Không Từ Thủ Đoạn

Chương 016: Quang lâm hàn xá

Chương 016: Quang lâm hàn xá

Đêm nay Vĩnh Lạc rất an phận, không có đối với Đông Ân Vũ làm loạn, chỉ ôm nàng ngủ yên một đêm.

Đến chiều hôm sau, Đông Ân Vũ mới tỉnh dậy thì bên người đã không còn ai, Vĩnh Lạc chẳng biết đã đi nơi nào, nàng chậm rãi ngồi dậy, ngu ngơ trên giường một lúc lâu mới đi vào phòng tắm. Đông Ân Vũ tắm rất lâu, bởi vì tối qua Vĩnh Lạc ôm nàng ngủ rất chặt, làm cho người nàng đầy mùi thuốc khử trùng.

Lúc nàng quay lại phòng ngủ, phát hiện Vĩnh Lạc lại xuất hiện, trên tay còn cầm theo hai túi đồ ăn.

" Không phải cô đi rồi sao?" Nàng có chút kinh ngạc, lau lau người rồi ngồi xuống cạnh giường.

" Tôi đi mua đồ ăn" Vĩnh Lạc đưa cho nàng một bịch sandwich, tự mình cũng cầm một cái bắt đầu ăn, tóc của nàng rất loạn, thoạt nhìn giống như vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có chút vẩn đυ.c, không có như bình thường khí thế tùy tiện, lúc này giống như là ba ngày ba đêm không ngủ, tuy lôi thôi nhưng thực soái khí.

Đông Ân Vũ nhìn sandwich trong tay, bỗng nhiên cảm động một cách khó hiểu, từ lúc nàng đến Tinh Toản cho đến nay, lần đầu tiên có người mua đồ cho nàng ăn.

Ring ring... ring ring...

Đột nhiên có tiếng điện thoại truyền đến, Đông Ân Vũ theo phản xạ tìm điện thoại của mình, thế nhưng thanh âm kia lại của Vĩnh Lạc.

Nàng nhìn màn hình điện thoại , nét mặt lạnh tanh bấm nghe điện thoại.

" Tìm tôi có việc gì ?" Vĩnh Lạc vừa ăn vừa nói chuyện, mồm miệng có chút không rõ ràng " ờ, được, tôi đến liền"

Hai mươi giây ngắn ngủi, cúp điện thoại.

" Nếu như cô bận thì đi đi, chổ này để tôi dọn dẹp" Đông Ân Vũ gom rác Vĩnh Lạc xả ra lại, dù sao nàng dự định dọn dẹp lại phòng ốc, từ lúc nàng dọn vào ở cũng chưa lần nào thực sự quét dọn qua, có nhiều chổ lưu lại một lớp bụi dày, trông khá buồn nôn

" Tôi muốn đi đến mấy chổ để thu tiền, em có muốn đi theo không?" Vĩnh Lạc uống xong sữa đậu nành, lục túi tìm thuốc lá, đáng tiếc là không có.

Đông Ân Vũ nghe nàng nói như vậy, đột nhiên có chút sửng sốt nhàn nhạt nói: " Tôi cũng không phải thủ hạ của Hán ca, đi theo cô thu tiền nợ không tiện lắm. đó là quy tắc bang hội của các cô, tôi sợ trở thành trò cười của các huynh đệ khác"

" Em cũng có làm gì đâu, địa bàn thế lực của Hán ca cũng chẳng có gì là bí mật, yên tâm đi, nếu như là chuyện quan trọng của bang hội, tôi sẽ không nói với em" Vĩnh Lạc cười vỗ lưng Đông Ân Vũ. Nghe lời này của nàng, tâm tình Đông Ân Vũ nửa vui nửa buồn, chính là Vĩnh Lạc sẽ không gây bất lợi cho nàng nhưng cũng sẽ không có lợi cho nàng.

Đông Ân Vũ cân nhắc nửa ngày. cuối cùng cũng đi theo

oOo

Dưới trướng Hán ca có rất nhiều địa bàn làm ăn, ngay cả sạp bán cá trong chợ cũng là của hắn, bất quá việc làm ăn đều giao cho những thủ hạ thân tín. Vĩnh Lạc chính là một trong số đó, nhưng xét về vị trí hiện tại của nàng, thì năm nay nàng có rất ít thành tích, vì hôm nay người phụ trách có việc gấp nhờ vả nên mới nhờ Vĩnh Lạc đi thu phí bảo kê hộ.

Lúc Vĩnh Lạc xuống xe, thì Đông Ân Vũ vẫn ngồi trên xe chờ, bình thường chờ không qua lâu, bởi vì những người kia đều rất thức thời giao nộp tiền đầy đủ, nếu như không nghe lời, thì sẽ bị Hán ca rút hộ tịch không bảo kê nữa, lập tức sẽ bị mấy tên đại ca khác đến đập phá. Điều này rất mâu thuẫn, lúc bị khống chế thì oán giận, lúc được tự do lại bị uy hϊếp, cho nên những người kia vì lợi ích không bị làm phiền mà nguyện ý trung thực hợp tác.

Đi qua mấy chổ, Đông Ân Vũ bắt đầu không có hứng thú, cho đến khi Vĩnh Lạc lái xe về phía núi, mất khoảng 1 tiếng đồng hồ thì đến nơi là một nhà máy sản xuất rượu, Vĩnh Lạc xuống xe, lập tức có mấy tên nam nhân đứng ở cửa tiến đến chào hỏi, Đông Ân Vũ rất ngạc nhiên, không nghĩ Hán ca còn có một nhà máy sản xuất rượu riêng, quy mô còn rất lớn. Canh cửa ngoài mấy người bảo vệ còn có chó săn đứng cạnh, an ninh nghiêm cẩn.

Qua vài phút sau, Vĩnh lạc mới từ trong nhà xưởng đi ra, trong tay ôm hai bình rượu tây.

" Cầm lấy" Nàng vừa tiến vào ghế tài xế liền đưa cho Đông Ân Vũ.

" Cái này là cái gì ?" Nàng đón lấy chai rượu ôm vào trong lòng hỏi, hai chai nhìn rất mắc tiền, không giống như là tự sản xuất.

" Là xưởng trưởng cho tôi, trước nhờ tôi đảm bảo, sau đó tặng cho tôi đồ tốt" Vĩnh Lạc vừa quay xe vừa nói, nàng để cho Đông Ân Vũ đem chai rượu bỏ vào ngăn ghế phụ, sau đó cầm bao thuốc đưa cho nàng.

" Cô xong việc rồi hả?" Đông Ân Vũ cũng rút ra một điếu.

" Xong rồi, bất quá tôi còn phải đến một nơi nữa" Vĩnh Lạc hút một hơi thuốc, từ tốn phả ra, làm cho bên trong xe toàn là sương mù, Đông Ân Vũ liền mở cửa sổ, sau đó hút hai ngụm khói mới dập thuốc, mặc dù Đông Ân Vũ cũng hút thuốc, nhưng nàng thích hút loại nhàn nhạc khói, chứ không giống như Vĩnh Lạc thích hàng ngoại, hút loại đặc biệt nặng đô

Đông Ân Vũ im lặng nghe radio suốt hành trình, nàng nhìn cảnh tượng ngoài xe chạy qua cực nhanh, có chút sửng sờ, bất tri bất giác ngủ đi.

Lúc Vĩnh Lạc đánh thức nàng, hai người đã ở đầu ngõ, nàng dẫn Đông Ân Vũ ra khỏi xe, đi vào bên trong hẻm cũ, đi vào căn nhà hai tầng kiến trúc cũ kỹ, tòa nhà này giống như là nhà máy cũ, nhưng đã ngừng sản xuất, cửa sắt cuốn rỉ sét bị khóa chặt, ở lầu hai có mấy căn phòng cho thuê đơn sơ, nhưng chỉ có một phòng có người ở.

" Đừng khách khí, cứ xem như ở nhà" Vĩnh Lạc cười mở cửa phòng, Đông Ân Vũ lập tức ngây ngốc.

Phòng ốc chẳng cỡ năm mươi năm tuổi, vách tường lem luốt còn có chổ không được quét vôi, cửa sổ gỗ phát ra mùi ẩm mốc, đồ đạc đơn sơ nằm rải rác khắp phòng, phòng khách chỉ có một cái TV kiểu cổ, ghế cùng sofa nhỏ, phòng bếp chỉ độc một bồn rửa tay và bếp gas, phòng tắm nhỏ đến mức chỉ có hai người đứng vừa, không hề có phòng ngủ, chăn bông gối nệm đều để ở góc phòng khách.

Thật thê thảm...

Đông Ân Vũ trong đầu chỉ hiện lên ba chữ này...

" Chào mừng quang lâm hàn xá" Vĩnh Lạc kéo Đông Ân Vũ, sau đó đem cửa đóng lại.

Nàng nói là hàn xá, cho nên đây là nhà của Vĩnh Lạc.

" Cô ở chổ này sao?" Đông Ân Vũ kinh ngạc, nhất là nhìn xung quanh phòng đều chẳng giống nơi ở của người, nàng quả thật không thể tin Vĩnh Lạc lại ở một nơi thế này. Nàng nhìn rất là bất cần đời, uống rượu quậy phá đều rất am tường, còn biết tán tỉnh, lại thường đi khách sạn vui vẻ, không nghĩ lại có thể chịu ở một nơi nghèo rách mồng tơi

" Đúng rồi, đây là nhà của tôi, không thích hả?"

Sao có thể thích được !

Đông Ân Vũ nhíu mày, nhìn Vĩnh Lạc lục đồ sạch trong giỏ trúc ra thay, nhịn không được hỏi: " Hán ca thu nhiều tiền bảo kê như thế, thế lực lại lớn, chẳng lẽ hắn ép các cô, không chịu chia chác tiền bạc hay sao? " vì cái gì còn ở một nơi thảm như thế ?

Vĩnh Lạc mở tủ lạnh lấy bia, lơ đãng nói " Tôi được chia không ít"

" Vậy sao cô còn ở chổ như thế này?" Đông Ân Vũ đứng yên ngắm nhìn bốn phía, có tâm tình vì Vĩnh Lạc mà bênh vực kẻ yếu

" Nơi này có gì không tốt đâu, rất yên tĩnh mà" Vĩnh Lạc rất thích chổ như thế này, lúc nàng nói chuyện, phòng bếp truyền đến vài âm thanh, giống như tiếng gõ cửa kính từ nơi nào truyền đến.

Đông Ân Vũ đi gần quan sát, Vĩnh Lạc mở cửa sổ, lập tức có năm con mèo từ bên ngoài nhảy vào, chúng nó kêu meo meo, còn rất thân thiết vùi vào chân Vĩnh Lạc, giống như đang làm nũng.

" Mấy con mèo này cô nuôi hả?" Trong đó chỉ có 1 chú mèo con màu trắng đứng bên cạnh Đông ân Vũ, chúng nó không sợ người lạ, lại rất thân thiết với người. Đông Ân Vũ ngồi xổm có ý định sờ nó, vừa mới bắt đầu chỉ dám dùng ngón tay sờ sờ, sợ mèo cắn nàng, nhưng chú mèo nhỏ kia nhìn Đông Ân Vũ vài lần, để mặc cho nàng tùy tiện.

" Là mèo hoang gần đây, cho ăn mấy lần liền thường xuyên đến đây" Vĩnh Lạc đến bên cạnh Đông Ân Vũ, ngồi xổm xuống chỉ mấy chú mèo giới thiệu " Bé trắng gọi là tiểu Bạch, bé đen gọi là tiểu Hắc, bé trắng có mấy vòng tròn thì gọi là tiểu Cầu, bé màu đen hình hoa thì gọi là tiểu Hoa, bé tròn tròn gọi là tiểu Bàn.

" Mấy cái tên đặt thật là tùy tiện" Đông Ân Vũ cười cười, Vĩnh Lạc đúng là không có khả năng đặt tên.

" Có sao đâu, dù sao gọi nghe hiểu là được rồi" Nàng bắt lấy một con, xoa bụng nó chơi.

Đông Ân Vũ tròn mắt nhìn Vĩnh Lạc.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mái tóc đỏ tươi của nàng vô cùng ấm áp, trên lỗ tai đeo mấy cái bông tai thật chói lòa, tựa như một vầng hào quang cầu vồng, khí tức trên người nàng vốn bẩm sinh cuồng dã, lúc nào cũng nhỏe miệng cười tự tin, nhưng Đông Ân Vũ gần đây phát hiện, lúc Vĩnh Lạc cười đều có một chút gì đó trẻ con, loại khí chất nghịch ngợm ngây thơ kia thực rất tự nhiên, khiến nàng không thể nào chán ghét, hành vi của nàng cũng rất thô lỗ, nhưng nàng không phủ nhận, có một chút gì đó nàng cũng rất là thân thiết.

Nàng sẽ vì nàng mà mua đồ ăn, nhìn rất rõ suy nghĩ của nàng, còn có chiếu cố mèo hoang...

Vĩnh Lạc không phải là một đứa trẻ xấu, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng làm nhiều việc mà một đứa trẻ ngoan không bao giờ làm.

... Đây là một người vừa chính vừa tà hay sao?

" Em đang nghĩ gì hả? rất xuất thần" Vĩnh Lạc đột nhiên tiến đền gần, mùi nước hoa của nàng bao lấy Đông Ân Vũ.

" Nghĩ về cô" Nàng trừng mắt nhìn, cười có chút bất đắc dĩ.

Nàng cười mình sao có thể nghĩ về tên tiểu lưu manh, mà nghĩ thành thần thánh.

" Tôi đang ở trước mặt em, không có gì phải suy nghĩ, không bằng thể hiện một chút hành động thực tế đi?" Vĩnh Lạc tiến lại càng gần, ôm eo Đông Ân Vũ, nói xong liền hôn lên cằm của nàng, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chặm vào, chậm rãi vuốt ve tiếp xúc.

" Tôi nói khuê phòng mật hữu sẽ không làm như vậy" Đông Ân Vũ mấy lần đẩy nàng, lại không thể đẩy được.

" Tôi cũng nói đây là giao lưu tình cảm" Nàng thích cùng Đông Ân Vũ " giao lưu tình cảm" cũng chẳng phải tình cảm gì đặc biệt, chính là đυ.ng nàng, ôm nàng, hôn nàng, trêu đùa nàng, sau đó nghe Đông Ân Vũ mắng nàng vài câu, lại nhìn Đông Ân Vũ đẩy nàng mấy cái, những lúc thế này Vĩnh Lạc rất muốn cười, nàng biết Đông Ân Vũ chính là một muội tao, ngoài miệng nói không muốn, kỳ thật vụиɠ ŧяộʍ câu dẫn nàng.

Lúc đầu tiếp cận nàng là vì Triệu Hàn, nhưng giờ quấn lấy nàng là vì thú vị.

" Meo meo... meo meo..." Năm con mèo hoang vây quanh hai người, ngẩng đầu kêu to, trong đó còn có mấy đứa cọ đầu vào người Đông Ân Vũ.

" Sao thế?" Nàng cúi đầu vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo, thấp hỏi một câu.

Vĩnh Lạc đột nhiên chụp lấy bộ ngực của Đông Ân Vũ, nảy sinh tia ác ý nhéo nàng, khiến áo sơ mi của nàng bị nhăn lại.

" Cô làm gì thế! đừng như vậy!" Nàng đưa tay chống cự. Vĩnh Lạc lại đẩy nàng ngã xuống đất, mặc kệ Đông Ân Vũ đẩy thế nào, nàng cũng không chịu đứng dậy, còn đưa tay trượt vào trong áo sơ mi nàng, dùng sức vuốt ve lên áo ngực, hai ngọn núi mềm mại bị đè ép đến biến dạng, Đông Ân Vũ nắm vai Vĩnh Lạc định sẽ đẩy nàng ra.

" Chúng nó đói" Vĩnh Lạc chậm tốc độ xoa bóp, cả người cúi xuống, dùng cái trán chạm vào trán Đông Ân Vũ, dùng đầu mũi cọ mũi nàng, đôi mắt đỏ tươi phản chiếu hình dáng Đông Ân Vũ, đầu lưỡi thò ra liếʍ liếʍ môi nàng, mập mờ nói " Tôi chính là thay chúng nó vắt sữa"