Chương 41: Chí hướng của Giản Vũ Tiệp
Giản Nhất Lăng sốt sắng ăn thức ăn.
Mặc cho Giản Vũ Tiệp bên cạnh nói gì, cô cũng không đáp lại.
Tư chất của Giản Nhất Lăng rất tốt, có thể tập trung làm việc riêng trong môi trường ồn ào mà không bị quấy rầy.
Hà Yến càng nói càng phiền muộn, bà chỉ cảm thấy mình giống như một tên hề.
Bà ấy không biết làm thế nào với Giản Nhất Lăng lúc này.
Sau khi cả nhà ăn cơm tối, họ ra sân ngồi uống trà, đây là thói quen của hai lão nhân gia, các thế hệ trẻ khi đến nhà cũ đều phải đi cùng.
Nhân tiện chiêm ngưỡng loài lan mà lão gia tử yêu thích.
Khoảng sân của ngôi nhà cũ vốn theo phong cách châu Âu, nhưng vì lão gia tử thích hoa lan, nhất là sau khi tuyên bố nghỉ hưu ông càng mê trồng lan.
Do đó, một vị trí đã được cố tình sắp đặt trong sân, một khu vườn nhỏ kiểu Trung Quốc được xây dựng có phần không phù hợp với phong cách tổng thể của ngôi nhà cũ.
Đặt bên trong là bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ và bộ trà cụ Trung Quốc, bên cạnh đó là những cây lan quý giá.
"Nhất Lăng muội muội, nhìn tay em, tay em có cái gì sao?"
Giản Vũ Tiệp chỉ vào tay Giản Nhất Lăng.
Một đôi bàn tay rất mảnh mai với các đốt ngón tay rõ ràng.
Anh ta chỉ cho Giản Nhất Lăng mặt trước và mặt sau, sau đó đưa tay quay lại, không hiểu sao trên tay anh ta đột nhiên xuất hiện một bông hồng đỏ.
Sau đó bông hoa hồng vừa chuyển và cháy, rồi ngọn lửa tắt, trên tay anh xuất hiện thêm một chiếc móc khóa, trên đó có treo một con kỳ lân nhỏ dễ thương.
Giản Vũ Tiệp đưa chiếc móc khóa cho Giản Nhất Lăng, "Anh cho em."
Giản Nhất Lăng cầm lấy chiếc móc khóa màu hồng đáng yêu, nhỏ giọng cảm ơn, "Cảm ơn."
Mặc dù cô ấy không thích những thứ màu hồng và dịu dàng.
Nhưng anh họ có vẻ nghĩ rằng cô ấy thích nên nhận nó.
Giản Vũ Tiệp nở nụ cười mãn nguyện, Giản Nhất Lăng thật sự rất thích hợp với những thứ màu hồng và dịu dàng, lần sau anh ấy sẽ mua thêm những thứ này mang đến cho Giản Nhất Lăng.
Lão phu nhân bên cạnh cười nói, "Tay của Vũ Tiệp càng ngày càng điêu luyện, quả thật là nguyên liệu tốt cho các nhà ảo thuật."
Đây là sở thích của Giản Vũ Tiệp, anh ấy muốn trở thành một nhà ảo thuật.
Anh đã nói chuyện này với gia đình mình vài lần, lão gia tử và lão phu nhân cũng biết chuyện, họ đồng ý để đứa trẻ phát triển sở thích của mình.
Nhưng Hà Yến không muốn, luôn lý do đứa trẻ còn nhỏ tâm lý chưa ổn định để thoái thác.
Sợ đứa trẻ còn nhỏ chỉ cuồng nhiệt nhất thời, học một thời gian liền không muốn học, không những không làm ảo thuật gia mà còn bị đình trệ sự nghiệp.
Lão gia tử nói với Giản Vũ Tiệp, "Nếu con thích thì hãy học thật chăm chỉ. Khi con tốt nghiệp cấp ba, ta sẽ nhờ người tìm cho con một người thầy phù hợp."
Giản Vũ Tiệp rất vui khi nghe ông nói vậy, "Con cảm ơn ông nội."
Hà Yến sắc mặt tức khắc liền kéo xuống, "Ba, mẹ, Vũ Tiệp có thành tích học tập xuất sắc, sẽ là quá lãng phí nếu để thằng bé làm ảo thuật gia."
Hà Yến tổng cộng có ba con trai. Hai cậu con trai đầu không muốn học tài chính và kinh doanh. Bà không có lựa chọn nào khác, hai người kia đều đã ngoài hai mươi tuổi.
Người con trai thứ ba này, bà không thể để cậu ta làm chuyện gì không có tiền đồ.
Có thể kiếm được bao nhiêu tiền một năm với tư cách là một ảo thuật gia chứ?
Lão phu nhân giải thích, "Làm ảo thuật gia vẫn cần một chút trí tuệ và tâm hồn. Con không thể trở thành một ảo thuật gia xuất sắc chỉ với một đôi tay, hiện giờ học tập tốt cùng là nền tảng cho sau này, không uổng phí."
Lão phu nhân hiểu tâm tư của Hà Yến, nhưng đứa trẻ thích gì mới là điều quan trọng nhất, khao khát làm ảo thuật gia của Vũ Tiệp đã được nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm, không phải là cuồng nhiệt nhất thời.