Người Quen Gây Án

Chương 10: Cùng bàn

Đây là một công việc vất vả, bọn trẻ có thể chỉ suy nghĩ đến mình muốn ngồi cùng ai thôi. Nhưng là một giáo viên đứng lớp, Lão Trịnh phải suy xét rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như

chiều cao của chúng có thích hợp ngồi vị trí này không, thái độ học tập của chúng có tích cực không. Vì thế giữa những tờ giấy nhỏ đang bày rải rác khắp bàn này, có chưa đến mười cặp có thể thuận lợi ngồi chung bàn.

Chu Đình Trạo lại là ứng cử viên nam được nhiều người chọn ngồi cùng nhất, bất luận là nam hay nữ đều ghi tên em ấy, nhưng em ấy thì lại bỏ giấy trắng. Nữ sinh được chọn ngồi cùng nhiều nhất là Tang Như, nhưng người đứng đầu bên này lại chọn ngồi cùng với người đứng đầu bên kia.

Nhờ thế mà cả hai người có thể hủy bỏ đi không ít khả năng ghép cặp. Lão Trịnh cũng không muốn tự sắp xếp chỗ cho hai em ấy, dù sao cũng không phải lo lắng nhiều về thành tích, ngồi ở hàng trên cũng không sao huống hồ đã mấy lần được xếp ngồi cuối lớp rồi. Quan trọng vẫn là tâm nguyện của hai em ấy.

Thế nên ngoài gọi Tang Như đến hỏi, Lão Trịnh cũng gọi cả Chu Đình Trạo đến.

“Có rất nhiều bạn học viết tên em.”

“Vâng ạ.” Phản ứng của Chu Đình Trạo rất thờ ơ như thể dù anh được chọn hay không cũng không quan trọng.

“Em là người duy nhất trong lớp bỏ giấy trắng. Không muốn ngồi với ai cả à?”

Chu Đình Trạo ngừng lại một chút, rồi nói: “Có thể xem là vậy ạ.”

“Cái gì mà có thể xem như vậy,” Lão Trịnh nói thầm một câu, đặt lên bàn sáu tờ giấy nhỏ, nói: “Em muốn ngồi với ai trong những bạn học này không?”

Anh gần như chỉ liếc mắt một cái đã thấy được một nét chữ xinh xắn.

Rõ ràng được yêu cầu viết tên mình lên góc trái, thế nhưng cô lại không muốn, cứ thế viết hai cái tên “Chu Đình Trạo “ và “Tang Như” vào giữa tờ giấy. Thậm chí còn rảnh rỗi vẽ một con thuyền nhỏ ở bên cạnh hai cái tên này.

Đình Trạo, Đình Trạo, tàu dừng cập bến.*

(*) Chữ ‘Đình’ trong Chu Đình Trạo có nghĩa là dừng.

Mấy chữ này như có mạch đập, từng chút từng chút thôi thúc trái tim anh.

Chi bằng, dừng ở cái này.

Chu Đình Trạo cầm tớ giấy này lên, bình tĩnh vuốt ve lấy nó, nói: “Cậu ấy, Tang Như.”

Lão Trịnh vui vẻ: “Thầy cũng nghĩ thế.”

Mọi chuyện quá thuận lợi, nên lúc nghe Lão Trịnh công bố chỗ ngồi Tang Như suýt nữa là cười lên thành tiếng. Lão Trịnh cũng ngây thơ quá đi, lý do nào cũng tin.

Lịch Thần Phi cũng đạt được mong muốn, quay sang ôm tạm biệt cô, còn hẹn lần khác lại ngồi cùng nhau.

Ở cao tam, lúc chuyển chỗ ngồi thường sẽ khiêng cả bàn đi, vừa thuận tiện vừa nhanh chóng. Vì thế nhất thời cả phòng học toàn là tiếng ồn của bàn ghế va vào nhau xen lẫn với những tiếng xì xào vui mừng, thất vọng của những bạn học trong lớp.

Tang Như đứng dậy kéo bàn học đi, vì sách vở nhiều nên nặng vô cùng, kéo mãi mà cũng chẳng dịch được một centimet nào. Lại dùng sức lần nữa, kéo mạnh bàn ra sau, nhưng cái bàn vẫn mãi không chịu nhúc nhích đã thế gót chân còn dẫm trúng thứ gì đó, cơ thể đứng không vững lảo đảo ngã ra sau.

May quá, không ngã, nhưng hình như đυ.ng phải l*иg ngực ai đó rồi. Tang Như quay đầu nhìn lại vừa đúng lúc Chu Đình Trạo cúi đầu xuống nhìn cô.

Gọng kính đen của anh không phải loại có viền dày, tròng kính được bọc quanh tinh tế bởi gọng kính đen mỏng, cảm giác không quá nặng nề. Thoạt nhìn vẫn lạnh lùng, xa cách như cũ, lại còn tôn thêm vẻ đoan chính, nghiêm túc của anh.

Thật hợp với anh.

Anh đeo mắt kính vào đúng là rất đẹp, Tang Như đứng ngắm đến mê mẩn không thôi.

Lúc này Chu Đình Trạo buông lỏng tay ra, vừa rồi vì sợ cô ngã nên tay anh theo bản năng mà giữ lấy hai cánh tay của cô.

“Tôi giúp cậu.” Chu Đình Trạo nói.

Lúc nói chuyện yết hầu bên dưới cũng động theo, tầm mắt của Tang Như cũng vừa vẹn nhìn đến nơi này, cô nhìn chăm chú nhìn một hồi, nhìn đến độ Chu Đình Trạo cũng cảm giác được giọng nói của mình khô khốc cả đi. Cô vô thức nuốt nước bọt, rồi ngước lên nhìn vào mắt anh.

Tang Như cười, nói: “Được, cảm ơn cậu.”

Dương Phàm chuyển đến ngồi ở hàng cuối cùng tổ bên kia, vị trí bên cạnh anh bây giờ đang trống. Chu Đình Trạo kéo bàn của Tang Như đến lấp vào khoảng trống ấy, quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang ngoan ngoãn kiêng ghế đi phía sau, ngước mắt mỉm cười với anh.

Chu Đình Trạo vội rũ mắt, cầm lấy ghế từ tay cô đặt xuống đất.

Hoảng loạn như muốn chạy trốn.

Cuối cùng cũng được ngồi xuống, Tang Như mở nắp uống vài ngụm nước làm dịu cơn khát, rồi nghiêng đầu sang nói với anh: “Vừa rồi cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí.”

“Cũng phải,” Tang Như vươn vai, không khách khí nói: “Đều là bạn cùng bàn cả mà.”

Lúc lâu sau, mới nghe thấy Chu Đình Trạo nhỏ giọng phụ họa “Ừm” một tiếng.

Những bạn học khác vẫn chưa chuyển bàn xong, có thể nói chuyện thêm lát nữa.

Tang Như chọc chọc cánh tay bạn cùng bàn mới, thấy anh quay sang, cô hỏi: “Trong giấy tôi viết tên cậu đấy, cậu có biết không?”

“Ừm,” Dường như thấy mình trả lời hơi ít, Chu Đình Trạo nói thêm, “Biết.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên môi cô biết mất, lại trở về với vẻ mặt quen thuộc. Vẻ mặt có chút tủi thân giống hệt như lúc cô nhờ anh giảng bài giúp hay lúc cô bảo cô chưa ăn sáng.

Sau đó, chợt nghe cô nói: “Nhưng cậu không viết tên tôi.”

Chu Đình Trạo luống cuống, siết chặt cây bút trên tay: “Không phải, tôi không viết tên ai cả.”

“Vậy thì cậu cũng đâu viết tên tôi.”

Đây có thể xem là cô cố tình gây sự, nếu là tư duy bình thường của Chu ‘lớn’, lúc này hẳn là sẽ nói: Chúng ta không thân.

Nhưng Chu ‘nhỏ’ thì khác, hiếm khi thấy anh ấy luống cuống thế này, suy nghĩ đứt đoạn nhất thời không biết phải nói gì.

Tang Như giả vờ giận dỗi, chính vì muốn thấy phản ứng này của Chu Đình Trạo.

Anh ấp úng không nói được thành lời, đột nhiên như nhớ đến điều gì, anh rút một tờ giấy ra, cúi đầu viết gì đó lên giấy.

Viết xong anh đẩy tờ giấy sang, Tang Như thấy bên trên ghi năm chữ:

“Chu Đình Trạo

Tang Như”

Không phân trái giữa, hai cái tên ngay ngắn được viết vào giữa tờ giấy.

Chữ của anh rất đẹp, hai cái tên này được viết gần nhau, trông lại càng đẹp hơn.