Editor: YuuThượng Vân Xuyên nói, anh cho rằng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này
Vậy có nghĩa là anh luôn suy nghĩ về vấn đề này sao?
Không hiểu tại sao, mỗi khi nghĩ đến tâm trạng thay đổi thất thường trong mấy ngày nay của Thượng Vân Xuyên, cô lại cảm thấy hoảng sợ.
Cô nghĩ, nếu anh không thể nói ra thành lời và thấy không yên tâm, thì cô phải nói rõ ràng ra với anh.
Tư Tần chớp chớp mắt: “Thật ra trước đây em đã không nghĩ tới chuyện đó.”
Nhìn thấy biểu cảm có chút không đúng của Thượng Vân Xuyên, cô lập tức bất lực mà nói thêm: “Bởi vì ba mẹ của em sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào của em cả.
Anh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cô lần nữa, hai người lặng lẽ nhìn nhau trong giây lát, sau đó, anh nghe thấy cô nói: “Em đã nghĩ rồi lại nghĩ, và em nhận ra từ trước đến nay em chưa từng nói những lời này với anh…”
Ánh mắt của Thượng Vân Xuyên lộ ra sự nghi ngờ. Tư Tần mỉm cười, ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng nói: “Em thích anh, rất thích anh. Em thích anh cho nên mới ở bên cạnh anh.”
Cả người anh đột nhiên cứng đờ lại, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Tư Tần rời khỏi tai anh, cách anh rất gần, cẩn thận nhìn anh. Cho nên, tất cả những biểu cảm bối rối, không biết phải làm thế nào, khó có thể tin được của anh, cô đều nhìn thấy rõ.
Cô nắm lấy vành tai của anh, bóp nhẹ nó, giọng điệu đầy sự uy hϊếp: “Anh không được phép nghĩ lung tung nữa, hiểu chưa?”
Dưới ánh nhìn dao động của anh, cô nghiêm túc hứa: “Nếu sau này anh muốn gì thì cứ trực tiếp nói với em. Chỉ cần đó là điều em có thể làm được thì em đều sẽ làm cho anh.”
Thượng Vân Xuyên nhíu mày, tay nắm chặt khăn trải giường, trong mắt đầy sự ẩn nhẫn: “Tần Tần, em biết sao?”
Biết sự lo lắng và bất an của anh.
Cũng biết những mong muốn khó nói ra của anh.
Tư Tần bất lực thở dài: “Em có thể không biết được sao? Em đau lòng muốn chết…”
Dù cảm xúc có trầm xuống mỗi ngày nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, luôn đi tới ban công hút thuốc không ngừng lúc hai ba giờ sáng.
Còn nữa, có lẽ cho rằng cô ngủ say mà không biết, nhưng mấy ngày mà cô ho nhiều nhất, anh đều trộm khóc nhè khi ôm cô vào ban đêm.
Cô có thể thấy được anh còn khó chịu hơn gấp trăm lần khi cô bị ốm.
Thượng Vân Xuyên ôm Tư Tần, siết chặt cánh tay lại, nhìn cô chằm chằm lại thành khẩn, nhưng không nói lời nào.
Tư Tần thấy anh như vậy thì bật cười: “Được rồi, thật chưa thấy ai ngốc hơn anh cả.”
Dường như thời gian đã trôi qua mấy phút, Thượng Vân Xuyên nhìn vào mắt cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tần Tần, anh yêu em.”
Cuối cùng anh cũng nói ra được điều mà anh luôn muốn nói, nhưng lại sợ nó trở thành gánh nặng cho cô.
Từ Tần kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng rất nhanh, trong mắt liền tràn ngập ý cười: “Vâng, em biết.”
***
Tư Tần cảm thấy hình như mấy ngày nay Thượng Vân Xuyên bị nghiện Internet thì phải. Lúc rảnh rỗi anh luôn trong trạng thái cầm điện thoại lướt lướt gì đó, còn vô cùng chăm chú viết viết rồi vẽ vẽ lên vở, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc thì anh ngồi trên sofa cầm điện thoại rồi viết gì đó, lúc thì lại nằm ở trên giường cầm điện thoại viết tiếp, lúc thì lại cầm điện thoại viết ở trên bàn trà.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thích nhìn trộm chuyện riêng tư của anh, mặc dù anh luôn cầu mong cô nhìn trộm, nhưng cô vẫn kiên quyết như vậy.
Nhưng lần này khi nhìn cuốn sổ của anh mở to như vậy, trong lòng cô liền dao động.
Nhịp tim đột nhiên tăng lên, cô tuyệt đối không phải cố tình.
Chỉ là lúc cô ngồi trên giường sau khi tắm xong thì có ngồi lên thứ gì đó cứng cứng, lúc rút ra thì phát hiện đó là cuốn sổ mà mấy ngày nay anh luôn viết viết gì đó.
Lại còn thẳng thắn mở ra đặt ở bên cạnh cô nữa.
Cô cầm nó lên rất tự nhiên, dù sao cũng tò mò nên cô cũng không đặt nặng tâm lý lắm, bởi vì tên ngốc Thượng Vân Xuyên này vẫn luôn muốn cô nhìn thấy nó.
Nhưng nếu không xem nó thì không sao, khi nhìn cuốn số viết kín đặc hai trang giấy, trên mặt Tư Tần lộ ra sự nghi ngờ và kỳ lạ.
Ghế mát-xa, gối mát-xa, nhân sâm, yến sào, viên canxi, dụng cụ pha trà…
Đây là gì vậy?
Đúng lúc này, Thượng Vân Xuyên đi vào phòng ngủ từ một phòng tắm khác ở bên ngoài. Anh nhìn thấy Tư Tần đang ngồi quỳ trên giường nhìn cuốn sổ với vẻ mặt rối rắm, biết cuối cùng cô cũng đã phát hiện ra, anh liền bước hai bước nhảy lên trên giường, kéo Tư Tần lại gần rồi hôn lên gáy cô một cái, sau đó đặt cằm lên vai cô: “Vốn dĩ anh định chọn lọc lại vài lần rồi mới hỏi em, nhưng mà khó quá. Tần Tần, em trực tiếp cho anh lời khuyên đi.”
Tư Tần vẫn có chút hoang mang: “Lời khuyên gì cơ?
Thượng Vân Xuyên cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm vào website mua sắm rồi vuốt vuốt hai lần, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Em nhìn cái ghế mát-xa này trước đi. Em thấy cái này tốt hơn hay cái này tốt hơn? Anh đã xem đánh giá thì thấy nói rằng cái thứ nhất nằm xuống sẽ thoải mái hơn, nhưng cái thứ hai lại có nhiều chức năng hơn. Hay là cái này? Cái này được thiết kế đẹp hơn…”
Tư Tần nghe xong càng thêm hoang mang, cô ấn cái điện thoại anh đang giơ xuống, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò: “Anh mua ghế mát-xa làm gì vậy?”
Thượng Vân Xuyên cười nói: “Mua cho chú dì đó.”
Tư Tần chớp mắt: “Ba mẹ em sao?”
Anh gật đầu.
Tư Tần đã hiểu ra đôi chút: “Những thứ trên giấy anh đều định mua cho bọn họ sao?”
“Đúng vậy.”
Tư Tần nhất thời không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô do dự nói: “… Ghế mát-xa thì không cần đâu, nhà em có hai cái rồi.”
“Vậy sao?” Thượng Vân Xuyên cầm lấy quyển sổ trong tay cô, sau đó lấy bút trên tủ đầu giường gạch đi một đường, sau đó bấm vào những thứ khác trên điện thoại cho cô xem: “Vậy bộ sản phẩm dưỡng da này thì sao, anh nghe một người bạn của anh nói rằng mẹ cậu ta dùng xong thấy rất tốt, em nghĩ anh có nên mua nó cho mẹ em không? Hay là có thương hiệu nào mà mẹ em hay dùng không?”
Tư Tần trở tay vỗ nhẹ lên đầu anh: “Mẹ em có thích một nhãn hiệu của Pháp, chốc nữa em gửi đường link sang cho anh xem.”
Thượng Vân Xuyên cười vui vẻ: “Thật sao? Bây giờ em gửi luôn đi.”
Cô không nói nên lời mà liếc nhìn anh, thấy bộ dạng ngoan ngoãn và đầy mong đợi của anh, cô thầm thở dài rồi lấy điện thoại gửi cho anh một đường link.
Sau khi thêm vào giỏ hàng, Thượng Vân Xuyên lại nói: “Trước có một đối tác đã tặng anh một bộ cờ tướng bằng ngọc bích, anh lại không biết nhiều về ngọc bích lắm, nhưng anh cảm thấy nó rất sáng trong. Chú dì có thích chơi cờ tưởng không? Anh có thể tặng cái này được không?”
“Vâng… Ba em rất thích…”
Anh cười càng thêm vui vẻ hơn: “Được, để anh thêm vào.” Sau đó cúi đầu nghiêm túc viết vào danh sách quà tặng.
Viết xong, anh lại ngẩng đầu lên: “Tần Tần, em thấy anh tặng trà có được không? Chú dì có thích uống trà không? Anh có một người bạn đại học có kinh doanh trà nhiều thế hệ, lá trà nhà bọn họ còn có phim tư liệu nói về nó. Anh muốn tới tìm cậu ta để chọn vài loại trà, em cảm thấy có ổn không?”
Tư Tần nói: “Được ạ, ba mẹ em đều thích uống trà. Nhưng em không hiểu rõ về các loại trà lắm, đợi hôm nào em về nhà hỏi xem bọn họ thích uống loại nào. Anh chỉ cần mua một chút là được rồi, không cần mua nhiều quá.”
“Ừ.” Thượng Vân Xuyên liền cúi đầu ghi chú lại.
Anh viết xong lại ngẩng đầu lên, vừa định nói tiếp thì Tư Tần đã xoay cổ anh lại hôn lên khóe miệng anh một cái, giống như là chuồn chuồn đạp nước, sau đó rời đi chớp chớp mắt nhìn anh: “Đồ ngốc, vẫn còn nhiều thời gian mà, cứ từ từ chọn là được.”
Anh không đồng tình với cô: “Nhưng vẫn phải chọn chứ, anh còn phải đến cửa hàng để xem hàng thật nữa, nhưng có một số đã hết, phải chờ 10 ngày hoặc nửa tháng lận.”
Tư Tần trầm ngâm trong chốc rồi trấn an anh: “Chỉ là gặp mặt thôi mà, anh đừng quá lo lắng như vậy.”
Thượng Vân Xuyên khẽ nhíu mày, lộ ra vài phần lo lắng: “Tần Tần, đương nhiên là anh sẽ thấy lo lắng rồi, đây là lần đầu tiên anh tới gặp ba mẹ em mà…”
Ngừng một chút, cảm xúc của anh đột nhiên trầm xuống, nhìn Tư Tần vài lần rồi rũ mắt xuống, nói: “Không giống như Lục Ương, cậu ta có kinh nghiệm.”
Tư Tần kinh ngạc nhướng mày: “Ai nói với anh vậy?”
Anh im lặng không nói. Tư Tần xoay người lại, giơ tay lên véo má anh: “Anh ta nói với anh sao? Nói khi nào?”
Thượng Vân Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, có chút tủi thân: “Lần trước lúc anh đánh nhau với cậu ta.”
Tư Tần có chút tức giận: “Anh nghe anh ta nói bậy gì đó làm gì. Đúng, anh ta có tới gặp ba mẹ em, nhưng nếu không phải lần đó anh ta tính kế với em, thì em đã không dẫn anh ta tới gặp rồi.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô, giống như đang chờ cô nói tiếp.
Bây giờ Tư Tần nghĩ lại vẫn còn thấy tức giận: “Hình như lúc đó là học kỳ 1 năm thứ 3, có lần ba mẹ em định ra nước ngoài chơi mấy ngày, họ đã đến trường gặp em rồi mới rời đi. Không biết anh ta nghe được tin tức đó ở nơi nào, khi em đang nói chuyện với ba mẹ em ở quán cà phê đối diện trường thì anh ta bất ngờ xuất hiện… Lúc đó, em vẫn chưa nói với ba mẹ là em đã có bạn trai…”
Vì chuyện này mà cô đã rất tức giận, suốt nửa tháng cô không thèm quan tâm đến Lục Ương, kết quả anh ta phải khóc lóc van nài hết lần này đến lần khác, nhiều lần nói rằng mình chỉ là quá vội vàng thôi, hơn nữa cũng hứa sau này sẽ không làm cô khó xử nữa, cô mới khó khăn bỏ qua cho anh ta.
Nhưng Lục Ương vốn không thành tâm chút nào, sau đó chuyện đến tai Văn Ngữ, Văn Ngữ đã liên hệ với Tần Gia, nói hai nhà có thể gặp mặt nhau.
Tư Giang Hải đặc biệt không thích Lục Ương, nói rằng lần đầu tiên ông gặp anh ta đã thấy có ấn tượng xấu rồi, cho nên ông không đồng ý với chuyện gặp mặt. Hơn nữa khi đó Tư Tần vẫn còn nhỏ, cũng không cần thiết phải nói chuyện yêu đương chính thức như vậy.
Tần Gia cũng nghĩ như vậy, cho nên bà chỉ nhận lời đi mua sắm một mình với Văn Ngữ.
Hơn nữa, Tần Gia dường như có thể nhìn thấu được tâm tư của con gái nhà mình. Tuy rằng bà vẫn luôn tỏ ra thân thiện, ôn hòa với Lục Ương, nhưng bà chưa từng chính thức hứa hẹn gì với anh ta và Văn Ngữ. Cũng bởi vì sự né tránh khéo léo của bà, cả hai nhà cũng chưa bao giờ gặp mặt nhau chính thức.
“Cho nên, từ trước đến nay em chưa bao giờ muốn đưa anh ta về nhà em cả.” Tư Tần chu môi: “Anh đừng tin anh ta.”
Thượng Vân Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Tư Tần vẫn còn đang buồn bực, hơn nữa trong lòng còn có một dự cảm chẳng lành: “Anh ta còn nói gì với anh nữa không?”
Thượng Vân Xuyên nghĩ đến những lời nói khó nghe của anh ta lúc đó, trong lúc nhất thời muốn nói ra với cô, nhưng cuối cùng lại khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì nữa.”
Tư Tần lúc trước cũng đã đoán được Lục Ương chắc chắn sẽ nói ra mấy lời miệng chó không thể mọc ngà voi (*). Đừng nói chỉ lấy chuyện ba mẹ anh đã mất ra để nói ra, sợ là những cuộc tấn công cá nhân xảy ra đều không phải là ngẫu nhiên. Và lần này cũng coi như đã chứng minh suy đoán hơn nửa tháng qua của cô là không sai.
(*) miệng chó không thể mọc ngà voi: Ý muốn nói những kẻ xấu không thể nói ra được những lời tử tế.
Có một sự thôi thúc trong lòng cô, cô rất muốn hỏi trực tiếp Thượng Vân Xuyên về chuyện của ba mẹ anh. Cô muốn hiểu biết về anh, muốn an ủi anh, trấn an anh.
Nhưng cô vẫn cố kìm nén sự thôi thúc này.
Có lẽ cô vẫn nên chờ chính anh tự nói ra.
Vì vậy, cô xoa tóc anh, vừa khen ngợi lại đe dọa cảnh cáo anh: “Lần này biểu hiện không tồi, còn biết nói ra. Nhưng khả năng phán đoán vẫn cần phải được cải thiện, sao cái gì cũng tin vậy chứ?”
Nghe được lời khen ngợi, Thượng Vân Xuyên có chút đắc ý mà khẽ cười. Một tay anh sờ lên vạt áo của cô, sau đó hôn lên môi cô.