Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 2: Nhưng… Tìm ai bây giờ?

Editor: YuuLục Ương đưa Tư Tần đến gara tiểu khu, dừng xe lại rồi quay sang nhìn cô.

“Sao vậy? Trên đường đi cũng không thấy em nói lời nào.”

Cả đường đi Tư Tần chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chỉ cười thờ ơ coi như là có phản ứng khi nghe được điều gì đó. Nếu là ngày thường, cô sẽ luôn quay đầu nhìn anh ta một cách nghiêm túc, cũng sẽ kể những điều thú vị mà cô đã gặp trong ngày.

Tư Tần thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu cởi dây an toàn: “Ồ, chỉ là ăn nhiều quá nên hơi no, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Lục Ương nghe vậy thì bật cười, anh ta vươn tay ra nắm lấy tay trái của cô: “Em ăn nhiều quá á? Đã gầy như vậy rồi còn ăn ít, anh vẫn luôn thấy lo sợ em ăn không ngon miệng. Nếu em thích những món ăn ngày hôm nay thì để anh bảo mẹ anh lần sau cũng làm những món đó, được không?”

Tư Tần nhìn bàn tay của mình đang được Lục Ương nắm lấy, sau đó, ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt đang dí sát lại gần của anh ta, rồi nhìn vào đôi mắt đào hoa của anh ta. Nó trông rất giống một con cáo, và thật sự là một con cáo.

Rõ ràng tay còn lại của cô đang không làm gì, nhưng Tư Tần lại như vô tình mà rút tay trái ra, cầm lấy túi quà cô đặt ở sàn ghế sau khi cô lên xe vào lúc buổi chiều.

Tay Lục Ương rơi vào trạng thái trống không, trong lòng có chút chột dạ, nhưng anh ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì bàn tay trắng nõn kia lại đưa túi quà cho anh ta.

“Quà tặng anh.” Tư Tần khẽ cười.

Lục Ương nhận lấy, mi mắt cong lên: “Là cái gì vậy? Bây giờ có thể bóc ra được không?”

“Đương nhiên là được.”

Lục Ương mở gói quà được đóng gói cẩn thận ra, phát hiện trong đó có một thứ giống như một cuốn album ảnh, trên bìa không có thông tin rõ ràng, nhưng thiết kế màu trắng xám này lại đem đến một cảm giác rất quen thuộc.

Anh ta nghi ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn Tư Tần, Tư Tần mỉm cười ý bảo anh ta mở ra xem.

Lục Ương mở ra xem, sau đó có chút khó tin mà lật đi lật lại, xác nhận liên tục, sự vui sướиɠ cũng tràn ngập trong đầu.

Đây là album ảnh chính thức của ban nhạc Rock ’n Roll phương Tây mà anh ta rất yêu thích, cũng là cuốn album ảnh chính thức duy nhất. Nó đã nhanh chóng bị tranh cướp khi được phát hành cách đây bảy tám năm trước, rất khó để mua trên thị trường, người hâm mộ đều coi nó như là một món đồ sưu tập. Lục Ương cũng đã nhờ rất nhiều bạn bè của mình giúp đỡ nhưng không có kết quả, không ngờ Tư Tần lại có thể kiếm được.

Tuy nhiên, đây không phải điều khiến anh ta ngạc nhiên nhất, mà là ở những trang đầu tiên của bức ảnh solo trong album ảnh đều được ghi lời chúc mừng sinh nhật kèm dòng chữ “To Lục Ương”, là chữ ký tương ứng với từng bức ảnh của các thành viên trong ban nhạc Rock ’n Roll đó.

Lục Ương hoài nghi ngẩng đầu nhìn Tư Tần sau khi lật đi lật lại mấy lần: “Chuyện này… Là thật sao?”

Tư Tần vẫn mỉm cười, gật đầu: “Vâng. Album là em tình cờ tìm được, em nhớ anh nói anh rất muốn có nó nên em đã mua. Có một người bạn là lưu học sinh mà em quen được đã đi xem buổi biểu diễn của họ cách đây một thời gian, em đã nhờ cô ấy xin chữ ký hộ.”

Lục Ương nhìn cô nhẹ giọng nói ra những điều đó, trong lòng liền cảm thấy muốn ôm cô thật chặt vào trong l*иg ngực.

Ban nhạc này chỉ lưu diễn ở Mỹ và châu Âu, rất khó để anh ta đi xem vì quá trình học tập và sự nghiệp sau này, chưa kể đến việc viết tay những lời chúc mừng sinh nhật như thế này.

Lục Ương đặt món quà xuống, vươn tay ôm Tư Tần vào lòng.

“Tần Tần, cảm ơn em.”

Tư Tần để mặc anh ta ôm mình, nụ cười trên môi cô dần phai nhạt ở nơi mà anh ta không thể nhìn thấy, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không có sự nồng nhiệt như của anh ta, mà là sự bình tĩnh và kiên định.

Không có gì, Lục Ương.

Dù sau, đây cũng là lần cuối cùng.

***

Tư Tần thật sự rất tốt, những người tiếp xúc với cô đều nói rằng cô có năng lực, tính tình lại tốt.

Nhưng chỉ có Tư Tần biết, cô tốt tính là bởi vì cô không quan tâm đến tranh chấp của người khác, nhưng nếu lợi ích của mình bị tổn hại một chút, thì cô chính là thiên hạ đệ nhất thù dai.

Độ thù dai ở mức độ nào sao? Cô sẽ không quan tâm tới bất cứ điều gì mà lấy đi mọi thứ đối phương muốn, cho dù cái giá phải trả là bao nhiêu.

Lúc còn đi học trung học, một người nào đó đã dựa vào người chống lưng để lấy đi kết quả vật lý của cô nhằm chiếm vị trí của cô. Tuy cô không có nhiều mối quan hệ kỳ lạ, nhưng cô có đủ cái nhìn sâu sắc về lòng người.

Cô biết rằng điều mà người đó quan tâm chính là sự ghen tỵ và chú ý của những người khác, vì vậy cô đã chọn một con đường khác, vào trường đại học tốt nhất với số điểm cao hơn, chọn một chuyên ngành đáng kinh ngạc, có một cuộc sống tuyệt vời và viên mãn, xem một tên trộm chẳng khác gì một chú hề.

Cô vẫn luôn biết Lục Ương mải chơi, nhưng cô nghĩ anh ta luôn có điểm mấu chốt của riêng mình. Nhưng cái loại ảo tưởng này đến từ đâu chứ? Có lẽ đó là sự tập trung của anh ta khi anh ta theo đuổi cô.

Lúc đó, Lục Ương chỉ hận không thể cho cả thế giới biết rằng anh ta đang theo đuổi cô, cả ngày dùng đủ mọi biện pháp để xuất hiện trước mặt cô. Lẽ ra cô phải thấy tự hào khi được một người ưu tú như vậy theo đuổi khắp nơi chứ, nhưng Tư Tần lại cảm thấy vô cùng chán nản.

Cô thừa nhận rằng cô là một người rất quan tâm đến vẻ ngoài của người khác, cho nên cũng không ghét làm bạn với Lục Ương, nhưng cô tạm thời chưa có kế hoạch yêu đương vào thời điểm hiện tại, nên hành động của Lục Ương càng khiến cô rơi vào tình thế khó xử.

Tuy nói vậy nhưng cô cũng không hoàn toàn có ý định ở bên cạnh anh ta, làm trái với ý muốn của mình, và cuộc sống của cô hầu như không duy trì được sự cân bằng.

Nếu không phải sau khi bị người kia kích động mà muốn trả thù, có lẽ cô sẽ đợi đến ngày Lục Ương tự từ bỏ.

Nói đến cũng khá kỳ lạ, Lục Ương trước kia rất nổi tiếng là đào hoa. Nhưng sau khi ở bên cô, anh ta lại trở thành một người bạn trai 24 tuổi ngoan ngoãn, tốt tính, không chỉ báo cáo hành tung của mình cho cô mỗi ngày mà còn đưa cô đi gặp bạn bè, thậm chỉ là ba mẹ anh ta.

Thời gian dần trôi qua, Tư Tần cảm thấy có lẽ mình nên buông bỏ sự cảnh giác để chấp nhận anh ta, người này cũng không có gì đặc biệt khó chịu, nếu không cô đã không ở bên cạnh anh ta đến 5 năm.

Nhưng quả nhiên, những tin đồn đều không phải là không có căn cứ.

Cô thật sự đã lãng phí 5 năm của mình cho cái tên khốn nạn đó.

***

Không lâu sau khi Tư Tần được Lục Ương đưa về nhà, cô liền lái xe đến hộp đêm mà Tề Song đã đặt trước, lúc đó mới khoảng 10 giờ.

Tề Song là bạn cùng phòng của Tư Tần hồi còn học đại học, cô ấy chuẩn bị kết hôn. Cô gái này lúc học đại học đặc biệt “phong lưu đa tình”, cực kỳ ăn chơi, hơn nữa ngày nào cũng hét lên rằng tuyệt đối không bao giờ mua dây buộc mình, không ngờ bây giờ lại chuẩn bị kết hôn.

Bữa tiệc chia tay độc thân của Tề Song đã được lên kế hoạch từ một tuần trước đám cưới. Bởi vì là bạn cùng phòng của Tư Tần lúc học đại học nên cô ấy không ít lần bị Lục Ương quấy rầy lấy lòng. Bữa tiệc lần này Tề Song cũng yêu cầu Tư Tần đưa Lục Ương tới cùng, vốn dĩ hai ngày trước Tư Tần còn nói có thể cô sẽ không rảnh vào ngày đó, ngày hôm qua lại gửi tin nhắn cho cô ấy nói rằng sẽ đến, nhưng sẽ muộn một chút. Điều cô ấy không ngờ chính là cô gái nhỏ này lại tới một mình.

“Sao cậu lại tới một mình? Lục thiếu gia đâu?” Tề Song ngồi xuống một bên sofa, đưa cho Tư Tần một lon bia.

Hai trong số bốn người bạn cùng phòng lúc đó đã về quê nhà làm ăn, chỉ có thể đến dự lễ cưới. Trong số bốn người, Tề Song và Tư Tần lại thân thiết hơn.

Tư Tần cầm lấy rồi nhấp một ngụm bia: “Anh ấy có việc.”

“Có việc?” Tề Song tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh ta mỗi ngày không phải giống như con sói đói bảo vệ đồ ăn sao, làm sao có thể để cậu đến nơi này một mình chứ?”

“Thật là khoa trương.” Tư Tần nhìn về phía trước, không chút lưu tình mà chuyển chủ đề: “Đợt vừa rồi tớ bận rộn, còn chưa hỏi cậu tại sao lại quyết định kết hôn.”

Tề Song chỉ thông báo với bọn họ khoảng một tháng trước rằng bạn cùng phòng của các cô sẽ kết hôn, thật sự đột ngột.

“Này, còn có thể thế nào nữa, chỉ cảm thấy gặp đúng người rồi thôi.” Đáy mắt Tề Song sáng lấp lánh, giọng điệu cũng bất giác trở nên ngọt ngào: “Trước đây tớ luôn cảm thấy mình không muốn bị hôn nhân trói buộc, tuổi trẻ tuyệt vời của tớ làm sao có thể để tiêu tốn bởi những chuyện gia đình chứ. Nhưng Vu Tu Viễn giống như một thứ gì đó lớn lên trong tâm trí tớ vậy, ý muốn được ở bên cạnh anh ấy ngày càng mãnh liệt hơn. Anh ấy là một người có trách nhiệm, đối xử với tớ rất tốt, ý chí của tớ không thể chống đỡ được nữa nên sụp đổ thôi.”

Vu Tư Viễn là vị hôn phu của Tề Song, bọn họ đã gặp nhau sau khi tốt nghiệp và gây dựng sự nghiệp. Hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua giai đoạn khó khăn nhất, hiện tại sự nghiệp của bọn họ cũng đã bước vào giai đoạn phát triển ổn định, chuẩn bị tiến tới hôn nhân.

Lúc đầu khi Tư Tần nghe Tề Song nói về chuyện Vu Tư Viễn theo đuổi cô ấy, cô đã nhắc đi nhắc lại về những người bạn trai mà cô ấy đã quen khi còn học đại học, bọn họ đều là những kẻ cặn bã đến mức nhắc lại liền thấy phẫn nộ.

“Cậu còn nhớ đội bóng rổ mà tớ tham gia vào năm thứ hai không? Tên ngốc đó vẫn còn ở đấy, không biết lấy được Wechat của tớ ở đâu mà thêm vào nữa. Lúc đầu tớ không biết là anh ta nên đã đồng ý, lúc biết được là anh ta, tớ đã không định trả lời lại tên cặn bã đó, vậy mà anh ta cứ liên tục gửi tin nhắn nói là nhớ tớ. Tên khốn này, thế hóa ra người lúc trước cho tớ ‘đội nón xanh’ không phải là anh ta sao?” Tề Song tức giận đến nỗi uống liền hai ngụm bia, Tư Tần uống một lon liền không nhìn thấy đáy, lại tiếp tục mở lon khác.

“Sau này tớ mới biết được tên vô liêm sỉ này biết tớ chuẩn bị kết hôn, đối tượng so với anh ta còn ưu tú gấp trăm lần nên không cam lòng. Tớ nói cho cậu biết, đàn ông đều là những tên cặn bã, bà đây năm đó bị tên đó cho ‘đội nón xanh’ khó chịu đến nỗi suýt chút nữa thì mất nửa cái mạng. Nếu cho tớ thêm một cơ hội nữa tớ nhất định sẽ cho anh ta ‘đội nón xanh’, nghe bảo đàn ông đều không thể chịu đựng được điều này.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tư Tần nhếch khóe miệng, cười nhạt.

Tề Song chửi thề thêm hai câu nữa, cô ấy hưng phấn đến mức thiếu chút nữa kéo người bên cạnh lên lắc lư, phải hít một hơi mới bình tinh lại, có chút ghen tỵ mà nói: “Cậu còn may đó, Lục Ương lúc đó là nam thần của biết bao nhiêu người, vậy mà cứ dính chặt lấy cậu. Hai người cũng yêu nhau được 5 năm rồi còn gì.”

Tư Tần nhướng mày nhìn Tề Song, lại uống thêm mấy ngụm bia: “Cậu còn may mắn hơn, cuối cùng cái người từng nếm trải đủ gió táp mưa sa như cậu cũng yên bề gia thất rồi, ánh mắt chắc chắn phải đặc biệt dữ dội.” Không giống như cô, bị mù.

Lời này khiến Tề Song thấy rất vừa lòng, sau khi mắng chửi xong, cô ấy mới có chút phản ứng lại, nhanh chóng kéo Tư Tần đang định đưa rượu vào miệng ra: “Hôm nay cậu sao thế, sao lại uống nhiều như vậy, tửu lượng đã không tốt rồi.”

Tư Tần xua tay mở bình rượu ra, ngửa cổ uống thêm một ngụm, sau đó mới nói: “Hôm nay tớ rất vui, muốn uống rượu.”

Tề Song có chút khó hiểu: “Cậu vui vì cái gì?”

Đáy mắt Tư Tần đã có chút sương mù mênh mông, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngô, nói: “Đại Tề của chúng ta sắp kết hôn rồi, không phải là chuyện đáng mừng sao? Tớ còn vì cậu mà có một đôi mắt rực lửa nữa, vui vẻ.” Nói xong liền cười khúc khích mấy tiếng.

Tề Song cảm thấy người chị em này của mình đã hơi say rồi nên đỡ cô ngồi xuống, nói: “Được rồi, vui vẻ. Đừng uống nữa, có cần tớ gọi cho Lục Ương không?”

“Không. Gọi cho anh ấy làm gì? Không được gọi.” Tư Tần vừa dùng giọng điệu nghe có vẻ rất tỉnh táo nói một câu rất không tỉnh táo, vừa mở thêm một lon bia ra, uống hai ngụm nữa.

Tề Song còn định nói thêm vài câu nữa thì đột nhiên có đám người ồn ào lôi kéo cô ấy đi, nói là phải đổi bình bóng. Trong căn phòng này đều là người quen, hầu hết bọn họ đều là sinh viên tốt nghiệp đại học Tinh Châu. Tề Song đã nhờ đàn chị bên cạnh để ý đến Tư Tần rồi mới yên tâm rời đi.

Đầu óc Tư Tần vẫn còn khá rõ ràng, chỉ là sắc mặt lúc này đã có chút mất tự chủ. Lúc này mới thích hợp để vùi đầu mà uống rượu.

Không ngờ rằng cô cũng có ngày ngồi uống rượu để giải tỏa nỗi buồn, mà thật ra cô cũng không biết mình buồn vì chuyện gì nữa. Giận thì có giận, nhưng không phải vì tình cảm mà là vì chính mình đã lãng phí thời gian.

Thật ra cô cũng có ý nghĩ giống như Tề Song. Cách để trả thù một tên cặn bã đã cho cô mọc sừng chính là cũng cho tên đó ‘đội nón xanh’ một lần. Cái hôm cô nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau đến quên mình ở trong phòng thí nghiệm, cô cũng đã có cái suy nghĩ đó. Giờ nhìn thấy Lục Ương, cái suy nghĩ đó lại càng kiên định hơn.

Nhưng… Tìm ai bây giờ?

Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô luôn được người ta theo đuổi, nhưng cô chỉ thực sự ở bên Lục Ương, điều này khiến cô thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.