Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 3: Thư Của Nữ Hoàng (2)

Anh chàng Syria vẫn chưa bán được đôi giày Nike của mình.

Lúc này, dường như anh ta muốn khoe khoang hiểu biết của mình với đám nhóc này hơn. Anh chàng đứng thẳng lưng, từ tốn nói: "Một phóng viên Mỹ anh quen kể rằng đã đi qua quốc gia đó. Một tháng lương của ông ta chỉ đủ trang trải một tuần tiền phòng hạng Standard tại khách sạn năm sao của Goran. Dân chúng thuộc tầng lớp nghèo nhất của Goran bét ra cũng phải có vườn hoa, nhà kho, và tầng hầm làm ga-ra để xe. Ngọc trai đen do Goran sản xuất là đồ trang sức được giới thời trang ưa chuộng. Giá trị của một viên ngọc trai đen bình thường cũng đủ để chi trả nguyên một chuyến du lịch vòng quanh thế giới rồi."

"Sòng bạc, khách sạn, câu lạc bộ hai mươi tư giờ ở Goran mở rộng cửa đón khách du lịch từ mọi nơi trên thế giới. Mỗi cuối tuần, những cô nàng nóng bỏng đứng chen chúc trên những chiếc xe diễu hành gắn đầy hoa. Họ ném kẹo, hoa tươi, vòng ngọc trai về phía các du khách. Nếu may mắn, thậm chí còn có người bắt được vòng ngọc trai có cả ngọc trai đen."

"Nhìn từ trên cao, thủ đô của Goran giống như một con thiên nga, nên được đặt tên là thành phố Goose. Paris có đại lộ Champs-Élysées, thành phố Goose có phố Jose. Phố Jose kéo dài 9,8 kilomet, hai đầu phố Jose đều là điểm du lịch nổi tiếng nhất Goran. Phía Nam là số Một phố Jose, trụ sở văn phòng Thủ tướng, phía Bắc là cung điện Jose, nơi Nữ hoàng Goran sinh sống."

"Quảng trường lớn nhất thành phố Goose được gọi là Quảng trường Trung tâm. Chân dung Nữ hoàng được đặt trong đó. Nữ hoàng có mái tóc đen như gỗ mun, mặc chiếc váy dạ hội trắng tinh, trên người không mang thêm món trang sức nào khác. Khóe môi cô đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Cô ấy trẻ trung trong sáng, giống Nữ hoàng mà cũng tựa như một giai nhân trong giấc mơ của cậu trai trẻ nào đó." Nói đến đây, chàng trai Syria đưa mắt nhìn xa xăm, như thể muốn dùng sức mạnh bản thân để băng qua không gian thời gian, đứng trên Quảng trường Trung tâm ở thủ đô Goran, đón nhận nụ cười và ánh mắt của Nữ hoàng."

"Đối với cư dân Goran, nụ cười của Nữ hoàng có thể chữa lành bệnh tật của trẻ nhỏ, ánh mắt dịu dàng của Nữ hoàng có thể vỗ về tâm hồn tổn thương của người lớn. Nữ hoàng với đôi tay khéo léo, có thể biến thứ tầm thường thành quý giá. Nữ hoàng…" Anh chàng Syria lẩm bẩm, cho đến khi đôi giày Nike tuột ra khỏi tay anh ta.

Đôi giày Nike rơi xuống, lập tức triệu hồi linh hồn chàng trai Syria từ Quảng trường Trung tâm Goran về khu chợ trao đổi hàng hóa.

Nhặt đôi giày Nike lên nhét vào trong túi cất đi, anh chàng Syria hỏi: "Mọi người đã nghe nói đến Hộp thư của Nữ hoàng Goran chưa?"

Không đợi câu trả lời, anh chàng Syria đã vội vã tự đáp lại chính mình: "Hộp thư của Nữ hoàng mang ý nghĩ giống y như tên gọi, là một hoạt động tương tác mà Nữ hoàng Goran thiết lập cho công chúng. Nếu mọi người thấy tò mò với cuộc sống của Nữ hoàng, hoặc yêu mến Nữ hoàng, đều có thể thử vận may. Hãy viết họ tên, địa chỉ, quốc tịch và cách thức liên lạc gửi đến địa chỉ hòm thư Nữ hoàng chỉ định, nếu ai đó đủ may mắn thì sẽ giành được một phần một vạn cơ hội được gặp mặt Nữ hoàng."

"Căn cứ vào con số thống kê chưa đầy đủ, mỗi tháng có ít nhất trên một trăm ngàn cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới gửi thư cho Nữ hoàng. Cuối tháng, Nữ hoàng sẽ rút thăm một người. Chủ nhân của bức thư được chọn sẽ đến Goran trên chuyến bay Nữ hoàng trao tặng. Sau khi đến nơi, người may mắn nọ sẽ được Nữ hoàng tiếp đón tại cung điện Jose với tư cách chủ nhà."

"Nghe nói, bất kỳ ai từng gặp Nữ hoàng cũng đều ái mộ phong cách nhã nhặn thùy mị của cô ấy. Hầu hết những người từng gặp Nữ hoàng đều miêu tả cô ấy như ‘biểu tượng của một đóa hoa tuyệt sắc’." Nói đến đây, ánh mắt chàng trai Syria tỏa sáng, nhưng một giây sau anh ta lại buồn phiền vò đầu bứt tóc.

"Nhóc con sao thế?" Chủ quầy bán bình hoa hỏi.

Cậu chàng bất lực buông tay: "Con trai trưởng nhà Utah thật may mắn, anh ta đã hái được bông hoa tuyệt sắc ấy rồi."

Nghe thấy vậy, Donna thầm ấm ức.

Giọng nói và cử chỉ của anh ta đều thể hiện rõ rằng: Con trai trưởng nhà Utah phải may mắn đến thế nào mới có thể cưới được Nữ hoàng.

Nhưng đối với Donna, người may mắn phải là Nữ hoàng mới đúng.

Nghe nói, cha của Thủ tướng, cũng là Thủ tướng Goran tiền nhiệm ban đầu đã phản đối cuộc hôn nhân này. Nguyên Thủ tướng Goran nhắm con gái lớn nhà Healther làm con dâu, đây là tin đồn ba cô bé nghe ngóng được từ một người bạn làm phóng viên.

Rõ ràng tin đồn này là thật, vì mẹ không hề đưa ra lời bình luận nào trước tin tức này.

Im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.

Mẹ cô bé là người Goran, một trong những người quan trọng được Hoàng gia bảo trợ. Mẹ đã sống trong cung từ năm tám tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, một tay quán xuyến mọi việc, phần nào hiểu rõ nội bộ Hoàng gia.

Nhưng Thủ tướng không nghe lời cha mình, mà lựa chọn kết duyên cùng Nữ hoàng. Đây chính là minh chứng cho tình yêu sâu đậm mà Thủ tướng trao cho Nữ hoàng.

Chỉ cần nghĩ kĩ một chút thôi là đã có thể thấy Thủ tướng phải nỗ lực nhiều như thế nào để thuyết phục cha mình. Anh muốn kết hôn với người mình yêu, nỗ lực hết mình vì người mình yêu chính là một nghĩa cử anh hùng. Vậy mới nói, Nữ hoàng mới đúng là người may mắn.

Đằng kia.

Anh chàng Syria vẫn say sưa nói: "Dòng họ Utah hừng hực dã tâm không hợp với Nữ hoàng. Tôi đoán, chồng của Nữ hoàng, Thủ tướng đương nhiệm của Goran dành nhiều thời gian bên bàn trà với chính khách nước ngoài hơn cả thời gian trò chuyện với vợ."

Donna tức điên, thầm nghĩ phải cho tên lang thang này một bài học, cũng may ông chủ quầy bán bình hoa cũng ngứa mắt như cô.

"Cầm soi lại mặt mũi đi." Chủ quầy bán bình hoa nhét chiếc gương vào ngực anh chàng, "Cậu nhìn lại xem mình là hạng gì trước rồi ngẫm xem bản thân có tư cách bất bình thay cho Nữ hoàng hay không. Theo tôi thấy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là trước khi mặt trời lặn, cậu có thể đổi đôi giày Mỹ kia lấy được thứ gì để ăn không mới đúng."

Anh chàng Syria nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Được chủ sạp bán bình hoa nhắc nhở, Donna mới nhớ ra mục đích chạy đi chạy lại của mình. Đều tại anh Syria kia kể chuyện sống động y như thật, làm cô bé nghe đến mê mẩn. Mà cũng không chỉ mình cô, đám Sara cũng ngơ ngẩn lắng nghe kia kìa.

Liếc nhìn mặt trời, cô bé không còn nhiều thời gian nữa.

Donna chỉ chiếc hộp đặt trên chiếc khăn tay, vô cùng nghiêm nghị lên tiếng: "Trong này đựng thư Nữ hoàng viết cho mẹ tớ."

Donna rất hài lòng với hiệu ứng mà câu nói của mình mang lại. Sara và mấy cô bạn, cả chủ sạp bán bình hoa đều nhìn chăm chú vào chiếc hộp, không dám thốt lên tiếng nào.

Đây là thời cơ tốt để mở hộp.

Cô bé cẩn thận mở hộp ra.

Năm bức thư trong hộp được xếp ngay ngắn theo trình tự thời gian nhận được. Hai bức thư cuối cùng có dấu Hoàng gia Goran, đó là những lá thư sau khi Nữ hoàng lên ngôi. Tất cả thư từ của Nữ hoàng đều phải đóng dấu Hoàng gia.

Rút một bức thư có dấu Hoàng gia Goran ra, Donna giải thích tỉ mỉ.

Nhưng, dù nhìn con dấu trên thư ở khoảng cách gần, những ánh mắt kia vẫn nửa tin nửa ngờ.

Con bé khờ khạo chất vấn Donna trước đó bắt cô bé đọc nội dung thư lên, rồi thông qua nội dung bức thư để quyết định xem có nên tin cô bé hay không.

Donna vô cùng phẫn nộ, không thể nào nuốt trôi cơn tức này.

Sau một hồi đắn đo, Donna quyết định đọc thư.

Thật ra Donna đã giấu mẹ đọc thư của Nữ hoàng nhiều lần rồi. Ba cô là phóng viên chiến trường, bôn ba bên ngoài suốt cả một thời gian dài. Còn công việc của mẹ cũng không cố định tại bất cứ đâu, cô bé ở nhà một mình quá nhàm chán.

Thư Nữ hoàng gửi cho mẹ đều viết bằng tiếng Trung, nét chữ Hán của Nữ hoàng thật đẹp.

Nét sổ là thân thể cao gầy của chàng trai trẻ, nét móc là vũ điệu uyển chuyển của thiếu nữ, nét ngang chứa đựng tư thái hiên ngang, nét phẩy là chim hạc đi xa trở về, nét chấm là lá cây buồn bã lìa cành. Đây là lời nhận xét của mẹ, mẹ luôn có thể cảm nhận được tâm trạng Nữ hoàng qua nét bút của cô ấy.

Đọc thì đọc thôi, dù sao nội dung thư cũng không liên quan đến bí mật quốc gia, chỉ là thư kể chuyện thường ngày mà học sinh gửi cô giáo.

Donna lau tay sạch sẽ, mở bức thư đầu tiên ra.

Khi viết bức thư này, Nữ hoàng mười sáu tuổi.

Hít sâu một hơi, cô khẽ cất tiếng đọc dưới ánh chiều tà:

"Thưa cô, mong cô mừng cho em. Em đã được đề cử vào danh sách với thành tích thứ mười sáu, cũng là người đứng chót bảng. Họ nói sau lưng em rằng, em chỉ ăn may, nếu Vivian Healther không vắng mặt trong cuộc thi vì tai nạn, thì em chỉ có thể đứng thứ mười bảy.

Thưa cô, dù họ có nói thế nào đi nữa, em cũng đã đứng trong top 16, đây là chuyện đáng mừng. Đúng vậy, đây là chuyện đáng mừng. Thưa cô, bây giờ em rất rất rất vui."

Đây là toàn bộ nội dung bức thư đầu tiên Nữ hoàng gửi cho mẹ cô bé.

Nữ hoàng đã dùng ba từ "rất" liên tiếp để thể hiện niềm vui của cô ấy.

Nhưng khi đọc bức thư này, Donna không hề cảm thấy Nữ hoàng vui mừng là bao, thậm chí cô bé còn cảm nhận được tâm trạng chán chường của Nữ hoàng lúc viết bức thư này.

Một khi suy nghĩ này ùa đến thì…

"Sao có thể? Đâu phải ai cũng có thể trở thành Nữ hoàng." Một giọng nói khác nhanh chóng phản bác.

Ngón tay Donna chạm nhẹ lên cái tên ký trên lá thư màu xanh nhạt: Thâm Tuyết.

Cái tên thanh tú tao nhã hệt như nét chữ.

Mẹ nói, Thâm Tuyết cô đơn.

Donna không biết mẹ đang nói về con người Nữ hoàng hay ý nghĩa ẩn chứa sau cái tên của cô ấy.

Gập lại lá thư đầu tiên, cô bé cất lá thư vào lại phong bì.

Tiếp theo, cô bé phải đọc lá thư thứ hai của Nữ hoàng.

Vẫn là giấy viết thư màu xanh nhạt, vẫn chỉ vài câu chữ ngắn ngủi, đúng như lời nhận xét "Thâm Tuyết là cô bé trầm lặng ít nói" của mẹ. Cho dù… cho dù… mùa Đông năm đó, cô ấy đã mất mẹ.

Nữ hoàng đặt bút viết lá thư thứ hai gửi mẹ Donna vào mùa Xuân ở Goran.

"Thưa cô, vào một buổi sáng cuối tuần, mẹ nói với em rằng mẹ phải đi thăm một người bạn, nhưng mẹ không nói cho em biết rằng bạn của mẹ ở bên kia đại dương xa xôi. Mẹ phải lên chuyến tàu kéo dài sáu ngày năm đêm mới đến được chỗ bạn của mình. Nếu buổi sáng ấy mẹ nói cho em biết điều đó, em nghĩ em đã dành cho mẹ một cái ôm.

Thưa cô, chuyến tàu đưa mẹ đến bờ bên kia đại dương đã gặp tai nạn. Đến mùa Xuân mà họ vẫn không tìm được mẹ. Cô ơi, họ không tìm thấy mẹ. Thật ra em lại lấy làm mừng, như vậy, em có thể coi như mẹ đang sống ở nơi nào đó mà em không biết, choàng tấm khăn hoa mâm xôi đỏ tự tay em đã chuẩn bị cho mẹ."

Bức thư này được viết hai năm sau bức thư đầu tiên, Donna không hiểu lắm về nội dung bức thư.

Về sau, cô lén hỏi ba, ba nói với cô rằng, mùa Đông năm Nữ hoàng mười tám tuổi, mẹ của Nữ hoàng đã lên tàu thủy đến Na Uy. Con tàu gặp tai nạn ở biển Na Uy, gần bốn trăm hành khách và nhân viên trên tàu đều thiệt mạng. Không ai biết mẹ Nữ hoàng đến Na Uy làm gì, và đến tận bây giờ, vẫn không thể điều tra được "người bạn" mà mẹ Nữ hoàng nhắc tới là ai.

Sau tai nạn tàu thủy, đội tuần tra biển trục vớt một trăm ngày mà chỉ có thể tìm được một số thi thể, trong số đó, không có mẹ Nữ hoàng.

Mùa Xuân đến, đội tuần tra biển kết thúc quá trình trục vớt, Nữ hoàng cũng mất mẹ từ thuở đó.

Khi đọc bức thư thứ hai của Nữ hoàng, Donna luôn nhớ đi nhớ lại lời mẹ nói: Thâm Tuyết cô đơn.

Bức thư thứ hai được đặt ngay ngắn về lại hộp.

Nội dung bức thư thứ ba dài hơn một chút.

Đây là lá thư Nữ hoàng viết cho mẹ vào đêm trước khi lên ngôi. Cô gái từng bị cười nhạo là ăn may sắp được đội lên chiếc vương miện rực rỡ của mình.

Donna mở thư ra…

"Cô giáo kính mến:

Còn tám tiếng nữa, chân dung của em sẽ được đặt Quảng trường Trung tâm và Bia Hòa bình tại thành phố Goose để dân chúng Goran ngắm nhìn suốt ngày đêm, cho đến khi Nữ hoàng của nhiệm kỳ tiếp theo được kế thừa con dấu Nữ hoàng từ tay em.

Còn tám tiếng nữa, thưa cô, có phải em nên làm gì đó không?

Ngoài cánh cửa kia, có rất nhiều người xếp hàng suốt đêm chỉ để dâng lời chúc phúc cho em. Hầu hết những người đó đã từng chế giễu em, coi thường em. Có lẽ, em nên nói với họ, thôi đi, đừng làm bộ làm tịch nữa, nụ cười của các người còn giả hơn cả hoa nhựa."