Người Quen Gây Án

Chương 38: Đầu hàng

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

“Đúng rồi, Chu Đình Trạo. . .” Tang Như ghé đến gần anh, còn chưa kịp nói hết câu đã thấy Chu Đình Trạo nhanh tay khép sách lại như thể có thứ gì đó không muốn cô nhìn thấy. Lời định nói thầm nuốt trở lai, Tang Như quay sang cười hỏi, “Giấu gì đấy?”

Chu Đình Trạo: “Không có gì.”

Lông mày Tang Như nhướng lên, bàn tay chống lên cằm, nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi hỏi: “Thật không đó?”

Chu Đình Trạo vốn vẫn còn bình tĩnh nhìn cô, nhưng nghe cô hỏi câu này xong, tầm mắt anh liền rũ, ngón tay lật qua đến cuối sách, cầm lấy lá thư đang giấu bên trong đưa cho cô.

Lúc trước vì có người vô tình nhìn thấy lá thư vẫn còn dang dở này mà tin đồn đã nổi lên khắp nơi. Những người trước nay có cảm tình với anh bắt đầu tò mò về cảm xúc của anh lúc đó, đến mấy anh em chung khối hay chơi bóng cùng anh cũng dở trò rình mò thám thính.

Muốn biết câu trả lời thì cách tốt nhất vẫn nên trực tiếp hỏi nhân vật chính của tin đồn: Chu Đình Trạo, cậu có thật sự thích Tang Như như lời đồn hay không? Có tình sâu ý nặng với cô ấy hay không?

Mãi nhưng không có được câu trả lời của anh, nên nhiều người cũng không xem chuyện này là thật.

Nhưng cũng có người cho rằng Chu Đình Trạo đang ngầm thừa nhận, vẫn như cũ tiếp tục thêu dệt nên câu chuyện tình làm nên giai thoại này của anh —— Đối với một số người mà nói, chuyện tình cảm lúc đó của anh càng khiến anh trở nên gần gũi hơn trong mắt người khác.

Nhân vật chính còn lại trong câu chuyện này thì dường như chẳng bị ảnh hưởng, lúc trước thế này thì bấy giờ vẫn thế ấy, tin đồn lúc đó như một đoạn nhạc đệm xa lạ trong cuộc đời cô hoặc cũng có thể chuyện anh có thích cô hay không, đều không liên quan gì tới cô.

Tất cả những thất bại mà anh nhận được đều từ Tang Như mà ra.

Thế nên anh mặc bọn họ tiếp tục truyền nhau những “tin đồn” này, dù sao cũng chả ảnh hưởng gì. Quá khứ lặp lại, bây giờ tin đồn lại sắp được truyền đi, thế thì chi bằng anh cứ trực tiếp nói với cô luôn?

Chu Đình Trạo của năm nay hai mười bảy tuổi, nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh đã dạy anh rằng chuyện càng quan trọng thì càng phải bình tĩnh, nhưng trong giây phút này, dù ngoài mặt anh có vờ bình tĩnh, nhưng chỉ lòng anh biết rõ hiện giờ anh đang lo lắng đến nhường nào.

Bố cục những phòng học vẫn như mọi ngày khác, trăm ngàn học sinh vẫn mặc chung một kiểu đồng phục, hằng ngày đều đặn đúng giờ đến trường. Sự kết hợp của những khung cảnh bình thường này càng khiến hôm nay trở thành một ngày bình thường như vô vàn ngày khác, nhưng vì cô mà trong giây phút này anh cảm thấy hôm nay là một ngày thật khác biệt.

Không sớm thì muộn, ngày này rồi cũng sẽ thành một trang giấy bình thường trong cuốn sổ thời gian, như đối với Chu Đình Trạo, nó lại là một trang quan trọng trong cuộc đời anh. Anh cuối cùng cũng quyết định dâng hiến hết lòng chân thành của mình đến trước cô, chờ đợi cô ban xuống bản án dành cho mình.

Cô xem nó rất nghiêm túc, nét cười trên mặt dần tan đi.

Dù đó chỉ là một vài dòng ngắn ngủi, nhưng cô lại xem rất lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ cong lên, cố tình hỏi: “Cho tôi à?”

Đôi mắt của cô thật đẹp, tựa như dòng nước lấp lánh dưới nắng mai, Chu Đình Trạo vô thức nhẹ giọng nói: “Ừm, cho cậu đấy.”

Tang Như dịch sát đến anh hơn, khẽ nói vào tai anh. Lời nói này như biến thành một chiếc móc, khiến tâm trí anh không khỏi kích động, cô hỏi: “Cái này có được xem là thư tình không?”

Giờ giải lao chưa kết thúc, xung quanh vẫn tràn ngập tiếng ồn, thế nhưng anh chỉ nghe được giọng nói của mỗi mình cô.

Chu Đình Trạo trầm mặc, đáp: “Không phải.”

Tang Như cười ra tiếng: “Vậy nên xem nó là gì đây?”

“Một lá. . .”Chu Đình Trạo dừng lại, trông không giống như đang trả lời mà là đang cùng cô thảo luận, “Thư an ủi?”

“Tôi thi không tốt nên cần an ủi sao?”

Câu trả lời của Chu Đình Trạo rất nhỏ, như thể sợ sẽ làm cô buồn.

Còn Tang Như thì dường như không hề để trong lòng, môi cô càng cong thêm: “Nếu tôi cứ muốn xem nó như thư tình thì sao?”

……

Ngực Chu Đình Trạo rung lên, anh thoáng khựng lại, rồi nói: “Vậy thì nó chính là một lá thư tình.”

Tang Như hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười, bàn tay ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay anh: “Chu Đình Trạo, cậu rất thích tôi sao?”

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại khiến Chu Đình Trạo không nhịn được mà nắm chặt thêm một chút.

Chuyện hoang đường nào hai người bọn họ cũng đã từng làm qua, từ lúc gặp lại cô đến lúc cùng nhau phát sinh quan hệ cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng những từ như ‘thích’ và ‘yêu’ thì dường như lại là một điều cấm kị giữa cả hai.

Mỗi lần gặp nhau trong thang máy là mỗi lần anh thấy cô chuyên nghiệp xử lí công việc qua điện thoại. Cô luôn khoác lên mình một bộ đồ công sở, trông vừa giỏi giang vừa xinh đẹp. Anh đối xử với cô theo đúng chuẩn mực của nhân viên trong công ty, về sau trở thành ‘bạn giường’ với cô cũng thế, cả hai đều nghiêm túc tuân theo quy tắc ngầm của kiểu quan hệ bạn giường, chỉ nói về tìиɧ ɖu͙©, không đề cập đến chuyện tình cảm.

Vậy mà lúc này cô lại hỏi anh: Cậu rất thích tôi sao?

Đã đến lúc xác nhận mối quan hệ này rồi sao?

“Phải,” Chu Đình Trạo nói, “Rất thích.”

Bí mật đã giấu kín trong lòng mười năm, cuối cùng cũng có một ngày cùng lá thư này nhìn thấy ánh mặt trời.

Mọi người cho rằng ánh mắt anh nhìn ai cũng đều rất lạnh nhạt, nhưng thật ra nếu quan sát kỹ thì hẳn sẽ nhận ra ánh mắt lúc anh nhìn cô hoàn toàn rất khác.

Dòng chảy nhiệt huyết đang cuộn trào từ trái tim lên ánh mắt, như muốn thiêu cháy câu “Rất thích” kia và cả cô.

Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, chỉ hai phút nữa thôi chuông vào lớp sẽ reo lên. Tang Như đột nhiên cầm tay Chu Đình Trạo rồi nhanh chóng kéo anh ra ngoài.

Chu Đình Trạo được Tang Như nắm tay chạy thẳng đến cầu thang, trong hành lang không hề có ai, tầng ba vốn đã yên ắng nay lại càng yên ắng hơn, hết thảy mọi ồn ào đều không thể truyền đến nơi này.

Hơi thở vì những bước chạy này mà dồn dập, nhưng đến lúc nhận được nụ hôn của cô thì nó lại đình trệ hoàn toàn.

Chân cô khẽ nhón lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Lát sau cô lùi lại, cười cong cong khóe mắt, đôi mắt ấy lấp lánh tựa sao trời, cô nói:

“Chu Đình Trạo, tôi cũng rất thích cậu đấy.”

Anh không nói nên lời. Chỉ một câu ‘rất thích’ mà thôi, nhưng đủ để ngay lúc này đây, anh tình nguyện vứt bỏ hết mũ giáp giơ hai tay đầu hàng.