Người Quen Gây Án

Chương 11: Đọ sức

Chu Đình Trạo trước giờ chưa từng dỗ dành con gái nên cũng không biết làm thế này có khiến Tang Như bớt giận hay không.

Cô cầm tờ giấy yên lặng ngắm nhìn một hồi lâu, bỗng giương mắt nhìn về phía anh, khóe mắt cong cong đong đầy ý cười, cô nói: “Chu Đình Trạo , cậu đáng yêu thật đấy.”

Anh phản bác: “Tôi không phải.”

“Cậu phải.”

“Không phải.”

“Phải.”

Chu Đình Trạo nói không nên lời, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được một nam sinh cao 1m83 như mình thì có liên quan gì đến hai chữ “đáng yêu” kia chứ.

Việc đổi chỗ chiếm hơn nửa thời gian tiết học, nửa tiết còn lại Lão Trịnh trực tiếp giao bài tập cuối tuần cho cả lớp làm.

Lúc làm hai bô đề, Tang Như đặt sách giáo khoa và tài liệu phụ đạo sang một bên, vừa làm vừa bổ sung những kiến thức mình còn thiếu.

Kỳ thật, cô vẫn còn nhớ được một vài điểm kiến thức thời cao trung, tuy có phần mơ hồ nhưng so với những kiến thức nghiệp vụ sau này thì vẫn nhớ rõ hơn đôi chút, cũng có thế thân thể này vẫn còn lưu lại trí nhớ của lúc trước. Nhưng dù sao cô vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống cao trung cả ngày chỉ biết ‘giải đề chữa đề’ này thế nên bộ đề đầu tiên phải vất vả một chút mới làm xong được.

Đến gần giờ tan học, Chu Đình Trạo cầm ra bộ đề cô chưa từng thấy qua trước đó, đưa cho cô: “Đề thi thử của trường bên cạnh, cậu có muốn làm thử không?”

Tang Như lúc này mới lờ mờ nhớ ra, bố mẹ Chu Đình Trạo đều là giáo viên của trường họ, muốn có được mấy bộ đề này hẳn cũng khá dễ dàng.

“Muốn.”

Chu Đình Trạo đưa bộ đề thi sang cho cô, rồi quay sang tiếp tục cúi đầu làm bài. Những đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng tuấn tú khiến Tang Như không khỏi ngứa ngáy trong lòng.

Cô nghiêng người về phía trước,chống cằm lên khủy tay anh, khống chế sức lực không thật sự ấn mạnh xuống, ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai là cuối tuần.”

Giống như đang làm nũng.

Chu Đình Trạo rũ mắt nhìn cô, không nói lời nào, đợi cô nói tiếp.

“Cậu có hẹn gì không?”

Chu Đình Trạo khẽ lắc đầu.

Khoảng cách thật gần.

“Vậy thì giờ có rồi đó.” Tang Như ngẩng đầu ngồi lùi lại về sau, ngón tay chỉ về bộ đề thi anh vừa đưa cho, nói: “Chu Đình Trạo, tụi mình ‘so tài’ một lần đi, cùng nhau giải đề giống như thi thử vậy đó.”

______

Tang Như lấy đồ trang điểm của Tưởng phu nhân ra, tự trang điểm thật nhẹ nhàng. Khi đến cổng thư viện thành phố, đã thấy Chu Đình Trạo đứng đợi sẵn ở đó.

Anh phối đồ rất ổn, áo sơ mi trắng quần đen, nhìn qua vừa sạch sẽ vừa thoải mái, không còn cặp mắt kính và vẻ mặt nghiêm túc đè nặng nên anh càng tăng thêm vài phần cấm dục.

Sau này, Chu ‘lớn’ cũng luôn mặc áo sơ mi trắng như thế, nhưng bên ngoài thường sẽ khoác thêm vest và thắt cà vạt chỉnh tề, thế nên tuy cấm dục có thừa nhưng lại thiếu đi thần khí thiếu niên tươi trẻ.

Những lúc du͙© vọиɠ trong hai người dâng trào, Chu Đình Trạo sẽ mặc nguyên như thế, trực tiếp lấy côn ŧᏂịŧ thô to ra tiến sâu vào bên trong cô. Mãi đến khi cả bộ quần áo đứng đắn dính đầy tình ý dâʍ ɭσạи, anh liền nhẹ nhàng xoa lấy đầṳ ѵú của cô, cười nhẹ nói: “Bộ đồ này không mặc được nữa rồi.”

Tang Như vờ đá anh: “Đem đi giặc khô.”

Tuy cả hai không quá giống nhau, nhưng Tang Như bất ngờ nhận ra rằng dù là dáng vẻ nào của anh thì cô cũng đều thích.

Thậm chí cô còn tò mò muốn biết, nếu chiếc áo sơ mi bây giờ của anh cũng bị vấy bẩn thì sẽ trông như thế nào.

Tuy vẫn còn sớm nhưng thư viện đã có không ít người. Hai người đi vào, tìm chỗ trong khu tự học, Tang Như đi đến một bàn đơn trong góc, rồi ngồi xuống, Chu Đình Trạo theo sau ngồi đối diện cô.

Mở đầu không được thuận lợi cho lắm, cô cảm thấy mình hơi mất tập trung.

Chu Đình Trạo cởi đồng hồ trên tay ra đặt lên giữa bàn, không khí trong thư viện vô cùng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim đồng hồ đang chuyển động.

Lòng hiếu thắng thôi thúc Tang Như, trận này cô không muốn thua quá mất mặt. Tối qua cô đã đặc biệt làm tận hai đề để tìm lại cảm giác, nên giờ đây càng làm càng trôi chảy hơn. Đang định làm xong câu hỏi cuối cùng ở mặt trước đã thấy Chu Đình Trạo đã lật sang mặt sau. Tang Như nghĩ thầm, tuy đã sa sút ít nhiều nhưng mình vẫn còn lợi hại lắm đấy chứ.

Đề này không tính là khó, câu hỏi cuối cùng chỉ cần theo công thức là có thể giải ra. Khi tiếp xúc với xã hội nhiều rồi cô mới bất giác phát hiện giải đề cũng xem như một phương pháp tốt để giải tỏa tinh thần. Tang Như giải đề xong, khẽ thở phào một hơn, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của Chu Đình Trạo .

Không biết từ lúc nào anh đã chăm chú ngồi nhìn cô, bị cô bắt tại trận, ánh mắt ấy hơi né tránh nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Tâm tình Tang Như rất tốt, nhếch miệng cười với anh, nói khẽ: “Xong rồi.”

Chu Đình Trạo cúi đầu viết lên giấy nháp: “Muốn xem đáp án không?”

Đẩy tờ giấy sang cô, Tang Như xem xong, cúi đầu viết lên giấy: “Xem.”

Chu Đình Trạo lấy tờ đáp án ra, bắt đầu đối chiếu đáp án.

Đối chiếu một hồi, kết quả anh đúng toàn bộ còn cô thì vẫn điền sai vài câu.

Tang Như đẩy giấy sang, cố tình viết một câu: “Cậu có xem trộm đáp án không đấy?”

Chu Đình Trạo viết từng nét một: “Không có.”

Vừa rồi làm không mấy chuyên tâm, không sai câu nào chắc là do vận khí tốt thôi.

Chu Đình Trạo mím môi nghĩ thầm, phát hiện gần đây mình rất hay mất tập trung, như thế không tốt chút nào.

Suy nghĩ đột nhiên bị gián đoạn, chân phải hình như bị thứ gì đó giữ chặt lấy, rút mãi không ra. Chu Đình Trạo cúi đầu nhìn xuống, thấy cô đang duỗi hai chân kẹp chân anh lại, giống trò chơi ấu trĩ mà mấy đứa trẻ hay chơi.

Hôm nay cô mặc váy, gấu váy buông đến giữa bắp chân, lúc kẹp lấy chân anh làn da trắng mịn càng lộ ra ngoài nhiều hơn.

Lòng sao có thể bình tĩnh nổi, anh nhìn cô, mấp máy môi dùng khẩu hình miệng nói: “Buông ra.”

Cô hơi nhướng mày, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo giống hệt một con chim công nhỏ: “Không buông đấy!”

Giây tiếp theo đến lượt Tang Như sửng sờ.

Đột nhiên, có thứ gì đó chạm vào chân cô, là chân phải của Chu Đình Trạo ‘tương kế tựu kế’ kẹp chặt lấy chân cô không khe hở, vải ống quần còn cọ sát vào làn da đang lộ bên ngoài của cô.

Cô vô thức lùi ra sau, Chu Đình Trạo liền theo đó mà tiến về phía trước, kẹp càng chặt hơn.

Động tác dây dưa này khiến Tang Như mềm nhũng của người.

Nhưng rõ ràng anh cũng đâu làm gì.

Cô nhìn sang anh, thấy vành tai của anh đỏ bừng. Hai chân không nhượng bộ, ánh mắt âm trầm khiến người ta không nhịn được mà muốn sa vào đó.