Người Quen Gây Án

Chương 33: Cầu phúc

Chu Đình Trạo không cần đến đồng hồ báo thức, nhiều năm qua đồng hồ sinh học của anh luôn hoạt động rất tốt, cứ đến đúng giờ thì anh sẽ tự động thức dậy.

Tòa nhà này cũng đã cũ, những đường đen nhỏ dài ngoằn nghèo xé toạc phần nước sơn trên trần nhà. Chu Đình Trạo hiếm khi không dậy ngay mà nằm yên trên giường ngây ngốc nhìn trần nhà loang lỗ nước sơn.

Sau một đêm ổn định tâm trạng, những suy nghĩ hỗn độn kia cuối cùng cũng đã dần dần sáng tỏ.

Vì sau khi tỉnh dậy anh vẫn còn ở đây thế nên khả năng cao suy đoán “Trở về quá khứ” của anh là hoàn toàn chính xác. Hiện giờ anh lại đang có dáng vẻ thời cao trung vậy thì có lẽ chỉ có linh hồn và suy nghĩ của anh quay về đây thôi.

Trong hệ thống khoa học hiện nay, có một số giả thuyết cho rằng muốn quay ngược về quá khứ có hai con đường, một là dựa vào vận tốc bay có tốc độ nhanh hơn vận tốc ánh sáng, hai là thông qua các hố đen vũ trụ bí ẩn, nhưng những giả thuyết này vẫn chưa một lần được chứng minh. Những gì đang xảy ra lúc này tưởng chừng vô cùng vô lý, nhưng lại thật sự đang bày ra trước mắt anh.

Tất cả mọi người, mọi vật xung quanh đều mang dáng vẻ y hệt trong kí ức của anh, đến cả những vết nứt trên trần nhà này cũng thế, duy chỉ có cô và chuyện xảy ra đêm qua là khác biệt hoàn toàn.

Tính cách của cô không còn giống với Tang Như thời cao trung trong kí ức của anh nữa. Tang Như thời cao trung rất lạnh lùng, sau này trưởng thành rồi khí chất cô càng thêm quyến rũ nhưng vẫn là một tiểu công chúa kiêu ngạo như thế.

Còn Tang Như của đêm qua, có quyến rũ, có đáng yêu, nhưng lại không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa. Trong đoạn đối thoại giữa anh và cô, anh cảm nhận được sự yêu thương nũng nịu trong giọng điệu của cô, anh còn bắt gặp được sự quan tâm lo lắng của cô dành cho mình. Hơn thế nữa, đêm qua cô còn quay lại vì anh.

Trong trí nhớ bình thường của anh, anh chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng như thế này của cô. Trừ lúc mang thân phận bạn giường cùng cô ân ái, mượn tìиɧ ɖu͙© làm lý do quang minh chính đại chiếm cô làm của riêng.

Thế mà nay cô lại có thay đổi rõ rệt như vậy, điều này không khỏi khiến Chu Đình Trạo chợt nảy ra một suy đoán mới.

Trước khi đến đây anh và cô đang ở cùng nhau, vậy có khi nào cô cũng quay về đây cùng anh…

Có lẽ vì tối hôm qua hóng gió lạnh cả đêm thế nên sáng nay Tang Như đã hắt xì không biết bao nhiêu lần. Người bên cạnh cũng không khá khẫm hơn là bao, Tang Như quay đầu nhìn sang thấy Chu Đình Trạo lại đang đặt tay khép hờ bên miệng chuẩn bị hắt xì.

Lịch Thần Phi qua đây tìm Tang Như. Thấy cảnh tượng này, không khỏi khoa chân múa tay chỉ chỉ hai người: “Khai mau! Đêm qua hai cậu đã làm gì, để hôm nay cả hai đều bị cảm lạnh đấy?”

Tang Như đè ngón tay Lịch Thần Phi xuống: “Tớ trúng gió.”

Lịch Thần Phi dùng vẻ mặt bí mật ‘ăn dưa’ chuyển tầm nhìn sang Chu Đình Trạo, Tang Như cũng quay sang nhìn anh.

Chu Đình Trạo: “Tôi chạy đêm.”

“À!!!” Lịch Thần Phi nói đầy ẩn ý “Đều là bị cơn gió lạnh tối hôm qua thổi trúng.”

Chu Đình Trạo không có phản ứng gì trước lời trêu chọc của Lịch Thần Phi, còn Tang Như như bên này thì giả vờ đánh lên tay cô, nói: “Có chuyện gì nói nhanh.”

“Không có chuyện gì cả.” Lịch Thần Phi cười lấy lòng: “Cho tớ mượn tờ bài tập đại số với, có mấy câu trong đề hôm qua tớ làm không chắc lắm.”

Tang Như đồng ý, tìm tờ bài tập trong đống sách trên bàn. Tìm kiếm một hồi động tác của cô bắt đầu chậm lại, cô quay đầu hỏi: “Hôm qua có bài tập đại số hả?”

Lịch Thần Phi:?

“Tiêu rồi, tớ quên mất.”

Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp bỗng vang lên, Lão Trịnh kẹp nách xấp đề kiểm tra, tay cầm bình giữ nhiệt theo tiếng chuông đi vào lớp.

Lịch Thần Phi để lại một câu trước khi về chỗ: “Lát nữa tớ đưa cậu đáp án, cậu tự cầu phúc trước đi!”

Những lúc Lão Trịnh lười sẽ để bọn họ tự trao đổi với bạn cùng bàn rồi cả hai cùng thống nhất đưa ra kết quả, hôm nay cũng giống thế.

Tang Như khẽ thờ dài lật qua lật lại hai mặt giấy của tờ đề trống trơn kia.

Hôm qua về muộn quá, cô cũng quên bén luôn chuyện này.

Đang định quay sang nhờ Chu Đình Trạo giúp thì phát hiện anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm tờ đề của chính mình.

Có điều tờ đề ấy cũng trống trơn y hệt cô.

Tang Như:…

“Cậu cũng không làm hả?”

Chu Đình Trạo liếc nhìn cô rồi lại quay sang nhìn đống bài tập trên trang giấy, khẽ giọng nói: “Hình như thế.”

Lão Trịnh nhìn xuống hàng cuối lớp, lớn giọng hỏi: “Trao đổi xong rồi sao?”

Tang Như nhanh trí đáp: “Chúng em làm giống nhau, không cần trao đổi gì thêm cả ạ.”

Chu Đình Trạo phát ra giọng mũi đồng ý với cô, sau đó cầm bút lên bắt đầu làm câu đầu tiên trong đề.

Cái đệch… anh vừa nhìn lướt qua một cái đã biết đáp án rồi sao?

Không hổ là Chu Đình Trạo!

Tang Như nhanh chóng cầm bút lên làm theo, nghiêm túc làm nhanh mấy câu hỏi để tìm ra cách đối phó tạm thời.

Quá chú tâm làm bài nên cả hai đều không hề hay biết Lão Trịnh đã đến gần.

Lão Trịnh cầm tờ giấy trên tay lên, thuận miệng hỏi: “Cán bộ môn trả lời cho thầy biết, đáp án câu bốn là bao nhiêu?”

Tang Như đang vô cùng tập trung, nào nghe thấy thầy nói gì.

Lão Trịnh: “Tang Như?”

“Dạ!” Tang Như đứng bật dậy.

Lão Trịnh nheo mắt, đi đến gần cô, tầm mắt nhìn xuống tờ bài tập một nửa trên đã điền đáp án còn nửa dưới thì đang bị tay Tang Như che lại.

“Bỏ tay ra.” Thấy Tang Như rề rà mãi vẫn chưa chịu bỏ tay ra, Lão Trịnh cười cười trêu cô: “Aiya, vẫn chưa làm này.”

Tang Như chưa kịp mở miệng thì Chu Đình Trạo bên cạnh đột nhiên đứng lên: “Thưa thầy, đó là bài tập của em.”

Tang Như kinh ngạc quay sang nhìn Chu Đình Trạo đang đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên tấm bảng đen trên bục giảng.

Đám trẻ này tinh ranh đấy, mới thấy Tang Như hăng say làm tờ đề này đây, sao giờ lại thành của Chu Đình Trạo rồi?

Lão Trịnh: “Đưa tờ đề trên tay em qua đây thầy xem xem.”

Chu Đình Trạo ngoan ngoãn đưa sang, dường như không hề có chút chột dạ nào.

Lão Trịnh nhìn qua, thấy trên khung tên có viết hai chữ “Tang Như”, mặt trước tờ đề đã làm đầy đủ. Ông giả vờ trả lại rồi đột ngột rút tay về lật lại mặt sau của tờ giấy.

Trống trơn!

“Hai em lên văn phòng làm cho xong rồi hẳn về đây!”

Lời của tác giả:

Phản ứng đầu tiên sau khi xuyên không của hai bé.

Cún: Mình xuyên không rồi!!!

Chu: Theo lý thuyết khoa học mà nói…

____

Rõ ràng trước lúc up chương mới em đều soát và sửa lỗi chính tả cả rồi vậy mà lúc đăng lên vẫn thấy có lỗi chính tả. Các bác thông cảm, em cũng rầu lắm luôn. =((((