Không Từ Thủ Đoạn

Chương 018: Hạ quyết tâm rời đi

" Cầm lấy" La Dạ vung tay quăng áo ngực màu đỏ sậm gợi cảm về phía bọn nam nhân.

Đồ vật trong nháy mắt rơi trên bàn bừa bộn lá bài, mấy nam nhân trên mặt đều xấu hổ, đây là áo ngực của Đông Ân Vũ, vừa rồi có chơi có chịu cởi ra. Nếu Đông Ân Vũ trước mặt bọn chúng cởi, tin tưởng mấy nam nhân này đều là huyết tương phun trào, nhưng do La Dạ quăng tới, cũng là vô hình trung cảnh cáo khiến bọn họ sắc mặt đều trắng bệt.

Không dám tỏ thái độ, tên nam nhân vội vàng chụp lấy áo ngực, giống như nhận được ân huệ, hướng về La Dạ gật đầu " Cám ơn Dạ tỷ! tạ ơn Dạ tỷ!" Bọn họ đều biết, Vĩnh Lạc là thủ hạ của Hán ca, La Dạ là thủ hạ được coi trọng nhất của Tề ca, thấy các nàng như thấy các đại ca, không ai muốn gây rắc rối.

Đông Ân Vũ đứng ở một bên quan sát, cảm thấy La Dạ đã giúp nàng thở phào nhẹ nhõm,

Đang lúc nàng cảm thấy phòng VIP trở nên lạnh lẽo, bỗng nhiên bả vai lại cảm thấy ấm áp, lúc nàng quay đầu, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

" Hán ca?" Đông Ân Vũ phủ áo khoác tây âu màu xám lên người nàng, không nghĩ Hán ca lại nói chuyện với nàng, khiến Đông Ân Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, bất quá nàng rất mau trấn định, đồng thời nhận lấy ly rượu chân cao từ Hán ca, trong đó chứa rượu vang đỏ đắt tiền, chứ không phải loại rượu nóng rực khó uống.

" Thật có lỗi, đám huynh đệ của ta đùa giỡn quá trớn" Hán ca rất trẻ trung, nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lúc nói chuyện tiếng nói thanh sáng, lại nhã nhặn, khiến Đông Ân Vũ có chút không quen, dù sao tiếp đãi đại ca ở Tinh Toản phần lớn là nam nhân thô tục, rất ít người giống như hán ca.

" Không có gì? coi như hôm nay do vận khí của em kém cỏi" Đông Ân Vũ nhỏe miệng cười, nâng ly kính Hán ca.

" Em nhìn rất lạ, là mới tới sao?" Ánh mắt Hán ca rất có quy củ chỉ nhìn đến cổ nàng, cũng không hề liếc xuống xuân quang bại lộ. Hắn bình thường ít đến Tinh Toản, trừ phi có tiệc tùng như hôm nay, có người mời mới đến, nhưng không có nghĩa là hắn không quen mặt các cô tiếp viên, bởi vì giao tình của hắn với Bằng ca không tệ, nên khi có mặt hàng mới, sẽ đưa đến phục vụ Hán ca.

" Em là Đông Ân Vũ, vừa gia nhập Tinh Toản một tháng" Nàng rất có lễ phép, tự giới thiệu.

Hán ca chợt lộ khuôn mặt kinh ngạc, hắn nhết lên nụ cười kỳ quặc, rất lớn mật một lần nữa ngắm nhìn Đông Ân Vũ, lần này là từ đầu đến chân, nhìn cực kỳ cẩn thận, sau đó cười vài tiếng nói: " Nguyên lai em chính là Đông Ân Vũ, thật có lỗi lúc nãy tôi thất lễ rồi, gần đây hay nghe Vĩnh Lạc nhắc đến em, không nghĩ là một thục nữ, tôi còn tưởng rằng đó là một bà cô già"

Đông Ân Vũ cũng không giận, nàng chỉ gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng có chút vướng mắc, không biết Vĩnh Lạc đã nói cái gì...

Đồ lưu manh....

" Hai người đang nói gì đó? ta nói với" Tề ca nghe điện thoại xong liền trở lại, thấy Hán ca cùng Đông Ân Vũ đang trò chuyện vui vẻ.

" À, không có gì, đây là nữ tiếp viên mới gọi là Đông Ân Vũ" Hán ca rất nhiệt tâm giới thiệu nàng.

" Ta biết, nàng chính là nữ nhân mà La Dạ thích! nguyên lai nàng gọi là Đông Ân Vũ, La Dạ không hề giới thiệu với ta" Tề Ca cầm chai rượu trong tay, ngửa đầu uống mấy lần " Nghe nói em có quen với Triệu lão sư hả? Lão Bằng từng kể qua với ta, Triệu lão sư lúc đến Tinh Toản đều gọi em đến hầu rượu, là thật hả?"

Nhân khí của Triệu lão sư giữa các đại ca với nhau quá thực rất cao, ngay cả Tề ca cũng bằng lòng với dáng vẻ lạnh như băng của nàng, đúng là rất mạnh.

" Không có gì, lão sư thích cùng em tâm sự trò chuyện mà thôi" Đông Ân Vũ lúc nói chuyện rũ mắt xuống.

Trên cơ bản, Triệu Hàn cũng là lưu manh.

" Em kính chúc hai vị đai ca sự nghiệp càng lúc càng lên cao" Nàng nói sang chuyện khác, cầm lấy chai rượu trên bàn uống trước.

Tề ca thấy nàng sảng khoái, cũng cầm chai rượu nốc một hơi, Hán ca chỉ đáp lễ nâng ly.

Ấn tượng của hai vị đại ca đối với Đông Ân Vũ không kém, nhất là có liên quan Vĩnh Lạc cùng La Dạ, địa vị của nàng so với mấy nữ tiếp viên kia bắt đầu có khác biệt. Hai vị đại ca đều quen thuộc nói chuyện phím với nàng, chủ đề toàn là việc nhà, bọn họ cũng không e ngại kể cho Đông Ân Vũ nghe thế lực phân bố trong bang hội, toàn bộ Bắc khu chia ra làm bốn địa bàn lớn, trước có Tề ca và Hán ca nắm giữ một khu, khu khác thì có đại ca cùng hội trấn giữ, còn hai khu kia tính ra là không cùng bang hội chiếm đóng, nhưng cũng không thoát khỏi liên hệ với bang phái.

" Hán ca! giải quyết xong rồi!" Lúc ba người đang nói chuyện trời đất, Vĩnh Lạc bỗng dưng xuất hiện.

Nàng cười ôm chầm eo Đông Ân Vũ, rất thuận tay đón lấy ly rượu trên tay nàng uống cạn sạch, cử động nước chảy mây trôi, làm Tề ca nhìn Đông Ân Vũ có chút thâm ý, sau đó cười nhẹ vài tiếng bảo:

" Cô vất vả rồi, rõ ràng là rủ cô đi tiêu khiển, còn bắt cô đi làm việc khác" Hán ca kính Vĩnh Lạc một chén.

Áo khoác nàng lạnh buốt, tựa hồ vừa từ bên ngoài bôn ba sương gió, mệt mỏi gấp rút trở về, cũng không biết đi làm việc gì.

" Không có gì, Hán ca có việc đương nhiên tôi nhất định phải làm rồi" nàng cười nói như con nít, bỗng nhiên ghé sát vào lỗ tai Đông Ân Vũ, một tay nắm chặt em nàng, mang theo hơi thở đầy mùi rượu hỏi:" Không phải nói mặc càng nhiều càng tốt sao ? đây là cái gì ? áo sơ mi dụ dỗ?" Hiển nhiên nàng không hài lòng trang phục của Đông Ân Vũ, cặp chân dài bại lộ rõ ràng muốn câu dẫn người đúng không?

" Cô có thấy quần áo để đầy trên đất kia không?" Đông Ân Vũ chụp lấy cánh tay Vĩnh Lạc đặt trên eo mình, nhàn nhạt nói: " Nguyên bản là có mặc, nhưng chơi bài thua thảm, chỉ còn có áo sơ mi này thôi" Ngữ khí của nàng hơi cười, Đông Ân Vũ nghiêng đầu, lẩm bẩm giải thích, bọn hắn chơi gian.

" Ờ?" Vĩnh Lạc nhướn đôi mắt đỏ rực đầy hứng thú, nàng đứng sau lưng Đông Ân Vũ, cái cằm đặt lên vai nàng, từ bên này nhìn qua, một bọn đàn ông ngồi trên ghế sofa chơi bài, tiếng cười hò hét ầm ĩ khắp gian phòng, cơ hồ còn muốn lấn át cả tiếng nhạc, sau lưng đám nam nhân, nàng còn thấy loại đồ vật không nên nằm đó.

Lưng Đông Ân Vũ đột nhiên mát lạnh, Vĩnh Lạc thế mà lại đưa tay trượt vào trong áo sơ mi của nàng, mặc dù bên ngoài phủ một lớp áo khoác tây âu của Hán ca nhưng cũng không tránh khỏi hành động quá lớn mật đi. Đông Ân Vũ nhăn mày, lấy cùi chỏ đυ.ng Vĩnh Lạc mấy lần, để nàng tôn trọng một chút, nhưng bàn tay lạnh buốt kia trực tiếp nắm chặt hai ngọn núi mềm mại.

" Ngay cả áo ngực cũng cởi? Ngữ khí của nàng mang chút ý cười, thế nhưng Đông Ân Vũ không xem đó là chyện bình thường.

" Yên tâm, La Dạ đã giúp tôi cản lại, không cho bọn hắn nhìn thấy. Nàng lôi tay Vĩnh Lạc ra, để nàng đừng ở eo mình sờ loạn.

Bất quá nàng không có đem chuyện La Dạ giúp nàng cởi ra, bởi vì nàng chắc chắn Vĩnh Lạc sẽ không hài lòng với câu trả lời này.

" La Dạ có thấy không? " Nàng nói chuyện rất nhỏ, hơi thở nóng hổi phà vào bên tai Đông Ân Vũ, hơi giống như đang lẩm bẩm.

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, lông mi khẽ rung lên dưới ánh đèn

" La Dạ là bạn của cô, lại đều là con gái,nhìn thì có sao đâu?" Nàng không nghĩ sẽ không tìm hiểu lý do tại sao Vĩnh Lạc lấy có vẻ như đang chất vấn nàng, bởi vì lúc nàng nói bị bọn nam nhân chơi gian lận bắt cở đồ, Vĩnh Lạc vẫn cười nói như không, nhưng đến khi nhắc đến La Dạ, Vĩnh Lạc cải biếи ŧɦái độ rất nhanh, hơi thở mang theo kiềm chế lẫn cuồng dã, tựa như là dã thú rình rấp trong bóng tối.

Nàng đang quan sát và chờ đợi.

" Tôi nói không muốn cùng người khác chia sẻ" Câu chữ hàm chứa tính tham lam chiếm hữu, khiến Đông Ân Vũ thoáng chốc sững sờ.

Trong lòng giống như là bị đánh một cái, có chút đau, có chút kinh ngạc.

Không ai nghe thấy nàng nói cái gì, chỉ nhìn thấy Vĩnh Lạc thân mật ôm Đông Ân Vũ. Hai người chúi đầu nói chuyện phím bên tai nhau. La Dạ không có tiến đến quấy rầy, nàng an vị ở trên ghế sofa bên cạnh mấy tên nam nhân, nghiêng chân, trên tay cầm ly rượu nhẹ nhàng tự rót uống, mũ lưỡi trai che kín không thấy được nét mặt của nàng. nhưng ánh nhìn của nàng từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Đông Ân Vũ cùng Vĩnh Lạc, lúc Vĩnh Lạc luồn tay trượt vào bên trong áo sơ mi của Đông Ân Vũ. Tốc độ uống rượu của La Dạ đột nhiên chậm lại.

" Em qua đây" Vĩnh Lạc buông Đông Ân Vũ ra, kéo tay nàng đi về hướng Tề Ca cùng Hán ca " Hán ca quấy rầy một chút"

" Có chuyện gì không?" Hán ca hướng Tề ca gật đầu, Tề ca rất thức thời mà rời đi.

" Hán ca không phải hôm qua anh nói muốn em đề cử người quản lý quán rượu nhỏ của Minh gia hay sao ? Vĩnh Lạc mở to mắt, khuôn mặt như cườ mà không cười, vô cùng tự tin, nàng bỗng nhiên kéo Đông Ân Vũ đến, đẩy nàng ra phía trước " Để nàng quản lý, Đông Ân Vũ có kinh nghiệm, em cực lực đề cử"

" Vĩnh Lạc?!" Đông Ân Vũ lập tức không biết phải làm sao, không nghĩ nàng lại muốn đề cử mình đi quản lý quán rượu!

Há ca đoạt quán rượu của Minh gia, nếu nàng đồng ý, coi như là người của Ngô Đường.

" Có thể cho ta một lý do?" Hán ca không đồng ý, muốn Vĩnh Lạc giải thích trước.

" Nguyên nhân là em định đề cử tiểu Quyên, thế nhưng nàng ta quá nhát gan, nhất định sẽ khiến cho thủ hạ của Minh Gia phục tùng, nếu để các huynh đệ khác nhận, cũng sẽ phát sinh xung đột, cho nên Đông Ân Vũ đi quản lý là tốt nhất, nàng thành thục, ổn trọng, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tuyệt đối có thể quản lý quán rượu thỏa đáng, em tin tưởng mắt nhìn của mình" Nàng nói đến mặt không đỏ, hơi thở không gấp, ngược lại khiến Đông Ân Vũ nghe đến xấu hổ.

Nàng chỉ là nữ tiếp viên của Tinh Toản, làm sao có thể đi quản lý quán rượu? hết thảy đều vô cùng đường đột!

" Cô đang lẫn lộn cảm xúc riêng tư,suy nghĩ chuyện này kỹ chưa ?" Hán ca trực tiếp nói thẳng, nàng có thể đoán ra tâm tư của Vĩnh Lạc.

Vĩnh Lạc có ý đồ muốn Đông Ân Vũ trà trộn vào Ngô Đường

" Không sai, nhưng không thể phủ nhận, Đông Ân Vũ có chút năng lực, nếu không em cũng không đem danh dự của mình ra đảm bảo" Giọng nói của nàng rất chắc nịt, bá đạo để người nghe cảm thấy không phải nàng đề cử mà là nói rõ thông báo, hoàn toàn tản ra khí thế bắt buộc.

" Ý của cô thế nào ? Đông tiểu thư?" Hán ca đã sớm quen với thái độ của Vĩnh Lạc, hắn chỉ nhún vai hỏi Đông Ân Vũ

Ý của mình...

Đông Ân Vũ bị hắn hỏi như thế, bỗng nhiên trầm mặc.

Nàng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, Vĩnh Lạc sau lưng, phía trước Hán ca, cách đó không xa Tề ca, còn có Lạ Dạ ngồi ghế sofa chăm chú nhìn nàng,. Áp lực im lặng như thủy triều đáng tới, quyết định hiện giờ của nàng có thể cải biến cục diện, nếu như đồng ý, nàng liền thành công trà trộn vào Ngô Đường, không còn là một nữ tiếp viên, nhưng tương tự nàng nhanh chóng thăng hạng sẽ khiến nhiều người chú ý, cũng chính là uy hϊếp thân phận nội gián của nàng.

Không đồng ý, nàng chính là dậm chân tại chổ.

Cho nên....

" Cảm ơn Hán ca cùng Vĩnh Lạc cất nhắc, ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hai người" Đông Ân Vũ cười tươi rạng rỡ.

Đôi mắt đen tuyền biến thành nửa vầng trăn khuyết, đôi môi hồng tạo ra một đường cong ưu nhã, trong lúc giơ tay nhấc chân tỏa ra mị lực nữ nhân thành thục, đồng thời khí thế nhu hòa khiến người khác không quá chói mắt. Đông Ân Vũ ngụy trang hoàn mỹ, không dấu vết nhận lấy phần đại lễ này, từ đây nàng không còn là nữ hầu rượu dưới đáy của Tinh Toản, mà là dưới trướng của Hán ca, của Ngô Đường.

Tiền cược rời tay, nàng không còn đường lui.