về phủ thì, hai vị vương phi đều đã mất.

Nghe nói là đánh nhau ghê quá, cả hai cùng lỡ tay mà...

Tiêu Vu thật sự muốn khóc cũng không khóc được.

Lần hôn nhân thứ hai càng thất bại hơn.

Vương phi là chính y chọn, nhưng đã quên không quan tâm đến suy nghĩ của nàng.

Ngày đại hôn nàng cùng tên gia nô bỏ trốn!

Cha nàng sợ tới mức quỳ mọp xuống không ngừng dập đầu trước Vương gia.

Vương gia thiện tâm, cuối cùng phất tay cho người đồn ra ngoài là nàng đã chết.

Lần hôn nhân thứ ba, duy trì được lâu hơn một tí.

Nhưng mà kết quả lại là.

Y bị cắm sừng!!

Bất đắc dĩ....mà y cũng không thể nào trách Vương phi được.

Ai bảo y vì chính trị mà ở ngoài biên cương năm năm?

Vương phi không sinh ra đứa nhỏ kia là đã cho y chút mặt mũi rồi.

Lần hôn nhân thứ tư, cuối cùng Vương gia cũng thú được một người vợ tốt.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, lúc mang thai thân thể vương phi vô cùng ốm yếu.

Càng cứu chữa càng không được.

Cuối cùng, ba tháng sau, nàng mang theo đứa con chưa chào đời của y xuống hoàng tuyền.

Trong một khắc, Vương gia đã nghĩ có khi nào đó chỉ là giấc mộng.

Tiêu Vu sống trên đời hai mươi sáu năm, bên cạnh cũng chỉ có một đứa cháu.

Muốn làm tiệc mừng năm mới thật lớn, cả nhà vui vẻ hòa thuận, oanh oanh yến yến như hồi trước.

Thời mà các tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người chưa xuất giá.

Tam ca cợt nhả còn đẩy y đến trước mặt một tỷ tỷ.

"Các ngươi nhìn đi, chẳng ai xinh bằng A Vu của chúng ta đúng không~"

"Tam ca ngươi nói cái gì thế!"

"A, đỏ mặt rồi." Nhị công chúa cười cười.

"Đúng rồi, ta xem người chưa bao giờ sai cả, A Vu chính là mỹ nhân hoàng gia của chúng ta."

"Chỉ sợ A Vu còn chưa thành mỹ nhân số một hoàng gia, ngươi đã thành sâu rượu số một hoàng gia mất rồi. Truyền ra cũng không dễ nghe." Giọng nói của đại ca truyền đến.

Lập tức các tỷ tỷ cười lăn lộn....

Nhưng hôm nay, mọi người đều không ở đây nữa.

Chỉ có y và Tiêu Ngôn ở đây chống đỡ cái giang sơn nhà họ Tiêu này.

Thà mệt chết còn may mắn, thứ mà con người không thể chịu được chính là người thân bên mình lần lượt rời đi.

Chuyện này làm y đau lòng, sợ hãi, thậm chí là tự ti.

Có lẽ đúng như dân gian đồn đãi, y chính là kẻ mang mệnh thiên sát cô tinh....