Phòng ngủ tối om, hai cô gái chen chút trên chiếc giường đơn.
Mặc dù cái giường đã được nới rộng ra, nhưng hai cô gái trưởng thành nhồi nhét vẫn có chút miễn cưỡng.
Mộ Lâm cơ thể cứng đơ nằm thẳng hướng lên trên, hai tay đặt bên đùi, giống như là đang đứng nghiêm, Đông Ân Vũ thì nằm nghiêng bên cạnh nàng, tay trái đặt trên eo nàng, chân trái gác lên chân nàng, giống như đang ôm gối ôm, nhìn nằng chằm chằm.
" Tôi ngủ ở sofa có lẽ tốt hơn..."" Tiếng Mộ Lâm yếu ớt như muỗi kêu trong phòng tối om lại nghe rất rõ ràng.
Cổ họng nàng run nhè nhẹ, dù cho Đông Ân Vũ không nhìn thấy, cũng biết gương mặt của nàng hiện giờ đang đỏ bừng.
Đông Ân Vũ không buông nàng ra, chỉ lặng im nhìn bên mặt của Mộ Lâm, qua hồi lâu mới nói: " Thật xin lỗi"
Nàng nghiêm túc nói xin lỗi, đồng thời rút chân về.
" Thật xin lỗi, tôi nhất định khiến cô cảm thấy rối rắm, rõ ràng là người xa lạ quen nhau chưa lâu, lại đưa ra nhiều yêu cầu vô lý như vậy" Đông Ân Vũ rất nghiêm túc đánh tỉnh bản thân, nàng lúc đầu chỉ nghĩ muốn nhìn nhắm biểu lộ bối rối của Mộ Lâm chứ không phải muốn làm khó nàng, chắc là đầu óc nàng mụ mị mất rồi, nàng thậm chí còn ép thiếu nữ hiền lành cùng nàng chung chăn chung gối, vô luận là có tâm tư gì cũng thật quá đáng.
Nàng lấy lại tinh thần, kéo chăn bông chuẩn bị rời giường, nàng hy vọng Mộ Lâm không chán ghét nàng, ngay lúc nàng như lạc trong sa mạc, Mộ Lâm chính là ốc đảo duy nhất, nếu như ngay cả Mộ Lâm cũng rời bỏ nàng, Đông Ân Vũ sẽ phải chiến đầu một mình, có trời mới biết nội ứng lần này mất bao nhiêu lâu ? Nàng ở Tinh Toản gần một tháng, mà vẫn chưa có chổ đứng ở câu lạc bộ.
" Chờ chút !" Mộ Lâm xoay người nắm lấy góc áo của Đông Ân Vũ, ngăn nàng rời đi.
Nàng cứ như vậy để Mộ Lâm nắm lấy, hai người không nhúc nhích.
" Tôi không cảm thấy khó xử gì cả, ngược lại còn rất vui, từ xưa đến nay chưa có ai ở lại qua đêm, cô là người khách đầu tiên, chỉ là tôi quá khẩn trương, không biết nên đối đãi với cô thế nào, cho nên biểu hiện có vẻ vụng về. để cô hiểu lầm." Mộ Lâm lúc nói chuyện rất ôn nhu, tựa như gió xuân, không ai có thể nổi giận hay cắt ngang nàng, mỗi chữ mỗi câu đều nói rõ ràng, tốc độ nói cũng vừa đủ, khiến Đông Ân Vũ muốn giả vờ không nghe thấy cũng rất khó khăn.
" Tôi từ nhỏ không có anh chị em, đồng nghiệp luôn giữ khoảng cách với tôi, thế nhưng cô đã cứu tôi, còn đồng ý đi xem hòa nhạc với tôi, tôi thật sự rất cảm kích, chỉ là không biết ngủ chung với cô thế nào... cô có thể chỉ tôi không ? Tôi muốn kết bạn với cô" Nàng tựa như đứa bé lớp một, đối với nhân tình thế thái tỉnh tỉnh mê mê, nàng cảm thấy mình có chút khác biệt với Đông Ân Vũ, cũng không giống lúc nàng quen biết với đồng nghiệp, cho nên Mộ Lâm không biết nói gì với nàng, cũng không biết làm sao để Đông Ân Vũ vui vẻ.
Nàng rất khẩn trương, mỗi giờ mỗi phút đều lo lắng không biết kết bạn với nàng như thế nào.
Đông Ân Vũ cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó nằm lại trên giường.
Lần này Mộ Lâm không còn cứng đơ, bắt chước nàng nằm nghiêng, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phòng tối đen lại có thể bắt lấy một cách chuẩn xác ánh mắt của nhau. Ánh mắt Mộ Lâm rất nhu hòa, gây cảm giác như loài thú nhỏ nhát gan, thế nhưng lại không dám đưa mắt ra chổ khác, sợ bị Đông Ân Vũ hiểu lầm là chột dạ
" Để tay cô bên đây, nắm lấy tay tôi này" Đông Ân Vũ ngay cả lúc ngủ cũng mang khẩu trang, ngữ điệu hàm hồ như muốn Mộ Lâm ôm lấy nàng.
Mộ Lâm nghe vậy, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên lưng Đông Ân Vũ, cảm xúc mềm mại khiến nàng run lên một cái.
" Chân cũng vậy, mau tới đây, cứ dựa vào tôi đi, không sao đâu" Nàng kéo ống quần Mộ Lâm, để nàng gác chân lên.
" Nằm vậy được không?? có nặng không??" Mộ Lâm thận trọng hỏi, sợ đè nặng Đông Ân Vũ.
" Cô sẽ không nghĩ tôi đang ăn đậu hủ cô chứ?" Nàng không đáp lời Mộ Lâm, mà hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.
Giống như nàng đang yêu cầu, như là lão già háo sắc đang dụ đỗ nữ sinh.
Lại để Đông Ân Vũ dạy nàng cách kéo gần khoảng cách ? nghe bên tai giống như một lời gợi ý ?
Bất quá nàng biết Mộ Lâm không có ý kia. chỉ là đơn thuần muốn kết bạn với nàng, một người bạn bình thường.
" Không đâu, tư thế này giống ăn đậu hủ à??" Mộ Lâm tròn mắt nhìn, ánh mắt phi thường sáng trong, khiến tội ác của Đông Ân Vũ lại càng tăng lên. Nàng hiền lành quan tâm, cũng rất đáng yêu ôn nhu, chỉ là đối với người khác khả năng phòng bị quá thấp, đủ thấp để khiến Đông Ân Vũ lo lắng, nếu như hôm nay đổi thành kẻ khác, Mộ Lâm cũng sẽ rộng rãi đối đãi với người xa lạ sao?
"Tôi có thể gọi cô là Ân Vũ được không ?" Chăn bông ma sát phát ra tiếng vang nhỏ vụn. Mộ Lâm tiến về phía trước một chút, hương thơm tươi mát vừa tắm xong như trêu đùa Đông Ân Vũ " Hay chỉ gọi cô là Đông tiểu thư như cũ?" Nàng sợ mình quá thân mật, lập tức thay đổi cách xưng hô
" Cô thích cái nào?" Đông Ân Vũ không miễn cưỡng nàng.
Mộ Lâm trầm tư nửa ngày, nhỏ giọng nói: " Ân Vũ"
" Ừm" Đông Ân Vũ cười mỉm, nhưng vì khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, nên chỉ có thể dựa vào ánh mắt để đoán định nàng đang cười.
" Ân Vũ ngủ ngon" Mộ Lâm được Đông Ân Vũ đồng ý, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, nàng nắm chặt cánh tay, một câu nỉ non, đồng thời cũng cảm thấy Đông Ân Vũ đang ôm eo nàng, giọng mũi khẽ hừ mấy lần.
oOo
Sáng hôm sau, Đông Ân Vũ tỉnh giấc phát hiện có người đang nhìn nàng, mí mắt lén hé mở, nàng cảm nhận được ánh mắt to gan đang ngắm nhìn nàng, rất tỉ mỉ cũng rất tĩnh lặng. Đông Ân Vũ cựa mình, tạo tiếng động giữa chăn và giường, ánh mắt kia lập tức từ khuôn mặt nàng di chuyển đi, khẳng định là rất thẹn thùng.
Đông Ân Vũ nửa ngày sau mới mở mắt, thấy Mộ Lâm cúi đầu thấp không biết đang nhìn đi đâu, từ góc độ này có thể thấy bên tai đỏ bừng, cực kỳ đáng yêu " chào buổi sáng" giọng nàng khàn khàn, còn hơi buồn ngủ, lười biếng lại gợi cảm
"Chào buổi sáng, Ân Vũ" Mộ Lâm nghe tiếng Đông Ân Vũ mới từ từ ngẩng đầu.
Lúc này Đông Ân Vũ mới dời tay chân ra khỏi người Mộ Lâm, lật người quay lưng về phía nàng, sau đó nàng nghe tiếng Mộ Lâm đứng dậy xuống giường, trước khi rời khỏi phòng ngủ còn đứng lại mấy giây, lại chạy đến bên Đông Ân Vũ, cúi người nói nhỏ vào tai nàng " Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, khi nào xong sẽ gọi cô" Lúc này mới thật sự rời khỏi phòng.
Đông Ân Vũ ở nơi này bị đối xử như khách quý, lúc tắm rửa có người thay nàng chuẩn bị quần áo, tắm xong lại có canh uống, đi ngủ có người để nàng ôm sưởi ấm, buổi sáng có người chuẩn bị điểm tâm. Mộ Lâm là đứa nhỏ tốt, Đông Ân Vũ ở trong phòng khen ngợi không biết bao nhiêu lần.
Qua mấy mươi phút, Mộ Lâm mang dép đi trong nhà vào phòng, để Đông Ân Vũ rời giường đi rửa mặt.
Chờ nàng rửa mặt thật tỉnh táo, thì trong phòng ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng kiểu tây đầy phong phú, có bánh mì nướng, mứt hoa quả, trứng, thịt lợn xông khói, nước trái cây, sữa bò.Đông Ân Vũ tùy ý kéo ghế, Mộ Lâm thay nàng mang trứng cùng thụt lợn xông khói ra trước, nàng mặc chiếc tạp dề hình chú vịt nhỏ nhắn, có chút trẻ con, thế nhưng mặc trên người nàng lại không có gì bất ngờ, chỉ tăng thêm cảm giác thân thiết.
" Em không biết chị thích ăn gì, cho nên mỗi thứ chuẩn bị một ít" Nàng kéo cái ghế đối diện Đông Ân Vũ, ngồi xuống dùng bữa.
Đông Ân Vũ gỡ khẩu trang, chỉ chỉ bánh mì nướng trên bàn nói " Có thể đút chị ăn không ?" nàng nói rất nhỏ.
Câu nói này khiến bàn tay đang cầm nĩa của Mộ Lâm run nhè nhẹ, nàng tròn mắt nhìn về phía Đông Ân Vũ, cho rằng mình nghe lầm.
" Có thể không ?" Đông Ân Vũ xấu xa chỉ miệng mình, đáy mắt hiện nụ cười trêu chọc càng lúc càng rõ ràng.
Nàng cảm thấy mình càng lúc càng giống như ông chú bỉ ổi, thế nhưng Mộ Lâm thật sự quá đáng yêu, nàng không nhịn được muốn khi dễ.
" Ừm" Mộ Lâm xác định ý tứ Đông Ân Vũ xong thì cầm lấy cái nữa, rất thân mật giúp nàng lau sơ mứt hoa quả rồi mới đem đến, Đông Ân Vũ cắn một miếng lớn, bên môi còn dính chút tương ô mai, màu đỏ nhè nhẹ dường như đang câu người, lúc Mộ Lâm chuẩn bị cầm khăn tay, lại thấy Đông Ân Vũ duỗi đầu lưỡi liếʍ nhẹ.
...Nóng bỏng dụ hoặc.
" Không sao, chị tự làm được rồi" Nàng cười lấy ra khăn tay để Mộ Lâm tiếp tục dùng cơm.
"Ừm" Mộ Lâm lúng túng bỏ khăn tay xuống, vùi đầu vào ăn thịt heo xông khói cùng trứng, thế nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía Đông Ân Vũ, mỗi khi Đông Ân Vũ nhìn về phía nàng, nàng sẽ lập tức chuyển dời ánh mắt đi, làm như không hề để tâm.
" Hôm nay có kế hoạch gì không ?" Đông Ân Vũ cầm ly nước chanh, uống một ngụm hỏi Mộ Lâm.
Hôm nay chủ nhật, nàng cũng không về sớm, từ giờ đến bảy giờ còn rất nhiều thời gian để về Tinh Toản.
" Em hôm nay định đi mua sắm" Mộ Lâm uống một ngụm sữa, động tác cực kỳ thanh nhã " Muốn mua vài cái đĩa, tiện thể đi xem rèm cửa luôn " Lúc nàng nói chuyện, hai mắt chưa từng rời khỏi Đông Ân Vũ. Đôi mắt màu nâu nhạt giống như ươn ướt, khiến Đông Ân Vũ có chút si mê.
Tốt, vậy hôm nay chị với em cùng đi mua
Các nàng dùng xong bữa sáng liền đón xe bus đến trung tâm thương mại gần đó, các cửa tiệm so với thường ngày hàng hóa phong phú hơn nhiều. Đông Ân Vũ để ý đến gu thẩm mỹ của Mộ Lâm, nàng sử dụng cái gì cũng rất thanh lịch, trang phục cùng kiểu dáng cực kỳ đơn giản, thế nhưng mặc trên người nàng lại tỏa ra khí chất bất phàm, nàng không như kim cương chói chang lóa mắt, nàng chính là thủy tinh trong suốt như vậy, khiến cho Đông Ân Vũ đi bên cạnh cũng cảm giác như bị tinh hóa
Hai người sau khi mua bát đĩa xong thì để cho người ta giao đến tận nhà, đến giữa trưa thì dùng cơm ở nhà hàng trong khu thương mại, buổi chiều cùng đi xem một bộ phim. Hai người không nói nhiều nhưng gần nhau lại cực kỳ vui vẻ khiến lòng Đông Ân Vũ bình tâm một chút, đây chính là điều nàng muốn, cuộc sống đơn giản, cùng bạn bè đi dạo phố, hưởng thụ mối quan hệ xã giao bình thường, không cần lễ phục hoa mỹ, cũng không cần tiệc tối sang trọng hư vinh, chỉ muốn như thế này...Có bạn bè bên cạnh là đủ lắm rồi.
Trời chạng vạng tối, Đông Ân Vũ ngồi trên ghế đá công viên, mặt trời dần dần xuống nú, tâm tình của nàng cũng vì thế mà chùng xuống.
Cô bé lọ lem đến mười hai giờ liền mất đi phép thuật, những điều tốt đẹp trong cuộc sống cũng sẽ biến mất.
Đông Ân Vũ cũng giống như thế, về tới Tinh Toản lại phải gánh vác sứ mệnh quá nặng nề.
Có lẽ lúc trước nàng không nên đồng ý với Trần Chính, nàng lớn tuổi rất dễ dàng cảm nhận hạnh phúc trôi qua ngắn ngủi, làm nội ứng nếu không cứng cỏi nghị lực, thì giống như đem sinh mệnh ra đùa giỡn, thảm nhất là khi kết thúc cũng là đi vào con đường chết.
" Ân Vũ, chị sao vậy ?" Mộ Lâm cầm hai chai nước chạy đến trước mặt nàng, còn đang thở phì phò, nàng nhìn Đông Ân Vũ sắc mặt trắng bệch, đưa tay đo nhiệt độ trên trán nàng. lo lắng hỏi " Không có sốt, có chổ nào khó chịu không ? Có muốn em đưa chị đi bác sĩ không ?"
Nghe lời quan tâm ấm áp, Đông Ân Vũ nắm chặt tay Mộ Lâm đang đặt trên trán nàng.
" Không sao" Nàng Nàng giữ trong lòng bàn tay nhéo nhéo nhẹ nói: " Nếu nói không thoải mái thì chính là nơi này"
Nàng chỉ vào vị trí trái tim, đương nhiên nàng không có gì đau đớn, mà do tinh thần mỏi mệt.
" Chị có tâm sự gì ?" Mộ Lâm cũng là người thông minh, nàng ngồi xuống, mặc cho Đông Ân Vũ nắm tay " Nếu không ngại, có thể nói với em ?"
Đông Ân Vũ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt chân thành của người kia, nàng biết, Mộ Lâm quan tâm nàng.
Có thể nói ra sao ?
Làm nội ứng, nàng sao có thể bộc lộ điểm yếu trước mặt người khác chứ ?
.... Không
" Em hôn chị một cái thì mọi phiền não đều biến mất" Đông Ân Vũ nhanh chóng xua đi u buồn, nàng nói giỡn với Mộ Lâm.
Quả nhiên, Mộ Lâm lập tức xấu hổ đỏ mặt , trời chiều ấm áp bao trùm nàng, hai má đỏ bừng không khác gì quả táo đỏ. Mộ Lâm rất ôn nhu, rất xinh đẹp từ xương tủy ra khiến cho người ta cảm thấy mỹ lệ, nhất cử nhất động của nàng đều hấp dẫn Đông Ân Vũ, khiến nàng mỗi giờ mỗi phút đều cảm thấy mình được trân trọng, được che chở
" Không phải mấy truyện xưa cũng thường hay nói hôn chổ đau nhức, thì đau nhức bay đi đó, nhớ không ? cho nên em hôn chị, nói không chừng trái tim này lập tức hết đau. Đông Ân Vũ kéo tay Mộ Lâm, cố ý nâng khuôn mặt nàng sát hơn nữa, ra hiệu cho nàng tự ý làm, nàng thậm chí nhắm hai mắt sợ Mộ Lâm sẽ thẹn thùng.
Thế nhưng qua thật lâu, đều không có đáp lại.
Đang lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, hơi thở thơm ngọt của Mộ Lâm lập tức tràn đến.
Cánh môi mềm mại dán lên má nàng
Nhẹ tựa như lông hồng đang mơn trớn, nhưng lại khiến tim Đông Ân Vũ trùng điệp run rẩy.