Đường Dạ mở cửa lớn đình viện ra, nhìn thẳng phía bên ngoài, thấy bên ngoài có một đoàn nữ tử thân mang bạch sam cưỡi tuấn mã, lưng buộc trường kiếm, từng người lộ ra bộ mặt vô cảm chăm chú nhìn vào hắn.
Đường Dạ cả kinh, bật người đem Đường Mịch bảo hộ phía sau. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy nữ tử cưỡi tuấn mã ở giữa, thân nàng tản ra hàn khí như băng tan tuyết rơi trời đông, đôi mắt mê đảo chúng sinh khoác lên vẻ trong sạch, cả người lãnh cực mà tuyệt diễm kinh người. Trong lòng hắn không khỏi lo sợ, chẳng lẽ người này là cung chủ Bích Hải cung - Lãnh Ngạo Sương? Đích thân đến tận đây sao? Đường Dạ bỗng tay nắm chặt thành quyền.
Trong nhiệm vụ lần này, để ngừa bị bại lộ thân phận, Lục Trúc cũng chân chính trở về dung nhan cũ, mặt mang khăn lụa, cưỡi bạch mã, ánh mắt chăm chú nhìn vào Đường Mịch, trong đầu một mảnh trống không.
Đường Dạ thấy đối phương không có động tĩnh gì, không mở miệng nói chuyện, cũng không hành động, vì thế buông tay Đường Mịch ra, bước hai bước lên phía trước, chắp tay vái chào: "Các vị hẳn là người của Bích Hải cung? Tại hạ là đệ tử Đường Môn - Đường Dạ, không biết tại hạ có gì đắc tội các vị mà phiền các vị hao tâm tổn lực đến tận đây?".
Đợi nửa ngày, thấy đối phương không ai trả lời, Đường Dạ nhìn nữ tử cưỡi ngựa ở giữa mà nói: "Vị này chính là cung chủ Bích Hải cung? Không biết tại hạ có đắc tội chỗ nào? Nếu tại hạ có mắt không tròng đắc tội Bích Hải cung, bởi vì người nào làm người đó chịu, các vị cứ việc tìm tại hạ, thỉnh cung chủ buông tha người vô tội". Nói xong lại hai tay vái chào.
Lãnh Ngạo Sương tựa hồ không nghe thấy hắn nói gì, khẽ nhếch môi: "Gϊếŧ". Thanh âm không lớn,nhưng đủ làm chấn động xung quanh.
Nháy mắt, các nữ tử liền rút kiếm phi thân hướng tới Đường Dạ. Đường Dạ cùng các gia đinh Đường Môn cũng đồng thời rút ra binh khí, hỗn loạn một đoàn.
Tuyết Tình cũng rút bảo kiếm, từ trên yên ngựa phi thẳng lên, trong chớp mắt trường kiếm trong tay đã đến trước mặt Đường Dạ, Đường Dạ vội vàng bay về sau một đoạn xa, lại tiếp tục đỡ chiêu.
Mà Đường Mịch ở đây bị vài đệ tử Bích Hải cung vây vào giữa, chỉ chốc lát thân đã trúng mấy kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Một màn này làm Lục Trúc thấy chói mắt, đột nhiên ngồi không yên, rút kiếm hướng bên người Đường Mịch mà đi tới, thân ảnh chợt lóe, đưa tay bắt lấy áo Đường Mịch, tiếp tục thả người bay vọt, Đường Mịch đã bị Lục Trúc nắm lấy dễ dàng, bay xuống trước mặt Lãnh Ngạo Sương, lấy kiếm đặt trên cổ Đường Mịch, hô to một tiếng: "Đường Dạ, ngươi mau dừng tay, muội muội của ngươi đang trong tay ta".
Nghe nàng nói vậy, Đường Dạ không khỏi kinh ngạc, mà tất cả mọi người cũng ngạc nhiên không kém, bởi vì lệnh của cung chủ là một người cũng không để lại, Đường Môn cũng không phải đối thủ của các nàng, vậy thì hà cớ gì phải bắt lấy con tin?
Lãnh Ngạo Sương cũng không hiểu, lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn gì?".
Lục Trúc đáp: "Đại sư tỷ, gϊếŧ bọn hắn dễ như trở bàn tay, nhưng nếu bọn hắn chết liền khó tra được người phía sau thao túng là ai".
"Ngươi mau buông nàng ra, nàng không có liên quan gì cả". Đường Dạ nóng nảy hô to.
Lãnh Ngạo Sương lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Trúc, lại nhìn thoáng qua Đường Dạ, sau đó lên tiếng: "Những người còn lại, một tên cũng không để sót".
Tiếng nói vừa dứt, đệ tử Bích Hải cung lại tiếp tục hướng kiếm vào Đường Dạ. Nháy mắt Tuyết Tình đã tung ra được mười chiêu, tất cả đều bị Đường Dạ né tránh, trên người hắn tản ra âm khí bức người, kiếm trong tay nhẹ nhàng trước gió, cùng Tuyết Tình kẻ công người thủ.
Nhìn thấy Tuyết Tình cùng Đường Dạ trêu chọc lẫn nhau, Lãnh Ngạo Sương âm thầm kỳ quái, rõ ràng võ công của Đường Dạ không trên Tuyết Tình, từng chiêu thức cũng không giống Đường Môn, sư phụ hắn là ai?
Tuy rằng nàng có nghe Lục Trúc bẩm báo rằng Đường Dạ được một nam nhân thu làm đệ tử, nhưng không biết tên nam tử kia là người ra sao, cũng không rõ là môn phái nào.
Nháy mắt, gia đinh Đường Môn đã bị diệt sạch, giữa sân chỉ còn Tuyết Tình cùng Đường Dạ đang cùng chiêu đối chiêu, chưa đến nửa nén hương, hai người giao thủ đã trên trăm chiêu, vẫn là thắng bại chưa phân.
Đường Mịch khẩn trương nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, vì lo lắng cho an toàn của Đường Dạ, cũng quên trên cổ mình còn gác một thanh kiếm.
Lãnh Ngạo Sương cũng lãnh mặt nhìn chăm chú vào hai người, nhìn kỹ chiêu thức của Đường Dạ, chiêu thức của Đường Dạ cũng cực kỳ phức tạp, các loại môn phái võ công đều có tham gia một phần, không để Lãnh Ngạo Sương đoán ra sư phụ hắn là ai. Đột nhiên, linh quang chợt lóe, Lãnh Ngạo Sương liền nhận ra chiêu thức kia không ngờ là tuyệt tích võ lâm "Mặc Nhảy Thức".
Đột nhiên, Lãnh Ngạo Sương thả người bay lên, chân mượn lực đạp lên yên ngựa, rút ra bảo kiếm, như mũi tên lao vào chiến cuộc, chỉ với một kiếm, hai người đọ chiêu cũng phải tách ra, lùi ngã về sau, Tuyết Tình bay đi một trượng xa, chân hướng mặt đất dẫm lên, mặt đất bị khóet một đường sâu, cuối cùng mới không bị ngã.
Mà Đường Dạ cũng đồng thời bị văng đi sau đó, Lãnh Ngạo Sương rút kiếm đâm tới, Đường Dạ bất đắc dĩ triển khai khinh công lui về sau, tay cầm trường kiếm liều mạng đỡ chiêu của Lãnh Ngạo Sương.
Lãnh Ngạo Sương nháy mắt đã đùa giỡn với hắn trên mười chiêu, Đường Dạ chỉ biết lấy kiếm mà đỡ, cuối cùng bị lộ sơ hở, Lãnh Ngạo Sương nhanh tay đánh ra một chưởng, Đường Dạ miệng phun máu tươi, thân thể lập tức bay ra sau vài chục trượng rồi ngã xuống mặt đất.
"Ca ca...". Đường Mịch thấy vậy, lớn tiếng gào lên, muốn chạy đến bên người Đường Dạ.
Lục Trúc thấy thế liền cứng rắn giữ chặt Đường Mịch, nâng tay điểm huyệt đạo trên người nàng. Lục Trúc biết, nếu muốn bảo trụ nàng, chỉ có thể dùng cách này để nàng im lặng. Hơn nữa, bản thân Lục Trúc cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được Đại sư tỷ không gϊếŧ Đường Mịch.
Đường Dạ ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi một mảng lớn, nhưng lập tức bàn tay hướng trên đất dùng sức vỗ, cả người phi thân nhảy dựng lên, tay đặt ngay bên thân hướng Lãnh Ngạo Sương vung tới, một đạo chân khí mang theo bột phấn hướng Lãnh Ngạo Sương mà đến, còn hắn thừa cơ xoay người triển khai khinh công nhanh chóng thoát thân.
Nhìn thấy bột phấn hướng mình mà đến, Lãnh Ngạo Sương cả kinh cấp tốc lùi về sau, đồng thời rút kiếm vung lên, một cổ khí lực đem bột phấn tản ra, rơi trên mặt đất.
Lãnh Ngạo Sương chăm chú nhìn vào phương hướng Đường Dạ trốn thoát, trong lòng một tiếng cười lạnh, xoay người một thoáng, lập tức an tọa trên lưng ngựa, hướng tới Lục Trúc: "Mang nàng đi".
"Vâng". Lục Trúc đưa tay ôm Đường Mịch nhảy lên lưng ngựa, đi theo Lãnh Ngạo Sương về phía vùng ngoại ô.
Đường Mịch bị Lục Trúc điểm huyệt nói, không nói cũng không thể nhúc nhích, nhưng nhìn ánh mắt nàng mới biết nàng có bao nhiêu thống hận nữ tử ở phía sau mình, muốn đánh muốn gϊếŧ, cứ việc làm, thế nhưng lại bắt nàng làm tù binh, chịu đủ loại vũ nhục, uy hϊếp ca ca, trong lòng nàng liền thống hận. Nàng đường đường là Đại tiểu thư Đường Môn, mỗi người đều xem nàng là bảo vật, nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ chịu qua đối đãi như thế này, chưa bao giờ chịu ủy khuất.
Chứng kiến bộ dạng của Đường Mịch, Lục Trúc đáy lòng lại thầm than một mạch, trong lòng hướng Đường Mịch mà thở dài: "Vì cứu ngươi, chỉ có thể có cách này, để ngươi chịu ủy khuất, thực xin lỗi...".
Thời gian trôi nhanh qua, đoàn người cùng ngựa đã tới một tiểu trang viện ở ngoại ô. Một nữ tử tiến lên gõ cửa, mở cửa ra chính là một gã cột tóc, chòm râu hoa râm, lão giả kia nhìn thoáng qua bên ngoài, liền đẩy nha môn ra, thân người hướng nội viện cuống quít chạy vào.
Lãnh Ngạo Sương cùng đám người tiến vào nội viện, sau đó xoay người xuống ngựa, hạ nhân ở nội viện vội vàng đem ngựa của các nàng dẫn đi để chăm sóc thật tốt.
Vừa vào đại sảnh, liền thấy một trung niên nam tử thân hình mập mạp hoa lệ kích động chạy ra, quỳ rạp xuống trước mặt Lãnh Ngạo Sương, cung kính tham kiến: "Thuộc hạ Uông Đức Long khấu kiến cung chủ, không biết cung chủ đại giá đến tận đây, không thể nghênh đón kịp thời, thuộc hạ biết tội".
Lãnh Ngạo Sương thản nhiên nói: "Không nên nhiều lời khách sáo như vậy, đứng lên đi!". Dứt lời, nàng liền bước tới ghế ngồi xuống, mở miệng nói thêm: "Đi làm việc của ngươi đi".
Uông Đức Long khẽ khom người: "Thuộc hạ lĩnh mệnh". Xoay người hướng ngoài cửa đi đến, đi đến đại viện liền thấy hành lí của hắn đã được thu dọn xong, xoay người hướng đại sảnh khom người, sau đó đột nhiên quát to: "Các vị nữ hiệp, ngươi coi như muốn mua nhà chúng ta cũng phải trả tiền a!". Vừa nói xong thì đại môn cũng vừa mở, hắn chật vật bị ném ra ngoài, vợ con hắn cũng theo sát phía sau. Bộ dáng của bọn hắn mười phần đều trong giống người bị cướp của đáng thương.
Uông Đức Long đứng ở cửa một phen nước mũi nước mắt mà khẩn cầu: "Các vị nữ hiệp, các vị còn chưa trả tiền a! Không thể cứ như vậy đem chúng ta đuổi ra ngoài...". Đang nói chưa dứt lời, một nữ đệ tử đi ra, ném một bao đồ đến trước mặt Uông Đức Long, sau đó cũng không nhìn lại, cứ thế đóng cửa.
Uông Đức Long nhanh chóng nhặt bao đồ trên đất, mở ra là đồ ngân bảo, sau đó vui vẻ cười đứng lên: "Cảm ơn, cảm ơn, các vị nữ hiệp, số bạc này cũng quá nhiều rồi, cảm ơn, cảm ơn,...". Nói xong, nắm tay vợ con vui vẻ rời khỏi.
Đợi đến bên ngoài không còn thanh âm, Lãnh Ngạo Sương mới nói với Lục Trúc: "Trước tiên ngươi đem nàng đến tầng hầm, sau đó đến tìm ta". Nói xong nàng cũng đứng dậy hướng nội đường đi tới.
"Vâng, Đại sư tỷ". Lục Trúc yên lặng đáp lời, sau đó lôi kéo Đường Mịch hướng tầng hầm đi đến. Tới tầng hầm, Lục Trúc giải khai huyệt đạo cho Đường Mịch. Huyệt đạo được giải, Đường Mịch ngay lập tức một chưởng hướng Lục Trúc bổ tới, Lục Trúc nhẹ nhàng tránh né đi. Đường Mịch chưởng không trúng, nhanh chóng lại một chưởng kế tiếp, Lục Trúc nhất nhất đều tránh đi, không cùng nàng phản chiêu.
Đường Mịch hét to: "Ta gϊếŧ ngươi, ngươi không cần cứ thế né tránh...".
Lục Trúc căn bản không để ý đến nàng kêu to, như cũ tránh né thế công kích của Đường Mịch.
Đường Mịch chứng kiến mình không thể đánh trúng đối phương, đột nhiên dừng tay lại, hai mắt như ngọn lửa, oán hận nói: "Nếu không gϊếŧ được ngươi, ta cũng sẽ không để mình thành con tin của ngươi". Nói xong, xoay người hướng trên tường đấm tới. Lục Trúc cả kinh, thân ảnh chợt lóe, người đã che ở bên tường, Đường Mịch nặng nề đánh vào người Lục Trúc.
Đường Mịch lớn tiếng kêu gào lên: "Ngươi vì cái gì không cho ta chết? Ngươi đừng hòng lấy ta uy hϊếp ca ca".
Lục Trúc thản nhiên nói: "Nếu ngươi chết, ca ca ngươi sẽ càng bi thương".
Đường Mịch ngẩn ngơ, giống như lầm bầm làu bàu: "Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì đây? Nếu ta không chết, ca ca nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ta...". Sau đó đột nhiên nàng chăm chú nhìn vào Lục Trúc mà hỏi: "Đến lúc đó các ngươi nhất định sẽ gϊếŧ hắn có phải không?".
Lục Trúc trong lòng nghĩ, nếu Đường Dạ chết, ngươi nhất định sẽ rất hận ta! Nghĩ đến đó, Lục Trúc không khỏi cười khổ, hận thì cứ hận đi! Hận so với yêu vẫn tốt hơn. Lục Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào Đường Mịch, thản nhiên nói: "Chỉ có thể trách ca ca ngươi làm nhiều chuyện không nên làm".
"Ca ca ta làm chuyện gì không nên làm? Ngươi mau nói, ngươi mau nói...". Trong lòng Đường Mịch, Đường Dạ la ca ca tốt nhất, nàng há lại tin Đường Dạ làm ra việc thương thiên hại lý (*)?
(*): Việc tàn nhẫn, không có tính người.
"Trước đó không lâu, Tiết Hoàng Sanh trúng độc mà chết, độc kia chính là Khô Vong Tán, là người của Đường Môn các ngươi hạ độc đi?". Lục Trúc cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói.
Vừa nghe Tiết Hoàng Sanh đã chết, Đường Mịch cả người đều choáng váng, miệng cứ thế lẩm bẩm: "Không thể...không thể, hắn sẽ không chết...ca ca nói sẽ không gϊếŧ hắn...không đâu...không phải đâu, đúng rồi, ca ca nói...bọn hắn không phải cùng một người...nhất định là như vậy...nhất định là như vậy....người chết kia không phải là hắn...". Nhìn thấy bộ dạng Đường Mịch như thế, Lục Trúc đột nhiên có điểm đau lòng.
Bất chợt, Đường Mịch chạy đến nắm lấy bả vai Lục Trúc, run run hỏi: "Tiết Hoàng Sanh có hai người phải hay không? Người chết kia là thiếu chủ Tiết gia trang có phải không, không phải người kia...không phải hắn đúng không?". Đường Mịch hoàn toàn quên mất, trong miệng nàng chỉ có "hắn", người khác làm sao biết đó là ai, nhưng Lục Trúc lại biết rõ. Nhìn Đường Mịch đối với "hắn" mà lo lắng, tâm nàng ngày càng đau dữ dội, càng ngày càng áy náy, nàng không muốn nhìn Đường Mịch như thế, cho nên, nàng phải tàn nhẫn mà nói rằng: "Hai người bọn họ là một, kẻ cùng ngươi suốt ngày bên cạnh nhau trước kia, chính là Thiếu chủ của Tiết gia trang, Tiết Hoàng Sanh, hắn đã chết rồi, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn hắn nữa, ngươi nên quên hắn đi".
Nghe xong, Đường Mịch liền kinh ngạc mà thất thần vô lực, Lục Trúc điểm huyệt đạo của nàng, đem nàng ôm đến bên giường nằm xuống, chính mình cũng không quay đầu lại cứ thế ra khỏi tầng hầm.