Tình Duyên Trái

Chương 50

Tung Sơn thiếu thất dưới chân núi.

Một tòa hoàng thể to lớn kiến trúc ngồi xuống ở rậm rạp trong rừng cây, sơn môn cửa chính là một tòa mặt rộng rãi tam gian đơn độc diêm nghỉ đỉnh núi kiến trúc, nó tọa lạc tại hai gạch trên đài, tả hữu xứng lấy cứng rắn sơn thức cửa hông cùng bát tự tường, chỉnh thể phân phối cao thấp tương xứng, thập phần khí phái. Môn trên trán tiêu lên "Thiếu Lâm tự" mấy tiêu sái hoàng tự, chỉnh thể nhìn lại không thể nghi ngờ là một đạo huy hoàng cảnh sắc. (Mình cũng không có nhiều từ ngữ để miêu tả chính xác vì mình cũng không hiểu lắm, nhưng đại khái chỉ là đang tả cảnh và nó cũng không ảnh hưởng đến nội dung nên mình sẽ để nguyên văn QT)

Bên trong Tự Miếu sương trắng bay lượn lờ thản nhiên, hít vào chính là mùi hương đàn hương, ở trong chùa còn nghe được tiếng mõ đánh cùng thanh âm tụng kinh, có khi còn kèm theo thêm "Ha! Ha! Ha...". Tiếng gào to, tuy rằng thế nhưng vẫn cho người ta cảm giác rất thanh tịnh.Trong thiện phòng phía sau Tự Miếu, một lão hòa thượng có râu hoa râm dài đang nhắm mắt niệm kinh, Phật châu trong tay từng bước gẩy qua. Bên người hắn còn có vị hòa thượng trẻ tuổi, vị này vai rộng eo gấu, cổ mang Phật châu, hai tay nắm chặt, trợn mắt nhìn chằm chằm hòa thượng râu bạc trắng đang ngồi đằng kia, thấp giọng cả giận nói: "Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý làm như thế sao? Ta cũng là do bất đắc dĩ". Người nói chính là Phương Vô, còn lão hòa thượng đang nhắm mắt tụng kinh kia chính là sư huynh của hắn, Phương Hòa, cũng là chủ trì phương trượng của Bắc Thiếu Lâm.

Phương Hòa như cũ nhắm chặt hai mắt, Phật châu trong tay như cũ khẽ động, đợi nửa ngày mới chậm chạp mở miệng: "Biết sai thì phải sửa thành điều thiện lớn hơn, đằng này biết sai mà cứ tiếp tục, lại càng sai, xem nhẹ Nhân Đức, Phật Đức, Vũ Đức, đây không phải là điều mà kẻ xuất gia nên làm". Lời nói thốt ra dịu dàng hiền lành, giống như đang cùng người khác nói chuyện phiếm, nghe không ra sự bất mãn hay đắc ý giáo huấn.

Phương Vô rõ ràng đã tức giận, cứng rắn hạ giọng: "Ngươi nếu là ta lúc đó thì cũng sẽ như thế thôi, ta nếu không nghe lời bọn hắn, bọn hắn sẽ lôi chuyện lúc trẻ ta làm việc hồ đồ, đến lúc đó sẽ mất hết danh dự, tiếp tục cũng vô pháp sống yen trong võ lâm, ta cũng không tin đổi thành ngươi thì ngươi sẽ để cho bọn chúng muốn làm gì thì làm".

Phương Hòa vẻ mặt hiền lành hòa ái, không bởi vì sự phẫn nộ của Phương Vô mà mất đi một tia cảm xúc, một bộ dạng hiểu rõ hồng trần, hiểu rõ mọi sự cuộc đời ảo huyền, tâm tính như trống không. Ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, làm cho người ta sinh lòng kính trọng, đây gọi là đắc đạo cao tăng! Trong lòng có Phật, vạn vật giai không, quên đi mình, sẵn sàng xả thân vì người khác mà xuống địa ngục.

Phương Hòa như cũ thong thả nói: "Người xuất gia tứ đại giai không, không cần để ý hư vô danh lợi. Biết sai có thể thay đổi, mới không hổ thẹn với trời đất, làm một chuyện sai cứ nghĩ là một chuyện nhỏ, kết quả làm càng nhiều việc sai, cuối cùng đưa thân đến nơi khó khăn"

Phương Vô tựa hồ cái gì cũng không lọt lỗ tai, như cũ cố chấp nói: "Dù sao ngươi cái gì cũng đừng nhúng tay vào, ngươi là sư huynh của ta, ta kính trọng ngươi cũng không muốn ngươi có việc gì, chỉ cần ngươi mặc kệ không hỏi, mọi chuyện trong chùa ta cũng sẽ không làm xằng bậy. Bọn hắn phái chủ trì giả tạo ta tất nhiên sẽ giải quyết nhanh, dù sao ngươi cũng không màng đến chuyện trong võ lâm, ai làm minh chủ Võ Lâm đều như nhau". Dứt lời, Phương Vô đi thẳng ra thiện phòng, sẵn đem cửa phòng đóng lại.

Phương Hòa nhìn cửa đóng lại, than nhẹ, lắc lắc đầu tiện đà nhắm mắt, tiếp tục tụng kinh.Ba người Trần Thành một đường theo hướng bắc, bởi vì mang theo Đường Dạ không tiện thi triển khinh công, đi chậm rãi chờ đợi nửa tháng sau mới tới tiểu trấn dưới núi, ở đây bày bán các mặt hàng hương liệu, tiền giấy, tùy ý nhìn cũng có vô số hương vị hương liệu, Trần Thành hít sâu một hơi, nàng yêu nhất chính là mùi đàn hương. Khẽ hỏi: "Ở gần đây có Tự Miếu hương khói thịnh vượng à? Sao nơi nào cũng có đàn hương".

Ôn Tình gật gật đầu, nhẹ nói: "Chúng ta đang ở gần Bắc Thiếu Lâm".

Nghe được Bắc Thiếu Lâm, Trần Thành ngẫm nghĩ, nhớ tới Phương Vô, hắn giờ này chắc đã về tới Bắc Thiếu Lâm rồi chứ! Chẳng lẽ tên Đường tiểu tử này mang bọn ta đi Bắc Thiếu Lâm, để Phương Vô cứu hắn? Trần Thành liếc nhìn chung quanh Đường Dạ, tức giận kêu: "Ôi chao! Tiểu tử". Đường Dạ quay đầu nhìn về phía nàng, Trần Thành tiếp tục nói: "Ta nói ngươi đừng có ra vẻ muốn Phương Vô đến cứu ngươi".

Đường Dạ lộ vẻ mặt nghiền ngẫm tươi cười: "Nga? Ngươi cảm thấy Phương Vô sẽ cứu ta sao?".Trần Thành trong lòng mắng nhỏ, muốn để ta nói ra sao, cố ý khinh bỉ nhìn Đường Dạ liếc mắt một cái, chế nhạo nói: "Xem các ngươi lưỡng tựa như có □ dạng" (Đoạn này bản QT bị che mất không thể edit được nên mình để nguyên).

"Ngươi...hừ!". Trên đường hai người bọn họ tranh cãi không ít, Đường Dạ thường xuyên nằm ở thế hạ phong, bị nói cũng vô lực cãi, cho nên toàn nhịn, lần này cũng thế, chỉ hừ lạnh một tiếng liền không để ý Trần Thành. Nhìn Đường Dạ bị chính mình chọc giận, Trần Thành trong lòng vui vẻ, cũng không để ý tới hắn nữa, Ôn Tình đi một đường cũng không thèm để ý hai người kia tranh cãi, trong lòng cân nhắc dụng ý Đường Dạ, bỗng thấy Trần Thành nói cũng không phải không có lý.

Ôn Tình hỏi: "Ngươi cuối cùng muốn mang bọn ta đi đâu?". Ôn Tình lời nói lạnh lẽo, không nghe ra nửa phần ý vị.

Đường Dạ mặt cũng không chút thay đổi, không nhìn Ôn Tình: "Tới nơi thì biết".

Lời nói này tựa hồ gắp thêm khối băng lên người Ôn Tình, nàng nói mang theo một cổ lãnh ý: "Ngươi không nói cũng không sao, bây giờ ngươi cũng không còn giá trị gì, ta không tin ngươi chết thì nghĩa phụ của ngươi lại không xuất hiện".

Đường Dạ thầm nghĩ, người này quả thực thông minh, hắn cũng không muốn kết hoạch của mình thất bại, vì thế không nề hà liền nói: "Bắc Thiếu Lâm".

Thì ra là mang các nàng đến Bắc Thiếu Lâm, Trần Thành cùng Ôn Tình trong lòng đồng thời nghĩ, ở Bắc Thiếu Lâm nhiều người có võ công cao cường, hai nàng lại trắng trợn xâm nhập như thế, sợ là không dễ dàng thoát thân, mà tên nghĩa phụ của hắn, ngoài việc thâu gom được rất nhiều môn phái theo phe, phỏng chừng võ công nhất định không kém! Bằng không làm sao lại ép nhiều người có võ công cao cường theo mình được.

Nhìn Trần Thành cùng Ôn Tình không nói gì, Đường Dạ trào phúng nói: "Không có can đảm thì đừng đi".

Trần Thành lần này thế nhưng lại phá lệ không cãi lại, chỉ liếc mắt nhìn Đường Dạ một cái, quay đầu nhìn Ôn Tình: "Tiểu Tình Tình, chúng ta trước tiên tìm khách điếm nghỉ ngơi đi".

Ôn Tình cũng gật gật đầu.

Bên trong tự viện - Bắc Thiếu Lâm.

Một gã tiểu hòa thượng vội vàng chạy đến, trong miệng khẩn cấp hô: "Phương Vô sư bá, Phương Vô sư bá,...".

Phương Vô đang ngồi thiền liền mở hai mắt, nhíu mày, thấp giọng quát: "Gấp cái gì, chuyện gì từ từ nói".

Tiểu hòa thượng sau khi đứng vững, thở hổn hển mấy ngụm khí, cuối cùng cũng bình tĩnh, mới nói: "Phương Vô sư bá, các đệ tử trong chùa thấy Đường thí chủ đang ở dưới chân núi tìm nơi nghỉ trọ".

Phương Vô trầm mặt một hồi, mở miệng hỏi: "Hắn đi cùng ai?".

Tiểu hòa thượng không cần suy nghĩ liền thốt lên: "Một đôi nam nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn rất xinh đẹp". Tiểu hòa thượng vẫn chưa gặp qua Tiết Hoàng Sanh, tự nhiên cũng không biết bọn họ là ai, tuy Ôn Tình vây khăn lụa, nhưng thân người lại truyền ra mị lực khó cưỡng, tự nhiên cũng cảm giác được nàng chắc chắn là tuyệt sắc mỹ nữ.

Phương Vô trầm tư một chút, ở trên đại hội là Tiết Hoàng Sanh đuổi theo Đường Dạ, hay là, tên nam tử trẻ tuổi kia là hắn?

Phương Vô hỏi: "Bọn hắn đang nghỉ trọ ở khách điếm nào?".

"Là khách điếm Qua Thiền". Tiểu hòa thượng cung kính trả lời.

Phương Vô gật gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi".

Tiểu hòa thượng tay tạo thành chữ thập, khẽ khom người lui ra ngoài.

Chờ đợi tiểu hòa thượng ra khỏi cửa, Phương Vô cũng đứng lên, sải bước tiến vào hậu điện. Lại từ cửa nhỏ hậu điện tiến vào một cái tiểu viện, trong sân viện có một tòa tháp cao ba tầng. Phương Vô gõ cửa lớn, bên trong liền truyền ra giọng nam trung: "Vào đi".

Phương Vô đẩy cửa vào, thuận tiện đóng lại cửa.

Ngồi trong sương phòng tại khách điếm, Trần Thành cùng Ôn Tình đang ngồi đối diện trên bàn tròn, Trần Thành rốt cuộc nói trước: "Tiểu Tình Tình, ngươi nói xem chúng ta nên đi Bắc Thiếu Lâm không?".

Ôn Tình không trả lời, chỉ hỏi lại: "Ngươi thấy thế nào?".

Trần Thành hai tay để lên bàn, cầm lấy bình trà châm hai tách trà, chờ khi tách trà đầy, chậm rãi uống một ngụm, liền nói: "Chúng ta đã điều tra lâu như vậy, chính là muốn tìm hiểu rốt cuộc là ai đứng sau, lần này chính là cơ hội". Trần Thành dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào chén trà trong tay, lại nói tiếp: "Nhưng mà...trước kia Tiết Hoàng Sanh vì cái danh sách kia mà phải vào chỗ chết, chúng ta lần này xâm nhập,bọn hắn tất nhiên cũng không tha". Trần Thành thâm thúy nhìn chăm chú vào Ôn Tình, kỳ thật nàng lo lắng bản thân không đủ mạnh, không thể bảo vệ Ôn Tình an toàn. Nàng trước kia sợ đau, sợ chết, nhưng giờ phút này, trong nội tâm nàng chỉ quan tâm người trước mắt, nàng biết, nếu đối phương có mệnh hệ gì, bản thân mình sống không bằng chết.

Ôn Tình tất nhiên đoán được tâm tư của hắn, trong lòng liền cảm động không thôi. Đồ ngốc này võ công chỉ mới học xong, tuy rằng cũng tính là cao cường, thế nhưng kinh nghiệm đối địch vẫn chưa có, giờ phút này cũng không thèm lo bản thân mình mà lại lo cho nàng, làm sao tâm không động? Võ công của Ôn Tình thật sự rất cao không lường được, có thể nói là một thân võ công kiêu ngạo, vả lại từ nhỏ lại mang thân phận ăn trên ngồi trước, mọi người tự nhiên cũng cảm thấy nàng vị thế cường đại, tất cả mọi người cũng từ đó chờ nàng bảo vệ, trở thành một quy luật tự nhiên. Chưa có ai ý thức được, nàng bất quá cũng chỉ là nữ tử mới trải qua hai mươi xuân xanh mà thôi, cũng cần người khác yêu thương, che chở cùng bảo hộ. Mà nàng cũng từng nghĩ, việc bảo hộ người khác là bổn phận kiếp này của nàng, chưa từng để ý việc bản thân nàng có cần được bảo hộ hay không, cũng chưa từng được ai bảo hộ bao giờ. Khoảng thời gian qua cùng Trần Thành thân thiết, ánh mắt lo lắng của Trần Thành nàng liền đọc được, trong lòng không chịu nổi rung động, mới hiểu được, cảm giác được người khác bảo hộ lại ấm áp như vậy.

Ôn Tình cảm động vươn tay đặt lên tay Trần Thành, cho hắn biết mình cũng hiểu được trái tim của hắn. Thời khắc đôi tay mềm mại kia tiếp xúc, Trần Thành trong lòng run lên, như có điện xẹt qua, tỏa ra cảm giác ngưa ngứa, đôi mắt trong suốt ngơ ngác nhìn Ôn Tình. Đây là lần đầu tiên Ôn Tình chủ động nắm tay mình, trong lòng há có thể không dậy sóng được sao?

Ôn Tình nhìn ánh mắt ôn nhu của Trần Thành, đôi mắt đen láy chỉ phản chiếu hình ảnh của nàng, Ôn Tình mới phát hiện, nàng thích cảm giác đôi mắt tên ngốc này chỉ có mình, bất giác trong lòng có chút lo lắng, có chút ngọt ngào, tuy rằng cảm giác này thực xa lạ. nhưng lại rất thích, phải nói là yêu mới đúng, nàng yêu cái cảm giác này.

Trần Thành nhìn thật sâu vào đôi mắt mê người của Ôn Tình, như đã lạc lối trong đó, trong đầu cũng không có lời lẽ nào để nói ra, chỉ dám phiêu lãng trong đôi mắt kia.

Ôn Tình muốn nói, che chở của ngươi làm nàng rất uất ức, cũng rất vui vẻ, nàng thích ngươi sủng ái, che chở nàng như vậy. Nhưng mà lời nói lên tới miệng làm Ôn Tình có chút không quen, nàng không quen nói ra lời ngọt ngào như vậy, tuy nói không nên lời, nhưng nàng âm thầm thề, nàng nhất định, cho dù phải hy sinh tất cả, cũng phải bảo vệ người trước mặt bình an vô sự.

"Ngươi ở lại trông coi Đường Dạ, ta đi Bắc Thiếu Lâm, chúng ta có Đường Dạ là lợi thế, bọn hắn cũng không làm khó dễ ta". Trần Thành lấy lại tinh thần, nói ra ý nghĩ trong lòng.

Ôn Tình cảm thấy phương pháp này cũng không tệ, nhưng muốn đi thì cũng là nàng đi, vì thế cố ý lạnh giọng, kiên quyết nói: "Ta đi. Ngươi ở lại".

"Không được". Trần Thành có điểm kích động, trong lòng khủng hoảng, nàng sợ Ôn Tình một mình xông vào Bắc Thiếu Lâm, vội vã nói: "Ngươi là nữ nhân, lỡ như bị bọn chúng dùng thủ đoạn thì sao? Không được, tuyệt đối không". Trần Thành thái độ kiên quyết, trong não xuất hiện hình ảnh Ôn Tình có thể bị bắt rồi lăng nhục, tâm liền run lên.

Ôn Tình chứng kiến vẻ mặt lo lắng cùng khủng hoảng kia, nhất thời cũng trở nên dịu dàng một chút, nhưng vẫn như cũ giữ bản tính lạnh lùng cự tuyệt, quay đầu quyết định không nhìn hắn, nàng sợ nhìn thấy biểu tình của hắn, lòng mình lại không chịu nổi mà thỏa hiệp, nhưng nếu nàng thỏa hiệp, nàng sợ hắn đi mạo hiểm tính mạng. Thở sâu, cứng rắng áp chế cảm xúc mênh mông, lạnh lùng nói: "Ta võ công cao hơn, ta định đoạt". Bỏ xuống một câu này, xoay người đi ra ngoài. Trần Thành trong lòng sợ quýnh lên liền đuổi theo, đưa tay từ phía sau gắt gao đem Ôn Tình ôm lấy, không cho nàng đi, Trần Thành sợ, thật sự rất sợ.

Ôn Tình trong lòng run lên, đứng bất động. Nàng chưa từng để bất kì ai đυ.ng chạm, bình thường dắt tay Trần Thành, lòng mình tim đập không chịu nổi, giờ này bị Trần Thành ôm vào lòng, cảm nhận độ ấm từ người phía sau tuyền tới, thân như bị điện giật, luồng điện như gợn sóng phập phồng trong lòng, liên miên không dứt, mỗi lúc càng cao, toàn thân đều mang cảm giác ngứa ngáy. Loại cảm giác này nàng không thích, nhưng lại phát hiện bản thân không thể buông ra, chính mình vô lực thoát khỏi, chỉ có thể thừa nhận luồng điện từng đợt ập đến.

Trần Thành đầu đặt lên vai Ôn Tình, hơi thở ấm áp, làm Ôn Tình có cảm giác ngứa ngứa khó nhịn ở cổ, ngay cả tâm cũng bị liên lụy, nàng có điểm sợ cảm giác xa lạ này, muốn đẩy Trần Thành ra, muốn thoát khỏi cảm giác này, nhưng lại không biết vì cái gì, thân thể lại có chút mềm lòng, có điểm khiến mình không hiểu nổi.