Người Quen Gây Án

Chương 27: Trái cấm

Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Tang Như bất ngờ mở to đôi mắt, dường như đây là lần đầu tiên cô nghe Chu Đình Trạo đưa ra loại yêu cầu kiểu này.

Thẳng thắn, khiêu gợi, không giống như những yêu cầu mà anh thường đưa ra.

Tang Như cảm thấy cả người mình nơi đâu cũng ướt, cô nói: “Nhìn ở đâu?”

Chu Đình Trạo trầm mặc nhìn cô, đột nhiên quỳ gối xuống giữa hai chân cô, bàn tay tách hai chân cô ra chạm vào chỗ ẩm ướt mềm mại kia, nhỏ giọng nói “Ở đây.”

“Ưʍ. . . .” Tang Như không kịp đề phòng đã bị tay anh chạm vào nơi đó, khiến cô không khỏi thở ra một tiếng. Nhưng vẫn còn cứng đầu, muốn anh nói ra những lời buông thả hơn, cô thấp giọng hỏi “Chu Đình Trạo, ở đây gọi là gì? Đây là gì của tôi?”

Dằn vặt một hồi, mãi đến lúc nhịn không nổi nữa Chu Đình Trạo mới cúi người xuống, gần như đem cả người mình áp lên người cô, tay vẫn còn ở đó không ngừng vuốt ve lên nơi ấy, nhỏ giọng nói: “Muốn nhìn tiểu huyệt của cậu."

Có thứ gì đó như muốn nổ tung trong tâm trí cô, Tang Như hận không thể ngay lập tức để anh cắm vào. Giọng nói mềm ái vô cùng tựa như đang cùng phía dưới chảy ra nước.

“Cho cậu xem,” cô nói, “Giúp tôi cởϊ qυầи lót ra đi."

Trái cấm vốn dĩ gọi là trái cấm, là bởi vì muốn nói đến lần đầu làm chuyện ân ái của những kẻ yêu nhau, cùng mò mẫm nơi bí ẩn của đối phương, rồi tìm tòi khám phá cách để khiến đối phương sung sướиɠ, cũng như để cho chính mình vui vẻ.

Chu Đình Trạo thu chân mình về, không cởϊ qυầи lót cô ra, mà chỉ thận kéo miếng vải qυầи ɭóŧ sang một bên. Đây lần đầu tiên anh thật sự nhìn thấy nơi tư mật của cô.

Tranh minh họa trong sách giáo khoa không mang đến bất kỳ thứ cảm xúc nào cả. Dẫu cho những bạn học cùng tuổi có ồn ào, náo loạn ra sao, Chu Đình Trạo cũng chưa từng thấy dao động dù chỉ là một chút, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nơi tư mật của cô, anh mới nhận ra nơi ấy quả thật rất đáng yêu.

Môi âʍ ɦộ lớn bên ngoài nhìn rất có thịt, vén qυầи ɭóŧ sang một chút, môi âʍ ɦộ nhỏ bên trong cũng bị lộ ra, có chất lỏng chảy ra từ hai miếng thịt nhỏ mềm mại. Chu Đình Trạo vừa đưa ngón trỏ chạm vào, tiểu huyệt lập tức run lên.

Đầu ngón tay của Tang Như áp lên miệng, không nhịn được phát ra những tiếng rêи ɾỉ thoải mái, nhưng âm thanh mới vừa phát ra đã bị ngón tay của cô chặn lại, lộ ra dáng vẻ rất mơ hồ, càng khiến người khác nảy sinh suy nghĩ muốn làm hư cô.

Chu Đình Trạo nắm lấy mép qυầи ɭóŧ của cô nói: "Nâng mông lên.”

Tang Như rất phối hợp, nâng mông lên, bỗng dưng cảm thấy dưới thân chợt lành lạnh, cả hạ thân đều lồ lộ ra trước mắt anh.

Chu Đình Trạo mở hai chân đang muốn khép lại của cô ra, nhìn thịt huyệt trắng nõn đang chảy ra mật dịch, anh liền cảm thấy cả người khô khốc: “Tôi liếʍ nó được không?”

Hơi thở của anh bao trùm lấy nơi cửa huyệt, cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến suy nghĩ trong cô lửng lơ, Tang Như khép nửa mắt: “Được. . . Cậu mau liếʍ nó đi. . .”

Giây tiếp theo miệng huyệt liền bị anh liếʍ lấy khiến cả người cô phát run.

Chu Đình Trạo sợ làm cô đau, nên chỉ vươn đầu lưỡi ra dọc theo khe huyệt nhẹ nhàng liếʍ lên từng chút một. Đến lúc nhận ra mật dịch không còn đủ cho anh nữa, anh liền lè lưỡi chọc vài lần vào lỗ nhỏ, hút hết mật dịch vào trong miệng. Tang Như lúc này đã nắm chặt lấy ga giường, nức nở nói: “Không cần nữa… Không cần nữa. . .”

Chu Đình Trạo dừng lại, đổi sang dùng tay sờ sờ lên miệng tiểu huyệt: “Làm cậu đau hả?”

Tang Như chống người ngồi dậy, nhìn dáng vẻ nằm giữa hai chân mình của anh, cảm giác trống rỗng lại càng lớn. Cô nhanh chóng lấy gối lót dưới thắt lưng mình, như vậy có thể nhìn rõ hơn mọi động tác của anh.

“Không đau,” Tang Như lắc đầu một cái, mềm giọng nói, “Còn muốn nữa.”

Dáng vẻ yêu kiều, mềm yếu của cô hối thúc Chu Đình Trạo ngay lập tức đáp ứng đề nghị này. Anh cúi đầu tiếp tục liếʍ, càng làm càng quen đường quen lối mà chẳng cần phải hướng dẫn.

Môi lớn bên ngoài của cô rất non mềm, thật hợp để ngậm vào rồi mυ'ŧ lấy, Chu Đình Trạo bắt đầu ngậm mυ'ŧ, như ý muốn nghe được tiếng thở dốc không ngừng của cô. Môi nhỏ gần huyệt thì lại mềm mại mỏng manh, rất hợp để khảy đầu lưỡi lên rồi ngậm mυ'ŧ lấy hai cánh hoa nhỏ, tiếp đến vươn lưỡi tách hai cánh hoa huyệt ra, nhẹ nhàng thăm dò bên trong, còn chọc chọc vài cái trêu ghẹo cô.

Nghe nói kɧoáı ©ảʍ của phụ nữ phần lớn đến từ âʍ ѵậŧ, không biết từ đâu Chu Đình Trạo đột nhiên nhớ đến kiến thức này. Vì thế, anh vươn tay ra tìm đến hạt đậu nhỏ, vừa liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt vừa nhẹ nhàng ấn tay lên âʍ ѵậŧ của cô.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên, nhưng trình độ của anh lại khiến người ta kinh ngạc, Tang Như được anh làm nên nơi nào cũng sung sướиɠ, trước mắt như hóa thành sương mờ ảo, cô khóc nức nở nói: “A a không muốn nữa, cậu như thế sẽ . . .”

Chu Đình Trạo mυ'ŧ thêm một lần cuối thật mạnh, ngẩng đầu lên nhưng ngón tay bên dưới vẫn không chịu buông ra, tiếp tục đè lên âʍ ѵậŧ của cô, tăng tốc độ xoa nắn.

Mông Tang Như run rẩy, kẹp chặt chân, tay anh theo đó cũng bị kẹp vào, nhưng cuối cùn vẫn bị anh xoa âʍ ѵậŧ đến cao trào.

Cả người Tang Như xụi xuống, buông lơi cơ thể rồi bắt đầu thở dốc. Chu Đình Trạo cũng tiến đến nằm xuống bên cạnh cô, lấy chiếc gối từ sau lưng cô ra rồi dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, khẽ nói: “Thoải mái không?”

Tang Như vùi người vào lòng anh, thì thào đáp: “Ừm . . .”

Chu Đình Trạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, mãi đến khi hơi thở của cô dần ổn định lại.

Đột nhiên, bàn tay của cô đã chạm xuống dưới thân anh, cô ngửa đầu lên, nói: “Cậu vẫn chưa ra.”

Giọng anh khàn khàn lên tiếng: “Không sao cả.”

“Có.” có sao mà, tay Tang Như bắt đầu chui vào trong quần anh rồi xoa xoa lên cây côn ŧᏂịŧ, cắn môi nói, “Cậu không muốn vào bên trong tôi hả?”

Muốn. Muốn đến sắp phát điên luôn rồi.

Chu Đình Trạo ngoài mặt không nói gì, nhưng bên trong trái tim đang không ngừng phất cờ cổ vũ.

Tang Như đột nhiên xoay người ngồi trên người anh, đưa tay xuống cởϊ qυầи anh ra. Cây côn ŧᏂịŧ to lớn vốn đã dựng đứng từ lâu được giải thoát ra ngoài, những đường gân xanh nổi lên trên thân gậy báo hiệu sức sống mãnh liệt.

Dù cao trào vừa mới qua, nhưng lúc này Tang Như lại thấy ‘muốn’ nữa rồi.

Cô nhẹ nhàng ngồi đè lên côn ŧᏂịŧ của anh, nâng mông mình lên rồi bắt đầu cọ xát, cho tới khi hai cánh hoa tách ra đem hết thảy dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tưới ướt lên thân côn ŧᏂịŧ.

Rốt cuộc, Chu Đình Trạo cũng không chịu nổi nữa, anh nhanh chóng xoay lại người đè cả người cô dưới thân anh. Nắm lấy cây côn ŧᏂịŧ của mình không ngừng cọ xát lên tiểu huyệt của cô. Đầu dươиɠ ѵậŧ lướt qua lướt lại nơi âʍ ѵậŧ, khiến cô không khỏi thở gấp, sau đó côn ŧᏂịŧ lại từ từ trượt xuống, cọ sát vào miệng huyệt ướŧ áŧ đang hé mở.

“Mau vào trong đi, ưʍ. . .” Tang Như không nhịn được mà cầu xin.

Chu Đình Trạo không làm như cô nói, mà chỉ dùng thêm sức cọ xát vào tiểu huyệt mạnh hơn. Mãi đến khi tiểu huyệt đỏ ửng, cửa huyệt bị qυყ đầυ vô tình chọc phải mà không khép lại được, anh mới dứng lại bắn tinh lên đùi cô.

Tang Như lại cao trào thêm lần nữa, khóc trách anh vì sao không đi vào.

Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, vuốt lưng dỗ dành, giọng nói khàn khàn như đang kiếm chế điều gì đó: “Cún con, cậu chỉ mới mười sáu tuổi . . .”