Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Chu Đình Trạo nghĩ thế đã đủ hoang đường, nào ngờ động tác tiếp theo của cô mới thật sự khiến người ta không thể nào nhẫn nại thêm được nữa.
Tang Như bỗng nhiên ngồi xuống dưới bàn, bàn tay đặt trên côn ŧᏂịŧ vẫn cố chấp không buông. Cô chui cả người mình vào giữa hai chân anh rồi ngoan ngoãn quỳ gối xuống. Lúc ngước mắt nhìn lên, trông cô vừa ngây thơ vừa tràn đầy du͙© vọиɠ.
Toàn thân Chu Đình Trạo căng cứng khó chịu, hạ thân cũng sưng phồng lên.
Anh mím chặt môi, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, ném cây bút trên tay xuống, hai tay giữ chặt cô, thấp giọng nói: “Đứng lên.”
“Không muốn."
Vừa nói xong thì hai tay lại tiếp tục di chuyển, cô thật cứng đầu cứ muốn đối nghịch với anh thôi. Quần vải bị tay cô đè lên, túm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh.
Rắn độc gϊếŧ con mồi bằng cách trói chặt không thả, lúc này anh hệt như con mồi ấy bị cô siết tới mức không thể tự do hít thở được nữa rồi.
Anh dùng sức nắm lấy tay cô, không cho cô cử động, dùng ánh mắt như mạch nước ngầm đang cuộn trào rũ xuống nhìn cô.
“Đứng lên.” Chu Đình Trạo lặp lại lần nữa.
“Không muốn,” Đôi mắt cô ửng đỏ, giọng nói yếu ớt lên án anh, “Cậu hung dữ với tôi!”
Chu Đình Trạo không biết phải làm sao với cô, chỉ có thể lúng túng trả lời: “Không có. . .”
Cô ấm ức, khóe miệng hơi cong xuống, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, phớt lờ câu trả lời của anh, nói: “Cậu còn gạt tôi.”
“Tôi gạt cậu chuyện gì?”
Tang Như giả vờ giãy dụa thoát khỏi tay anh, rồi ngẩng đầu lên nói: “Đấy, cậu nói sẽ không ngăn tôi nữa cơ mà, sao bây giờ lại không cho tôi cử động.”
Hình như trong trí nhớ của anh có một đoạn như thế thật, đúng là tự mua dây trói mình mà.
Tầm mắt hai người giao vào nhau, âm thầm chiến đấu giữa không khí. Yến hầu của Chu Đình Trạo khẽ động, cuối cùng vẫn phải chịu đầu hàng.
Anh buông tay cô ra, rồi quay lên cầm lại cây bút trên bàn.
Không thể chạm vào cô, không thể ngăn cô lại, vậy cứ thế mà bỏ qua cho cô sao?
Tất nhiên là không rồi.
Âm thanh sột soạt phía dưới vang lên không ngừng, tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến người khác khó lòng tập trung.
Cô thấy anh nhượng bộ, nên càng được nước lấn tới.
Chu Đình Trạo bổng cảm thấy bên hông hơi nhột, hẳn là do cô sờ vào. Lúc này cô đang cởi thắt lưng trên người anh xuống, vật cứng bên trong vẫn còn được một lớp qυầи ɭóŧ bên ngoài che lại. Cô nhít lại gần hơn, hơi thở nóng ẩm xuyên qua lớp vải, rót từng hồi lên côn ŧᏂịŧ của anh.
Rất gần. Chỉ cần anh nâng người lên một chút thôi, là côn ŧᏂịŧ sẽ chạm đến miệng cô.
Chu Đình Trạo siết chặt lòng bàn tay, hóa ra lời từ chối của anh có vẻ kém quả quyết hơn anh nghĩ. Thật đáng xấu hổ khi lòng anh chẳng kiềm được mà có chút mong chờ.
Tang Như thấy anh quay lại làm bài tập, trong đầu thầm nghĩ sao hôm nay anh lại khó khăn thế nhỉ.
Chu Đình Trạo vẫn luôn giỏi kiềm chế, nhưng đã là người thì ai cũng sẽ có giới hạn của riêng mình và cô thì đã tìm thấy điểm giới hạn trong anh. Cô đã từng thấy anh tự xé đi bộ mặt đứng đắng của mình, thấy anh mông lung mất kiểm soát, rồi cũng thấy cả dáng vẻ lúc anh run rẩy bắn tinh.
Nhìn thấy cảnh tượng sau chiếc quần rộng thùng thình, Tang Như không nhịn được cười thành tiếng.
Miệng đúng là cứng thật đấy, nhưng đáng tiếc côn ŧᏂịŧ lại còn cứng hơn.
Cô ngước mắt nhìn từng đường nét đang căng thẳng trên gương mặt của Chu Đình Trạo, lạ thay dù cô nhìn từ góc độ nào thì vẫn thấy tuyệt đẹp vô cùng.
Xoa xoa cây côn ŧᏂịŧ đang căng cứng qua lớp qυầи ɭóŧ, sau đó cô đột nhiên cúi đầu xuống liếʍ lên nó.
Vừa bắt đầu liếʍ, trong nháy mắt Chu Đình Trạo đã thấp giọng rên lên một tiếng.
Mỗi động tác của cô đều để lại vệt nước, từ chỉ đơn thuần thè đầu lưỡi ra thăm dò đến bắt đầu thuận buồm xuôi gió liếʍ láp, diện tích liếʍ ngày càng được cô mở rộng ra, đem hết thảy hơi thở và xúc cảm của anh cho vào trong miệng.
Côn ŧᏂịŧ không chịu được sự trêu đùa của cô nữa, bắt đầu mất khống chế run rẩy từng hồi. Tang Như trìu mến an ủi, càng về sau côn ŧᏂịŧ càng căng to. khiến lớp vải bị cô thấm ướt dính chặt lấy nó, thậm chí những sợi gân dữ tợn trên thân gậy cũng hằn lên, thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải qυầи ɭóŧ.
Ánh mắt tràn đầy khiêu gợi, Tang Như vô thức kẹp chặt mông, phát hiện ra lúc này mình cũng đang chảy nước.
“Chu Đình Trạo.” Tang Như nhẹ nhàng gọi tên anh.
Chu Đình Trạo “Ừm” một tiếng xem như đáp lại, nhưng vẫn không cúi xuống nhìn cô.
Là không dám nhìn mới đúng.
“Cậu nhìn tôi này.”
Anh trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm cây bút nằm lăn lóc trên bàn, bài tập sớm đã không làm được nữa.
Tang Như lắc lắc côn ŧᏂịŧ của anh, lại nói: “Nhìn tôi đi.”
Côn ŧᏂịŧ như một con tin trong tay cô. Chu Đình Trạo không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, dùng ánh mắt nóng rực nhìn xuống người cô.
Thấy anh nghe lời, Tang Như vui vẻ bật cười, tay tiếp tục nâng lên phá tan lớp phòng thủ cuối cùng của anh.
Côn ŧᏂịŧ vừa được giải thoát, chỉ giây sau đã được cô ngậm vào trong miệng, còn phát ra âm thanh ngậm mυ'ŧ đầy da^ʍ mỹ.
Tay Chu Đình Trạo siết chặt thành quyền, khả năng suy nghĩ trong nhất thời đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại cảm giác tê dại đang từ bụng dưới dâng lên. Miệng cô thật nóng, mυ'ŧ lấy anh thật chặt, suýt chút nữa đã khiến anh phải vứt súng đầu hàng.
Đầu Tang Như nhấp nhô lên xuống, miệng vất vả chống đỡ cả cây côn ŧᏂịŧ lớn. Cô nghiêng đầu dùng môi ma xát thân gậy, bên tai nghe được tiếng thở dài đầy thỏa mãn của anh.
Bỗng cô mυ'ŧ mạnh một cái, khiến Chu Đình Trạo không nhịn được mà duỗi tay đặt ra sau gáy cô.
Tang Như “Hừm hừm” hai tiếng rồi lại tiếp tục ngậm lấy anh, đồng thời hạ bàn tay đang nắm côn ŧᏂịŧ của mình xuống, kéo hẳn chiếc qυầи ɭóŧ trên người anh ra. Túi đựng tinh căng phồng theo động tác của cô mà lộ ra bên ngoài, rất nhanh cũng được tay cô nắm lấy.
Nhìn cô vừa chơi với túi tinh vừa liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ khiến Chu Đình Trạo gần như đã hóa điên.
Đôi mắt đỏ thẫm của anh nhìn chằm chằm vào cô, cảnh tượng này đủ khiến anh vứt giáp đầu hàng trong thoáng chốc.
Trên người cô vẫn đang mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa được buộc cao, thế nên hết thảy mọi cử chỉ, mọi cảm xúc lúc này của cô đều thuận đường dẫn dắt cả linh hồn anh đi mất.
Sau mười năm đằng đẵng, cơn ác mộng ngày thiếu niên tưởng chừng lại bắt đầu lần nữa. Nhưng chỉ sau một đêm những vị thần đã trả lại giấc mộng đẹp cho anh, nữ thần của lòng anh cuối cùng cũng đã rủ lòng thương xót vì anh mà lật đổ cánh cửa tối tăm thuở thiếu thời .
Chưa từng có được thứ gì rồi ngày nọ đột nhiên lại có được tất cả, khiến kẻ đối mặt với sự thật được bước ra từ giấc mơ như anh cảm thấy có đôi chút lo sợ.
Thật ra là anh không dám...