Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Bóng tối có khả năng khuếch đại vô hạn tất cả những giác quan của con người, những lời chất vấn mang theo hơi thở nóng ẩm phả bên tai, cộng với cảm giác ngứa ngáy nơi vành tai nhỏ, hết thảy tựa như đang muốn cắn trọn cả trái tim cô.
Người Tang Như không khỏi co rúm lại, đổi lại Chu Đình Trạo lại càng cúi đầu, ép sát vào cô hơn.
Thấy cô không trả lời, Chu Đình Trạo lặp lại thêm lần nữa: “Chỉ vì chuyện đó thôi đúng không?”
Nhận ra mình đã không còn đường lui, Tang Như cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Đúng đấy, không được sao?”
Chỉ vài ba chữ nhưng đã có thể biến thành một lưỡi dao sắc bén, cứa từng chút từng chút vào trái tim anh. Cứ tưởng rằng mọi chuyện rồi sẽ khác, nhưng hóa ra tất cả những gì cô muốn từ anh vẫn chỉ là niềm vui xá© ŧᏂịŧ mà thôi.
Chu Đình Trạo này so với những người khác chẳng có gì khác nhau cả, ngay cả chữ ‘thích’ kia đến tận bây giờ cũng không xuất phát từ tình cảm cô dành cho anh.
Hai bàn tay đang buông thõng của anh, phút chốc đã siết chặt lại, Chu Đình Trạo cười khẩy, nói: “Được thôi.”
Tang Như còn chưa kịp phản ứng, anh bỗng cúi đầu xuống hôn lên cổ cô. Lực quá mạnh khiến Tang Như vô thức muốn tránh đi, nhưng sau gáy đã nhanh chóng bị bàn tay của anh giữ chặt.
Môi anh áp xuống, quấn quít trên da mềm, thấp giọng nói: “Không được trốn.”
Môi lưỡi nóng rực, chút lý trí còn sót lại của anh gần như dần hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại con thú du͙© vọиɠ điểu khiển cả tâm trí, ngậm chặt lấy cổ con mồi không buông.
Dường như cô đã chọc tức anh thành công, hôm nay Chu Đình Trạo rõ ràng điên cuồng hơn rất nhiều so với những lần trước đó. Tang Như hít thở khó khăn, cổ bị anh liếʍ mυ'ŧ đến run rẩy, tay cô chống lên bả vai anh, thở gấp nói: “Buông ra. . .”
Chu Đình Trạo tựa như không nghe thấy, bất ngờ đưa tay lên bóp lấy cằm cô rồi nâng lên. Tang Như thở dốc, theo động tác của anh mà ngẩng đầu lên, bày ra trước mắt anh dáng vẻ yếu ớt mỏng manh của mình.
Cơn mưa hôn lướt dọc theo cần cổ, rồi dừng lại thật lâu nơi xương sụn giữa cổ, không ngừng đảo qua đảo lại in dấu lên đó. Tang Như lùi về sau một bước, gần như cả người đã hoàn toàn dán sát lên vách tường, Bỗng anh siết chặt lấy hông cô, từ giờ phút này cả trên lẫn dưới đều đã bị anh giữ lấy.
Hơi thở dồn dập phả trên cổ cùng với cảm giác trên thắt lưng khiến toàn thân cô càng thêm nóng rực. Tang Như khó chịu quay đầu, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng nhanh chóng đã bị anh kéo về lại.
Mãi đến hồi kết thúc, nụ hôn của anh đã đến cằm. Chu Đình Trạo mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên nơi đó, nhát cắn này không những không đau, mà ngược lại còn có chút ngứa ngáy.
Tang Như hơi dùng sức, cánh môi không cẩn thận cọ trúng người anh. Như cảm nhận được điều gì đó, Chu Đình Trạo bất ngờ dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa tình cờ chiếu đến đôi mắt sáng ngời của anh.
Vẻ mặt sâu sắc, chuyên tâm, phút chốc đã chẳng còn nơi nào ẩn giấu.
Trái tim Tang Như khẽ loạn nhịp, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại ngừng rồi?”
Chu Đình Trào hít lấy một ngụm khí lạnh, khóe môi khẽ cong lên, rồi bỗng nhiên trước mắt cô tối sầm lại kéo theo đó là cảm giác trời đất đang quay cuồng. Lúc Tang Như định thần trở lại thì cô đã được anh bế công chúa đặt lên sô pha.
Lần này, cô chẳng thể nhìn thấy anh nữa.
Tang Như ngập ngừng thử gọi tên anh, sau một hồi sột soạt, cô liền cảm nhận được một thể cơ thể ấm áp đang phủ lên người mình.
“Chu Đình Trạo?”
Hiếm khi anh không lên tiếng trả lời, mà chỉ đè người xuống ngực cô rồi mở miệng, khàn khàn hỏi: “Muốn thưởng phải không?”
“Hữm?”
Dòng suy nghĩ trì trệ khiến cô không thể đáp lời anh ngay, nhưng hình như anh cũng không cần đến câu trả lời của cô, mà cứ thế nói tiếp: “Cho cậu.”
Qua hết một vòng rong ruổi thì nụ hôn cuối cùng dừng trên môi cô. Nụ hôn sâu này của Chu Đình Trạo như thể muốn nuốt cô vào bụng, đồng thời bàn tay anh cũng nâng lên xoa lấy hai bên ngực mềm.
Hàm răng bị cạy ra, anh lập tức duỗi đầu lưỡi của mình vào khoang miệng dây dưa cùng cô, những tiếng nức nở còn chưa đến môi cũng theo đó bị anh nuốt xuống. Phía dưới kia, từng hồi tê dại nơi ngực mềm cũng không ngừng truyền đến đại não của cô.
Không thể không thừa nhận rằng, thật ra từ lúc anh bắt đầu hôn cô, thì phía dưới của cô cũng đã ướt đẫm rồi.
Nụ hôn dài kia cuối cùng cũng kết thúc, cả hai đều không nói gì mà chỉ yên lặng thở dốc. Bỗng nhiên làn váy của cô bất ngờ bị vén lên, Chu Đình Trạo thò tay vào, xuôi theo đầu gối tiến dần đến đùi trong, cách một lớp qυầи ɭóŧ khẽ chọc vào nơi mềm mai nhất của cô.
Đôi môi mỏng hé mở, Tang Như nhỏ giọng rêи ɾỉ theo từng động tác của anh, âm thanh rêи ɾỉ cũng liên tục thay đổi khi ngón tay anh cọ sát nhanh hơn, cảm giác ngứa ngáy từ nơi ấy khiến cô không kiềm chế được nữa.
“Vào đi. . .”
Chu Đình Trạo thoáng dừng lại, nhưng sau đó vẫn như không nghe thấy, tiếp tục tốc độ cọ sát như ban đầu.
Đúng lúc này, một đoạn nhạc đột nhiên vang lên từ chiếc điện thoại di động đã bị anh thuận tay vứt trên bàn lúc nãy.
Tang Như đang định với tay lấy nó, thì đã có người nhanh tay hơn cầm nó lên trước. Giây sau tiếng chuông điện thoại cũng dừng lại, ánh sáng trên màn hình hắt lên khuôn mặt của Chu Đình Trạo, chiếu gọi dáng vẻ lúc này của anh.
Hôm nay, lông mày của anh hầu như không hề buông lỏng, bờ môi cũng mím chặt, thậm chí trên khóe môi còn đọng lại vệt nước lấp lánh từ nụ hôn nồng nhiệt cùng cô. Có lẽ vì men rượu nên khuôn mặt của anh lúc này đã ưng ửng đỏ, càng ngắm càng thấy gợi cảm vô cùng.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đến khi ánh sáng trên đó tắt đi, bóng tối lại lần nữa bao trùm lấy không gian yên ắng, Tang Như bỗng nghe thấy âm thanh một vật cứng rơi lên sô pha.
Mải mê trước sắc đẹp, Tang Như lúc này mới định thần, hỏi: “Sao cậu lại cúp điện thoại của tôi?”
Sức nặng quen thuộc lại đè lên người cô, Chu Đình Trạo hiếm khi buông lời nhận xét, nói: “Phát phiền.”
Tang Như gần như đã đoán được người gọi là ai, cô cố tình hỏi: “Ai gọi đấy, anh Lạc Hà à?”
Lòng bàn tay đang xoa ngực cô bỗng xiết chặt lại: “Không cho phép cậu nhắc đến anh ta nữa.”
“Cậu dựa vào đâu chứ?