Tang Như cũng không phải là chưa thấy Chu Đình Trạo đỏ mặt bao giờ.
Lần đó cô nhất thời cao hứng muốn chơi thế 69, sau khi ngồi khóa trên người anh cô quay lưng lại về phía anh, cầm côn ŧᏂịŧ cứng rắn cho vào miệng, ngậm lấy qυყ đầυ ướt đẫm vừa được ngâm trong huyệt mình mà liếʍ mυ'ŧ, mông cũng dịch về sau, ra hiệu muốn được anh liếʍ huyệt.
Chu Đình Trạo thấy cô cách quá xa, nên ôm lấy eo cô kéo mông đến gần hơn, dùng lòng bàn tay to ấn lên hai cánh mông tròn trịa rồi dần dần tách ra.
Tang Như cảm giác mông mình được anh tách ra nhưng rất lâu sau vẫn chưa thấy phía sau có động tĩnh gì cả, cô nhả côn ŧᏂịŧ ra, giọng nói bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước bọt làm cho quánh lại: “Mau liếʍ đi…”
Chu Đình Trạo không đồng ý cũng không từ chối, chỉ bình tĩnh bảo cô “Ăn tiếp đi”, còn anh thì đẩy môi tiểu huyêt ra, nhìn lớp thịt non bên trong đang không ngừng co rút, vì không được an ủi nên càng co rút lợi hại hơn.
Tang Như nghe Chu Đình Trạo cười một tiếng, trêu đùa nói: “Đói rồi sao.”
Sau đó không đợi cô phản bác, đầu lưỡi ấm nóng đã tiến đến liếʍ lên tiểu huyệt.
Đầu lưỡi cứ thế mà thọc thẳng vào, đẩy mở cửa huyệt rồi đâm vào những nếp gấp mẫn cảm bên trong. Anh tấn công quá mãnh liệt, Tang Như bị thọc đến mông cũng run lẩy bẩy, mơ hồ kêu không cần nhưng dĩ nhiên anh vẫn không dừng lại.
Thậm chí anh còn lợi dụng lúc cô đang phân tâm, đẩy mông lên đâm côn ŧᏂịŧ vào miệng cô sâu hơn, qυყ đầυ rất lớn, thân côn ŧᏂịŧ lại thô, chống vào miệng Tang Như khiến miệng cô mỏi vô cùng.
Cô không nhịn được mà trút hết sức lực, cặp mông căng tròn gần như ngồi cả lên mặt anh, Chu Đình Trạo nâng mông cô lên lại tiếp tục liếʍ mυ'ŧ. Một lát sau, Tang Như quay người lại,nhìn thấy mặt anh đã đỏ hồng cả lên rồi, hẳn là vì bị mông cô làm cho khó thở, trông anh lúc này vừa gợi cảm lại vừa… đáng yêu vô cùng.
Tang Như mở miệng khen anh như thế, phía dưới lại càng bị đâm thọc kịch liệt hơn.
Lát sau, Chu Đình Trạo dừng lại, bỗng dưng đổi sang vuốt ve hoa huyệt bằng ngón tay, hoa huyệt bị liếʍ đến đỏ ửng từ trong ra ngoài, anh dịch ngón tay lên sờ sờ nếp uốn miệng nhỏ phía trên, khàn giọng nói: “Lần sau chơi nơi này được không?”
Khi đó phản ứng của cô thế nào nhỉ,à, sợ tới mức muốn trốn xa năm mét, thế nhưng rốt cuộc vẫn bị anh bắt lại mạnh mẽ thao một trận.
Tang Như miên man suy nghĩ, rồi tự thầm trách mình lúc này rồi mà lại nhớ đến mấy chuyện dâʍ ɭσạи hoang đường như thế. Nhìn Chu Đình Trạo thanh thuần trước mắt, cô không khỏi ngượng ngùng, tuy quả thật đã từng làm chuyện này với anh, thế mà bây giờ sao lại giống như cô đang có suy nghĩ da^ʍ tà với nam sinh cao trung ngây thơ, trong sáng.
Chu Đình Trạo trở về chỗ ngồi, Tang Như tiếp tục gọi tên những người khác.
“Tiết Lộ.”
130 điểm, ha, của cô 145 điểm.
Tang Như cong môi cười, đưa bài kiểm tra cho Tiết Lộ.
Trong lòng thắng bại thế nào không rõ, nhưng tối qua, nói đúng hơn là lúc cô đang chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙© tình ái, Chu Đình Trạo vừa đâm rút bên dưới, tay cũng tiện thể trả lời tin nhắn Wechat, cô thấy người nhắn đến là Tiết Lộ.
Không thích, rất không thích.
Lúc ấy, cô đã ném di đông của anh sang một bên, nói: “Nhắn tin hoặc làm tôi, chỉ được chọn một.”
Chu Đình Trạo nhìn chằm chằm vào cô một lát, đột nhiên cười, nói: “Cô.”
Tuy thế nhưng Tang Như vẫn thấy khó chịu.
Làm bạn giường với Chu Đình Trạo cũng được hơn một tháng, mà phụ nữ lại là sinh vật dễ đồng lòng, thế nên tóm lại cô động lòng rồi, hơn nữa cô cũng cảm nhận được hình như anh cũng đang “say nắng”.
Có thể là với cô, thì cũng có thể là với người khác, bộ dạng của anh như thể ai đến cũng không từ chối.
Nhất là Tiết Lộ.
Phải rồi, cô ấy từ thời cao trung đã thích Chu Đình Trạo, mọi người đều biết, thế thì Chu Đình Trạo hẳn là cũng biết rồi? Quan hệ hiện tại của bọn họ là gì chứ?
Tang Như đột nhiên hơi hối hận, lúc đó sao lại không hỏi Lịch Thần Phi chi tiết hơn về tình sử của Chu Đình Trạo.
Có điều dù sao đi chăng nữa, việc bây giờ là giành được Chu Đình Trạo năm 18 tuổi, còn những việc khác cứ để đó từ từ rồi suy nghĩ sau.
Tang Như quay lại chỗ ngồi, nhìn bài kiểm tra điểm cao nhưng lại không tài nào cười nổi.
Chỉ có câu hỏi cuối cùng là để trống, còn lại đều làm đúng cả. Nhưng những kiến thúc này cô đã lâu không động đến rồi, điểm cao thế này là do lúc đó cô giỏi chứ không liên quan gì đến Tang Như 26 tuổi cả.
Lão Trịnh giải đề rất chi tiết, nhưng vì nền tảng hiện tại không tốt, Tang Như dù giỏi đến đâu cũng khó lòng mà nhanh chóng theo kịp.
Lúc này Tang Như lại vô cùng biết ơn chính mình của năm đó đã chăm chỉ học tập, sau buổi học này cũng ôn lại được kha khá kiến thức trọng tâm.
Sau tiết học, lớp học không quá ồn ào, phần lớn mọi người đều ngồi xem bài, làm bài tập hoặc gục xuống bàn ngủ một giấc, chỉ có một vài người nói chuyện nhưng cũng rất tự giác mà nói nhỏ giọng lại.
Thật ra cô có chút ấn tượng với kì thi này, đây gần như là kì thi tệ nhất trong cả ba năm học cao trung của cô, thành tích theo
đó trượt hẳn 20 bậc
trên bảng xếp hạng.
Mặc dù cô không thể làm tốt hơn, nhưng mong rằng hiện tại cô không làm kết quả cuối cùng của kì thi này hỏng bét.
Lão Trịnh không giảng câu cuối cùng trong đề, Tang Như nhìn khoảng trống ấy thật lâu, lúc sau mới đưa ra một quyết định.
Cô đứng dậy đi đến bàn cuối cùng, lịch sự mỉm cười với bạn cùng bàn của Chu Đình Trạo.
“Tôi có câu hỏi này muốn thảo luận với bạn cùng bàn của cậu, cậu đổi chỗ với tôi một lát có được không?” Tang Như trong đầu gấp gáp nhớ ra tên cậu ta, nhẹ giọng hỏi. “Dương Phàm?”
Nam sinh vóc người cao lớn, mặt đỏ lên, lắp bắp nói “Được.”
“Chu Đình Trạo,” Tang Như chọc chọc cánh tay anh, hơi hơi nghiêng người sang, nói, “Tôi có bài này không hiểu, cậu giảng giúp tôi được không?”
Chu Đình Trạo cuối cùng cũng nhìn sang, ánh mắt của hai người giao nhau vài giây, Tang Như sắp méo miệng đến nơi, thì nghe thấy anh hỏi: “Bài nào?”
Tang Như bật cười.
Đàn ông, sự nghiệp, rõ ràng đều có thể nắm
được trong lòng bàn
tay.