Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm

Chương 4: Đột Nhập

---... Quỳ trên mặt đất chờ Lý công công tới, khóc lóc cầu xin tha thứ?...---

Trần Tuệ nắm chắc đối phương không nhận ra mình.

Tiểu Điều từng nói, nguyên chủ một đêm đã bị đưa tới Lý phủ, còn là "nàng dâu" của Lý công công. Hơn nữa, từ đó đến nay nàng vẫn luôn bị nhốt trong Mai viện, cơ hội người ngoài nhớ mặt nàng gần như bằng không.

Trần Tuệ định mặc xiêm y của Tiều Điều để cải trang. Nhưng vóc người Tiểu Điều quá bé, Trần Tuệ tuy không cao, nhưng cũng một mét sáu mấy. Trang phục Tiểu Điều nàng mang rất chật, lộ chỗ này hở chỗ kia. Trần Tuệ đành chọn một bộ xiêm y thoạt nhìn giản dị nhất.

Vết thương trên đầu nàng đã kết vảy, nằm khá cao, tóc mái dễ dàng che được, người ngoài nhìn không ra, cũng không ngờ trên đầu nàng sẽ có một vết sẹo dữ tợn thế.

Cây hòe không cao, ngọn cây Trần Tuệ bám lên lại sum xuê rậm rạp. Thời điểm bị phát hiện, nàng còn đang thẳng lưng, quay mặt vào tường viện, thái độ cũng thoải mái không sợ sệt. Dĩ nhiên khó làm người khác sinh nghi.

Trần Tuệ vừa sán vào, nam nhân cao lớn khoác nhung trang thình lình lui về phía sau.

Trần Tuệ đầy kinh nghi nhìn người nọ. Bấy giờ nàng mới có cơ hội đánh giá, bộ dạng của nam nhân đã hiện lên rõ mồn một.

Nam nhân thoạt nhìn rất trẻ tuổi, có thể chưa đến hai mươi. It nhất cao mét tám lăm, hình thể cường tráng, xiêm y trên người bó gọn, lờ mờ lộ ra cơ bắp hữu lực, tổng thể tràn ngập sức mạnh. Gương mặt hắn rất anh khí, lông mày vừa đen vừa dày, ánh mắt sáng ngời lung linh, trực tiếp nhìn vào liền cảm thấy áp bách, hai chân muốn nhũn ra.

Bất quá, Trần Tuệ ngoài ý muốn phát hiện nam nhân cường tráng này, hai vành tai dường như hơi ửng hồng. Đừng nói hắn đang thẹn thùng đi?

Trần Tuệ giật mình, "Đại ca sao ngươi lại tránh? Đợi chút, lẽ nào ngươi là tiểu tặc, chạy tới đây ăn trộm?" Sắc mặt nàng kinh hãi, định thét lên chói tai.

"Ta không phải tiểu tặc." Nam nhân chưa nhận ra quyền chủ động đã bị đoạt mất, vội giải thích, "Ta tên Cố Thiên Hà, Đằng tương Tả vệ Tổng kỳ kế nhiệm(*), bảy ngày trước ta được biệt phái tới chỗ Lý công công làm việc."

(*) Tổng kỳ Đằng tương Tả vệ là đội phòng vệ phản ứng nhanh, người của Cẩm Y Vệ (có lẽ thế), quyền hạn chỉ huy đội quân 100 người.

Biểu cảm Trần Tuệ chưa hết đề phòng: "Thật sao?"

"Ta không lừa ngươi." Cố Thiên Hà khẽ nhíu mày, "Ta đến chỗ này để tuần tra. Ngươi..."

Hắn liếc mắt nhìn tường vây Mai viện một cái.

Trần Tuệ vờ như không nhận ra, vỗ ngực nói, "Làm ta giật cả mình! Thì ra là Cố Tổng kỳ, còn tưởng trộm cắp phương nào! Không phải kẻ trộm thì tốt, không quấy rầy ngươi làm việc nữa."

Nàng quay đầu định rời đi, Cố Thiên Hà lại đột nhiên cao giọng, "Ngươi là người làm ở đâu?"

Trần Tuệ dừng chân, xoay người nhìn Cố Thiên Hà, không biết từ đâu móc ra khăn tay, che mặt cười thẹn: "Cố Tổng kỳ... Ta... Người ta làm việc ở phòng bếp... Ngươi có gì cứ nói với ta, để Từ bà bà biết, sẽ mắng chết ta mất..." Nghiễm nhiên khiến Cố Thiên Hà xem nàng thành một thiếu nữ e ấp, bóng gió nhận mình là hạ nhân dưới trướng Từ bà bà, quản sự phòng bếp.

Cố Thiên Hà trầm mặc hồi lâu, cũng hiểu ý cô gái này, hắn cân nhắc một lúc rồi hỏi: "Vì sao ngươi đến Mai viện nhìn lén?"

Trần Tuệ vô tội giương mắt: "Cố Tổng kỳ, ta có chút tò mò vị Trần cô nương trong kia, nghe nói lão gia sống chết phải đoạt được nàng về đây, ta liền nghĩ nàng hẳn là một đấng quốc sắc thiên hương đi."

Cố Thiên Hà khẽ cau mày: "Lý công công không có đoạt Trần cô nương về, đừng nói bậy."

Trần Tuệ hơi giật mình, phản ứng này cũng không phải giả vờ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy sự tình của mình có điểm đáng nghi. Nói "đoạt về" với Cố Thiên Hà, kỳ thật nàng đang cố ý thăm dò. Dù sao Trần Tuệ cũng đội lốt nha hoàn phòng bếp, tin tức sai lệch cũng không kỳ quái, đồn đoán tam sao thất bản vốn là chuyện rất bình thường.

Chẳng ngờ, một lần thăm dò này lại y như mong đợi. Cố Tổng kỳ nói bảy ngày trước hắn được điều đến đây. Thời điểm nàng tới, hắn đã ở sẵn trong Lý phủ, có lẽ người này thật sự nắm được chân tướng.

"Sao kia?" Trần Tuệ vẻ kinh ngạc, hoang mang, "Tất cả mọi người đều kể thế, ta còn tưởng rằng... Vậy Trần cô nương kia làm sao vào đây? Nàng rõ ràng còn bất mãn, còn đâm đầu vào cột..."

Cố Thiên Hà không khỏi nhìn Trần Tuệ thêm vài cái, đại khái chưa gặp nha hoàn nào bát quái đến mức này. Cho rằng một ngày nào đó lòng hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo, hắn trả lời: "Đây là việc riêng của Lý công công, ngươi đừng hỏi nhiều, cẩn thận chết cũng không biết mình chết thế nào."

Trần Tuệ: "..." Nếu chuyện này không quá liên quan đến ta, ta cũng lười hỏi.

Nghe Cố Thiên Hà nói xong, Trần Tuệ liền biết có nội tình. Nhưng đến chỗ này lại không cạy được miệng hắn, Trần Tuệ rất khó chịu vò đầu.

Nàng chợt nảy ra một ý, đột ngột tiến đến mấy bước. Quả nhiên, còn cách Cố Thiên Hà hai thước, hắn bèn vội vã thối lui, vành tai nhanh chóng đỏ bừng. Nàng muốn tiến sát thêm lần nữa, hắn đã không nhịn được quát, "Đứng yên!"

Trần Tuệ ủy khuất nhìn hắn: "Cố Tổng kỳ, sao ngươi hung dữ với ta? Ta làm gì sai? Ngươi nói Trần cô nương không phải bị đoạt thì chính là không phải. Ta cũng đâu nói gì khác, sao ngươi lại như thế?"

Trần Tuệ ở hiện đại kiến thức rộng rãi, nhịn không được suy đoán, lẽ nào Cố Thiên Hà này mắc chứng sợ người khác giới, bằng không sao lại phản ứng dữ dội như vậy?

Cố Thiên Hà sợ xù lông, loại cảm giác ấy rất kỳ quái. Hắn không muốn đến gần nữ nhân quá năm thước, bởi một khi lại gần, tai hắn sẽ không nhịn được đỏ lên. Thời gian sau dựa vào bộ dạng lạnh băng, trong phạm vi năm thước quanh hắn cũng sẽ không xuất hiện nữ nhân nào. Chẳng ngờ lúc này lại đυ.ng phải một kẻ không biết sợ, còn năm lần bảy lượt muốn tiếp cận hắn.

Cố Thiên Hà ngoài mặt lạnh băng không đổi, nhưng khí thế bất giác yếu đi.

"Chính tay ta đón Trần cô nương về Lý phủ, phụ thân của nàng đưa nàng cho Lý công công, Lý công công căn bản không cưỡng ép gì."

Trần Tuệ giật mình lui nửa bước.

Câu trả lời của Cố Tổng kỳ khiến nàng thất kinh, giây lát sợ bị hắn bóc mẽ.

Nhưng ngẫm nghĩ một chút, hai người đã nói chuyện lâu vậy mà Cố Thiên Hà vẫn tỏ ra bình thường. Có thể thấy dù hắn là người đón nguyên thân vào Lý phủ, nhưng cũng chưa thấy mặt thật của nguyên chủ bao giờ.

Vấn đề là, nếu chân tướng đúng như những gì Cố Thiên Hà nói, vậy thì còn cái nịt!! Tùy tiện cũng đoán được, phụ thân nguyên chủ đã bán nữ cầu vinh, Lý công công thì chấp nhận. Nhưng nguyên chủ lại nhất quyết không chịu gả cho thái giám, đập đầu tự sát.

Nếu mọi chuyện giống như phỏng đoán ban đầu, nguyên chủ bị thái giám cướp đoạt, về mặt tình cảm nghĩ quẩn tự sát cũng đúng thôi. Nhưng nguyên chủ lại do phụ thân nàng đưa tới, thái giám ban đầu có lẽ còn định cẩn thận chăm sóc nàng. Nào ngờ nguyên chủ trâu lên, trực tiếp chơi tự hủy, khác nào vả thẳng mặt tên thái giám này!

Đương nhiên, vô luận lý do gì, trong vở bi kịch này nguyên chủ vẫn là người đáng thương nhất. Đổi lại là nàng, rơi vào hoàn cảnh kia, nàng sẽ... Nếu được cơm bưng nước rót, ăn ngon mặc ấm, đương, đương nhiên nàng sẽ nhịn...

Dù sao chuyện cũng đã rồi, chỉ mong nguyên chủ được yên giấc ngàn thu.

"Trời ạ, ra là như thế! Ta phải nói lại cho mọi người, không thể để hạ nhân trong phủ đồn bậy. Lão gia cũng đâu phải dạng người kia." Trần Tuệ tiếp tục che mặt, "Cố Tổng kỳ, rất cảm ơn ngươi, Vậy ta... đi trước nhé?"

Nàng giương mắt nhìn Cố Thiên Hà, nói đi trước nhé mà vẫn dùng dằng đứng lại, có thể thấy rõ nàng chưa định "buông tha" cho hắn.

Cố Thiên Hà bị Trần Tuệ năm lần bảy lượt tiếp cận, cả người vô cùng mất tự nhiên. Nàng tạm biệt xong, hắn như chỉ chờ có vậy gật đầu, hận không thể lập tức chuồn xa vài dặm, cả chuyện hỏi tên nàng cũng vứt sau đầu.

Chỉ có thể khen Trần Tuệ biểu hiện quá tốt, Cố Thiên Hà còn nghĩ mình vừa thành công ngăn trở một thiếu nữ tò mò tìm chết đấy.

Trên đường rời đi, hắn vẫn cảm thấy ánh mắt nóng rực của thiếu nữ bám theo không ngừng, sau lưng cứ như bị kim đâm, bước chân bất tri bất giác mau lẹ hơn.

Thẳng đến khi Cố Thiên Hà khuất dạng, Trần Tuệ mới yên chí, đến bên tường viện nhỏ giọng kêu: "Tiểu Điều?"

Trong tường viện truyền ra thanh âm run rẩy của Tiểu Điều "Trần cô nương..."

Trần Tuệ nói: "Yên tâm, ta không sao. Ta đi rồi, tự ngươi chú ý chút."

Trần Tuệ vội vã rời đi, chẳng kịp nghe một câu "Cô nương đi cẩn thận" của Tiểu Điều.

Trong đầu đã có bố cục đại khái của Lý phủ, nhưng thực địa tất nhiên chênh lệch với Tiểu Điều miêu tả. Lúc hành tẩu, Trần Tuệ một mực cúi đầu, dù chưa đυ.ng mặt người nào, thần kinh vẫn cứ căng chặt.

Mai viện ở phía tây, Ỷ Trúc Hiên phía đông Mai viện, cách nhau một hành lang dài cùng ít hoa cỏ cây cối. Cúc viện lại ở tận phía đông, Lan viện ở phía nam Cúc viện.

Trần Tuệ đi về phía Cúc viện, phải xuyên qua một hành lang dài nửa kín nửa mở, dẫn tới trường phòng Cúc viện. Nàng hết sức cẩn thận, một khi phát giác phía trước có người, sẽ tạm thời tránh khỏi hành lang, suốt đoạn đường đến Cúc viện không ngừng thấp thỏm.

Cố gắng trấn an trái tim nảy loạn, Trần Tuệ nghĩ như này còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn đi nhà ma nữa.

Sắc trời chưa tối hẳn, ngoài cửa Cúc viện không có ai đứng. Trần Tuệ nhớ rõ Tiểu Điều nói, Thư phòng ở tiền viện là khu vực quan trọng nhất, khẳng định không thể vào. Nếu lấy chỗ đó làm mục tiêu, nàng một giây quỳ luôn.

Cúc viện thì lại khác, nơi này chỉ như một ngôi nhà bình thường, ba phòng ngủ một phòng khách, mọi ngày nếu không ai ở sẽ qua quít dùng một ổ khóa đóng vào.

Bất quá, Cúc viện cũng có một vài nội thị, mấy tên tiểu tư hàng ngày của Lý công công, muốn trà trộn cũng không dễ. Hay nàng cứ trốn ở bên ngoài, chờ đợi thời cơ?

Trần Tuệ còn do dự, trước mặt đã có hai nha hoàn yểu điệu bước tới, một trong hai còn bưng hộp thức ăn trên tay.

Hai nha hoàn này đúng là muốn đi Cúc viện. Khi bọn họ tới trước cửa, trong sân vốn rỗng tuếch chợt có người bước ra, cùng hai nha hoàn kia cười chào hỏi, hiển nhiên đã quen biết từ lâu.

Trần Tuệ nhất thời thấy may mắn, may sao nàng biết dừng chân suy xét, bằng không bây giờ đã bị tóm gọn.

Đứng xa chờ hai nha hoàn bước qua sân viện đến nhà chính, Trần Tuệ mới bỗng chốc xông tới cửa, làm bộ bở hơi tai, đôi tay chống lên đầu gối, nói với thủ vệ canh cửa.

"Thúy Nhi, Thúy Nhi tỷ tỷ đã tới chưa?" Cái tên của một trong hai nha hoàn, lúc bọn họ trò chuyện Trần Tuệ đã nghe được.

Gã thủ vệ đại khái mới mười lăm mười sáu, nghe vậy chỉ tay: "Đang ở bên trong đó."

Nói xong hắn mới ý thức được, nữ tử này vô cùng xa lạ, hắn chưa gặp bao giờ. Thủ vệ định mở miệng dò hỏi, lại nghe nàng hổn hển nói: "Đám Thúy Nhi tỷ tỷ dọc đường đánh rơi đồ, ta phải chạy nhanh qua đưa cho các nàng ấy!"

Nàng nói xong, ngẩng đầu cười với hắn một cái, tự nhiên lưu loát bước vào sân.

Thủ vệ há miệng kinh ngạc, mắt thấy nữ tử xa lạ kia hướng tới chỗ Thúy Nhi tỷ tỷ, tiến vào nhà chính, hắn mới im lặng.

Bộ dáng Trần Tuệ quá bình tĩnh tự nhiên, mặc dù hắn chưa thấy mặt nàng bao giờ, nhưng nàng dường như đã quen biết Thúy Nhi từ trước.

Có lẽ nàng là hạ nhân mới vào phủ, hắn nghĩ như vậy, trong tiềm thức cho rằng, nếu Thúy Nhi không quen biết nàng, hẳn lúc này đã phải lên tiếng, nếu không lên tiếng, thì đúng là quen nhau thật.

Thực chất khi Trần Tuệ đến gần nhà chính đã rất khẩn trương, chân tay không khống chế được run rẩy.

Tiến vào phòng, Trần Tuệ bắt gặp hai nha hoàn kia, vừa khéo cả hai đang quay lưng hướng cửa. Nàng vội quét mắt khắp phòng, nhưng không tìm ra chỗ núp. Trần Tuệ khẩn trương xoay người, trốn ngay sau cánh cửa đang mở.

Thúy Nhi cùng tiểu nha hoàn đổi nước trà, điểm tâm trên bàn, sau đó chuyển qua quét tước dọn dẹp nhà chính.

Trần Tuệ hơi sốt ruột. Nàng tiến vào thì được, nhưng nếu người bên ngoài biết nàng ở trong này, khẳng định nàng không thể nán lại được nữa.

Hay là mở cửa sổ phòng, trước trèo ra ngoài, đợi người rời đi rồi trèo lại vào trong...

Trần Tuệ xuyên qua khe hở ván cửa, nhìn ra ngoài sân viện.

Thời điểm nàng phân vân chưa biết làm sao, chợt nhìn thấy thủ vệ canh cửa đổi ca với một người khác!

Trần Tuệ quyết định đánh cuộc, nhìn Thúy Nhi mang theo tiểu nha hoàn khỏi cửa, nói với thủ vệ kia vài câu, sau đó hai bên tách ra mà không có biểu hiện bất thường gì, nàng mới từ từ buông lỏng dây thần kinh căng chặt xuống.

Vậy là thủ vệ giao ban vẫn chưa phát hiện, Thúy Nhi tỷ tỷ thường ngày tới đây đã "mang" nhiều thêm một người.

Mà tên thủ vệ của ca trước, phỏng chừng cũng sẽ không ngờ Thúy Nhi không dẫn theo người thứ ba là Trần Tuệ đi ra, cho nên lúc giao ban hắn không nhắc đến, đủ cho Trần Tuệ một kẽ hở.

Trần Tuệ yên lòng bước ra từ sau cửa, né tránh ánh mắt thủ vệ bên ngoài, rón rén lại bên bàn.

Bàn điểm tâm đặt ở chỗ kín đáo, khuất tầm nhìn thủ vệ, Trần Tuệ liền an tâm hẳn, hai mắt sáng rực nhìn đĩa điểm tâm được mang đến.

Nàng nhìn thấy điểm tâm cũ trên bàn chưa ai động đến, mà điểm tâm vừa thay lại càng ngon lành tươi mới.

Chính mình chẳng có nổi thịt ăn, mà tên thái giám kia điểm tâm trong phòng không thèm đυ.ng, nàng cảm thấy hết sức bất bình.

Trần Tuệ lấy khăn tay, bọc hai khối điểm tâm nhét vào ngực -- vạn nhất chuyến này không thành công, ít nhất vẫn có điểm tâm đem về cho Tiểu Điều ăn thử.

Trần Tuệ cầm khối điểm tâm, bày biện tư thế ngồi xổm xuống, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ xem, chốc nữa gặp thái giám kia nên nói thế nào.

Chuyện nguyên chủ tự sát hẳn đã tổn thương tự tôn của Lý công công, nàng phải cân nhắc đến chuyện làm sao để thỏa mãn cái tôi của hắn.

Quỳ trên mặt đất chờ Lý công công tới, khóc lóc cầu xin tha thứ?

Hay ngồi bên bàn trang điểm thâm trầm chờ Lý công công tới, nói thật ra mình chỉ bị trượt chân chứ không phải tự sát?

Hoặc bày ra bộ dáng gợϊ ȶìиᏂ chờ Lý công công, sau đó mê hoặc hắn, làm hắn quên phứt luôn chuyện này?... Khụ, bỏ qua đi, mê hoặc một nam nhân đã mất đi mệnh căn, khác nào quăng mị nhãn cho người mù, thiểu năng chắc?

Ngồi được một lúc, Trần Tuệ cảm thấy đợi ở nơi này vẫn rất nguy hiểm, nàng lặng lẽ sờ soạng khắp phòng. Gian trong tất nhiên không có ai, chỉ thấy một chiếc giường lớn dựa sát tường, nóc giường rủ xuống màn lụa, đặc biệt âm u kín mít, chỗ trốn được chỉ có ở trên giường, hoặc dưới gầm giường.

Trần Tuệ nghĩ, phong cách này của Lý công công, không phải công công nữa mà thành công chúa rồi.

Phòng ngủ bên trong khá kín đáo, cảm giác an toàn tăng lên, Trần Tuệ thả lỏng tâm tình, bắt đầu hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.

Trong ấn tượng của nàng, thái giám địa vị cao luôn có nhiều tiền. Không biết Lý công công giữ chức vụ gì, nhưng hiển nhiên phòng hắn cất giữ rất nhiều đồ tốt.

Trần Tuệ không dám lộn xộn, chỉ trái nghiêng phải ngó chút, chốc lát phát hiện dưới gầm giường còn giấu một chiếc hòm.

Chiếc hòm rất to, lại không khóa. Giả sử nếu hạ nhân tiến vào, nàng có thể trốn tạm vào hòm, không sợ chưa gặp được Lý công công đã bị người ta kéo về Mai viện...

Trần Tuệ ngồi xổm trước hòm mở nó ra. Trong ánh sáng tù mù của phòng ngủ, nàng thấy được một đống bạch ngọc cán dài bóng loáng, ánh mắt không khỏi lập lòe: Sao lắm Ngọc Như Ý vậy!

Nàng tò mò cầm lên một cây, cả người thoáng ngây dại.

"Ngọc Như Ý" này, hình dáng sao kỳ dị quá, một đầu thô to, một đầu thuôn nhỏ, đầu thô to còn có hẳn hai cục tròn tròn...

Ngọc Như Ý cái beep! Có mà là ngọc căn(*), nguyên một thùng ngọc căn! Ngắn dài to nhỏ gì cũng có!

(*) Ấy ấy giả làm bằng ngọc =))) người xưa chơi sang vật =))==========================

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tuệ: Mẹ ơi có biếи ŧɦái! Ta muốn về nhà!

Tui đã rất cố gắng, nhưng vẫn chưa lết được tới đoạn nam chính lên sàn... Nhưng đại gia cứ yên tâm, chương sau nam chính chắc chắn sẽ xuất hiện!

---------------------------------------------

Editor khóc lóc: Mẹ nó cố gắng thật, cố nốt vài trăm từ nữa là 4000 từ rồi.

Tác giả rất chăm ;-;

Mận huynh sắp xuất hiện =))) đoán xem liệu ảnh có phải quỷ súc như lời đồn =)))