Thường Du cho rằng đại tham ăn Lục Dư Thanh có thể giải thích được, nhưng người lên tiếng đầu tiên lại là Trình Hạc Niên. Tựa như học sinh tiểu học giơ tay phát biểu trong lớp, nàng đáp: "Tôi biết, tôi biết, Lam Điền ngọc chính là Lam Điền ngọc!"
Gia hỏa Trình Hạc Niên này tính thích nói mê sảng vẫn không sửa được. Làm Điền ngọc thật sự là dấu hiệu tốt, nhưng vẻ mặt quỷ của nàng không biết đã nghĩ đến gì đây. Loại ngọc? Nàng chọn loại nào? Kỷ Dao Quang có chút bất đắc dĩ đỡ trán, trộm nhìn Thường Du, giải thích: "Người cổ đại có phương pháp làm cơm ngọc, họ dùng 70 miếng Lam Điền ngọc tinh xảo, sau mài nhỏ để ăn, rất có hiệu quả. Món này dùng dây bầu, cắt thành từng lát vuông, hấp chín, không cần giống như luyện ngọc, nhưng lại có thể tiêu trừ hết những phiền não, thời gian dài thần khí cũng thoải mái thư giãn, cho nên gọi nó là "Lam Điền ngọc"."
Thường Du suy tư nhìn Kỷ Dao Quang.
Lục Dư Thanh thong thả ung dung gặp một miếng cho vào miệng, nhai chậm nuốt kỹ, sau đó cười khẽ: "Có lý." Nàng biết Thường Du, nhưng về Kỷ Dao Quang, nàng chỉ biết hơn fans cô một chút. Khi nghe thấy tin tức hai người muốn ly hôn từ truyền thông, lúc trước nàng cảm thấy hai người này đứng chung rất xứng đôi, nhưng ai biết sẽ đi đến bước này? Mà hiện tại xem như đã hòa hoãn, không biết hai người sẽ xử lý thế nào?
Kỷ Dao Quang nhìn thực đơn, ngoài "Lam Điền ngọc", còn có "Băng hồ trân", "Gà Hoàng kim", đều là thực đơn cổ được cải tiến. "Rượu thơm không sợ hẻm sâu" những lời này dùng trong xã hội hiện tại đã không được, nếu lão bản bất động không tuyên truyền món ăn ra ngoài, sợ rất khó được người khác biết đến, chỉ có thể có duyên với người qua đường.
"Này giống với bạn chị." Lục Dư Thanh nói, "Đoạn đường này không dễ bị người khác phát hiện, nếu là "đại ẩn triều thị"* thì tốt, nhưng là người làm ăn, luôn hy vọng có thể kiếm tiền. Cô ấy không nói rõ với chị nhưng chị cảm giác cô ấy muốn chị giúp cô ấy tuyên truyền một chút."
*đại ẩn triều thị: tiểu ẩn ẩn lăng tẩu, đại ẩn ẩn triều thị. Người ở ẩn chân chính dù cho ở đâu cũng sẽ không quên đi chí hướng của mình.
Thường Du nhướng mày, hỏi: "Chị quen cô ấy bao lâu?"
Lục Dư Thanh hơi mỉm cười nói: "Không đến nửa tháng, chị cảm thấy cô ấy có tiềm chất nổi trong giới, không chỉ làm thức ăn rất ngon, mà ngoại hình cũng không tệ, đứng trong giàn hoa hoa khắp chốn trong giới cũng không thể xem là đứng cuối." Cắm đũa suy nghĩ một lúc, nàng lại nói, "Dùng từ ngữ lưu hành hiện nay để nói, đó là ngoại hình ôn nhu."
Liếc nhìn lá cờ của tiệm ăn đối diện cách cửa sổ, Thường Du hỏi: "Cho nên chị tính giúp cô ấy sao?" Nàng không đi qua, không biết nội bộ thế nào, có lẽ trang trí cũng không kém hơn nhà hàng này?
"Đúng vậy." Lục Dư Thanh cười nói, "Bạn chị tên An Mộ Ngọc, chị cùng cô ấy thảo luận về việc quảng bá mỹ thực, đến lúc phát sóng trực tiếp, nhờ bọn em chuyển phát giúp." Loại chuyện này Lục Dư Thanh không bắt buộc, mà Thường Du thì nghiêm túc gật đầu. Lục Dư Thanh chịu hát ca khúc chủ đề, cũng xem như giúp nàng một đại ân, tùy tay chuyển phát cũng là chuyện không tốn sức, nàng đương nhiên sẽ vui vẻ làm vì Lục Dư Thanh.
Hai người hẹn hò cuối cùng biến thành bốn người đi dạo, Thường Du phần lớn là nói một ít chuyện công tác với Lục Dư Thanh, Kỷ Dao Quang chỉ có thể một bên giận dỗi, thường xuyên trừng mắt Trình Hạc Niên, nếu không gặp phải gia hỏa này, tối nay của hai người làm sao lại có người khác chen chân vào? Trong tay cầm xâu hồ lô ngào đường, Thường Du thật sự xem cô như con nít mà hống, biết rõ cô giận dỗi vẫn không tỏ vẻ gì! Cuối cùng về đến khách sạn, chân Kỷ Dao Quang đau, toàn thân không chỗ nào không đau.
"Lần sau cậu cùng Lục Dư Thanh ra ngoài nhất định phải nói địa chỉ cho tôi."
"Cậu đừng nói vậy, tôi không nghĩ có lần sau đâu."
"Sao cậu lại phản cảm với Lục Dư Thanh như vậy? Chị ấy đối với cậu không phải rất tốt sao? Còn muốn che chở cậu."
"Tôi không muốn cùng người khác có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, tôi không chịu nổi."
"Có chuyện xưa."
"Đúng vậy, rất lâu trước đây, trên núi có một tiểu hòa thượng, cậu ta trộm xuống núi. Lúc trước, sư phụ luôn núi nữ nhân dưới chân núi là lão hổ, cậu ta cuối cùng gặp được lão hổ, còn bị lão hổ quyến rũ, cậu ta quyết định hoàn tục....."
"Không cần nói hươu nói vượn. Tạm biệt!"
Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Trình Hạc Niên, Kỷ Dao Quang ném điện thoại sang một bên, cả người lăn vài vòng trên giường, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, cô loáng thoáng cảm thấy Thường Du mang cô ra ngoài là có chuyện muốn nói, nhưng lại vì sự xuất hiện đột ngột của Lục Dư Thanh cùng Trình Hạc Niên phá vỡ kế hoạch. Như vậy mình có nên đi hỏi không? Thân mật như vậy là ý gì? Có phải Thường Du đã mất đi ý niệm ly hôn không? Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng biến thành một tiếng thở dài, Kỷ Dao Quang nhảy khỏi giường, đang định đi rửa mặt, thình lình nhìn thấy Thường Du khoanh tay trước ngực dựa cửa, không biết tiến vào lúc nào. Vậy trò hề của mình có phải đều bị nàng nhìn thấy? Kỷ Dao Quang đỏ mặt, ngồi xếp bằng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị vào bằng cách nào?"
Thường Du nhàn nhạt đáp: "Cửa không đóng." Nói xong từng bước đến gần Kỷ Dao Quang, từ trên cao nhìn mặt cô.
Đèn phòng bao phủ bóng dáng của nàng, gương mặt Thường Du giấu trong bóng tối, Kỷ Dao Quang đột nhiên cảm giác bị áp bách. Cô mím môi, dịch người, thoát khỏi bóng dáng của Thường Du, mà Thường Du chỉ câu môi cười, vỗ quần áo ngồi bên cạnh cô. "Chị có lời muốn nói với em." Mặt nàng không nghiêm túc, thậm chí còn mang theo chút phiền muộn cùng mờ mịt.
Tâm Kỷ Dao Quang đột nhiên lo lắng, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt Thường Du, tay nắm chặt đệm bên người, như đang chờ đợi phán quyết. Cô kéo khóe miệng, tỏ vẻ thoải mái cười nói: "Chị nói em nghe."
"Em cảm thấy tương lai của chúng ta sẽ thế nào? Có thể đi được bao lâu?"
Giọng Thường Du bình tĩnh chạm đến nỗi bất an, sợ hãi cùng những cảm giác hỗn độn bên trong Kỷ Dao Quang, trước mắt Kỷ Dao Quang đột nhiên chỉ còn hai màu trắng đen, bên tai cũng ong ong, không nghe được âm thanh khác. Cổ họng như bị gì đó ngăn chặn, muốn khóc nhưng không được. Vươn tay dùng sức dụi mắt, muốn thấy rõ gương mặt người bên cạnh. "Em...." cô cảm thấy giọng mình đã đủ lớn nhưng rơi vào tai chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Kỷ Dao Quang bất thường Thường Du lập tức phát hiện, nàng cầm tay Kỷ Dao Quang, chỉ cầm thấy như một khối bằng lạnh thấu xương, rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ấm, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng nào. Tâm Thường Du lập tức căng lên, nàng vô thố ôm lấy Kỷ Dao Quang thất hồn vào lòng, xoa mặt cô, lo lắng gọi tên cô.
Như chỉ qua một giây lại như trôi qua mấy trăm năm, Kỷ Dao Quang cũng thoát khỏi trạng thái này, cô phát hiện mình dựa vào lòng Thường Du, đôi tay gắt gao ôm lấy eo nàng, tâm tình hôm nay thay đổi nhanh chóng làm tim cô sắp mệt chết. "Thường Du, xin chị, có một số việc không cần nhắc lại, được không?" Dù đã qua rất nhiều năm nhưng cô vẫn không chịu nổi.
Hiện tại Kỷ Dao Quang yếu ớt đến đau lòng người, trong mắt Thường Du hiện lên một cảm xúc phức tại, nàng thoáng đẩy người trong lòng ra: "Chị không hỏi em, em nghe chị nói." Sợ Kỷ Dao Quang lại rơi vào trạng thái ban nãy, Thường Du nói ngắn gọn, "Giữa chúng ta thiếu sự trao đổi cùng tin tưởng, này là chị không đúng, chị đem mọi thứ giấu trong lòng, do đó khiến em cảm thấy bất an mãnh liệt. Chị chưa từng chú ý đến bất an của em là từ đâu mà đến, là lỗi của chị. Về sau, em có gì không rõ, em có thắc mắc gì, trực tiếp nói với chị, được không?"
Nàng chưa bao giờ là một người bạn đời đủ tiêu chuẩn, nàng đem mọi chuyện đẩy cho Kỷ Dao Quang, nàng không biết nên nói từ đâu. Trạng thái này nếu chỉ một mình nàng thì khó có thể phá vỡ, như vậy hai người cùng nhau thì sao? Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Kỷ Dao Quang, lau đi khóe mắt ẩm ướt. Thường Du đau lòng, trong trí nhớ của nàng, Kỷ Dao Quang là một người kiêu ngạo, tùy hứng..... chưa bao giờ như hiện tại tựa như một vật nhỏ sắp bị vứt bỏ, cả người cuộn tròn run rẩy. Này hết thảy đều do mình cho em ấy sao?
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Thường Du, tựa như tìm kiếm ẩn ý trong lời nàng, sau một lúc, Kỷ Dao Quang phục hồi tinh thần, bắt đầu tự hỏi. Chị ấy là muốn tiếp tục bên mình sao? Là vứt bỏ luôn ý nghĩ ly hôn rồi? Chần chờ một lát, cô rũ mi, giọng kiên định nói: "Em sẽ sửa những tật xấu của mình."
"Ừ." Thường Du nhẹ nhàng nói, "Em đem mọi chuyện của em nói với chị đi."
"Chị nhớ Triệu Văn không?" Ánh mắt Kỷ Dao Quang trốn tránh.
Thường Du gật đầu. Triệu Văn có thể xem là học muội của nàng, nhưng không thân với nàng lắm, ngược lại là bạn của Kỷ Dao Quang, sau đó không biết vì sao, hai người tuyệt giao, qua một thời gian truyền đến tin Triệu Văn nhảy lầu tự sát. Lúc đó cảm xúc Kỷ Dao Quang không ổn định, thường phát tác lên những tên tuổi không thể hiểu nổi, thậm chí mắng toàn bộ giới giải trí.
"Cậu ấy bán thân để thượng vị, em cùng cậu ấy tuyệt giao. Sau đó tinh thần cậu ấy không ổn định, rất nhiều lần gọi cho em nói trong giới này có bao nhiêu dơ bẩn, thậm chí còn nhắc đến chị." Kỷ Dao Quang nhìn Thường Du, biểu cảm phức tạp, cô đương nhiên tin tưởng Thường Du, nhưng giọng nói của Triệu Văn cùng những người khác không ngừng vang vọng trong đầu cô, khi đóng phim truyền ra tai tiếng, từng chút một làm cô suy sụp. Cô rõ ràng lâm vào trạng thái bất an mãnh liệt nhưng Thường Du chưa bao giờ giải thích. Thở dài, cô nói: "Chị không nói gì, còn em lại chọn cách ấu trĩ buồn cười là luôn cố ý chọc giận chị."