Editor: Minnnn
Thiện Lương tắm rửa xong, cậu từ trong nhà tắm bước ra ngoài.
Lúc này Cố Gia Duệ đang nằm ngửa trên giường, đôi chân dài của anh tùy ý mà duỗi thẳng trên giường. Anh đang cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại gõ gì đó.
Thiện Lương nhìn thấy cảnh này, cậu không nói chuyện mà chỉ dùng khăn lông lau tóc, sau đó ném nó sang một bên.
Cố Gia Duệ nhìn thấy Thiện Lương ra ngoài, anh trực tiếp ấn màn hình quay trở lại giao diện chính, sau đó vẫy tay với Thiện Lương: “Lương Lương, lại đây.”
Thiện Lương trầm mặc đi đến mép giường rồi ngồi xuống.
Cố Gia Duệ ôm lấy eo Thiện Lương, dựa vào trên vai cậu, anh ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Thiện Lương: “Vừa rồi làm gì vậy? Sao cậu lại không để ý tới tôi?”
“Không có, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.” Thiện Lương nói với âm thanh bình thản, nhưng nghe giọng vào lại cảm thấy lạnh lùng.
Cố Gia Duệ nhíu mày, cảm thấy Thiện Lương có gì đó kỳ lạ.
Anh vươn tay ôm eo Thiện Lương, sau đó hôn một cái lên cần cổ trắng nõn của cậu: “Tôi thấy cậu thật kỳ lạ, không nói chuyện với tôi, cũng không hùa theo làm mấy chuyện kia với tôi. Cậu muốn làm sao hả? Muốn tạo phản à?”
Thiện Lương tâm phiền ý loạn, cậu duỗi tay đẩy cái đầu xù của Cố Gia Duệ ra xa: “Tránh ra đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu.”
Cố Gia Duệ chậc một tiếng, trong mắt tràn ngập sự tủi thân và nỗi u oán: “Chẳng lẽ là tôi làm gì khiến cậu tức giận sao?”
Thiện Lương nhắm mắt lại nằm trên giường một hồi, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Cố Gia Duệ đang chăm chú nhìn vào người mình.
Thiện Lương cắn chặt răng, cậu ôm gối đầu ngồi dậy, nhìn thằng vào Cố Gia Duệ: “Vậy được thôi, tôi hỏi cậu cái này, cậu phải thành thật trả lời cho tôi.”
Cố Gia Duệ nhướng mày: “Cậu hỏi đi.”
Thiện Lương hít sâu một hơi: “Thiến Thiến là ai?”
Cố Gia Duệ vừa nghe thấy hai chữ này, lông mày tức khắc hơi nhíu lại, ánh mắt có chút mất tự nhiên, cuối cùng anh ho khan nói: “Thiến Thiến cái gì cơ?”
Lại còn giả ngu cơ đấy.
Anh lại đi giả ngu, kỹ thuật diễn còn kém như vậy!
Thiện Lương chửi thầm trong lòng.
Cậu ném cái gối vào người Cố Gia Duệ: “Chính là cô gái tên Thiến Thiến cậu muốn tặng con mèo bông màu hồng phấn kia đấy, quên rồi à?”
Tròng mắt Cố Gia Duệ đảo tròn: “Lương Lương, có phải cậu làm bài đến hồ đồ rồi không? Đâu ra Thiến Thiến chứ?”
Yết hầu Thiện Lương lăn lộn, cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.
Cố Gia Duệ giả ngu không chịu nói, chuyện này đã vô cùng rõ ràng.
Cho dù có hỏi thêm lần nữa thì cũng sẽ không hỏi ra được cái gì.
“Thế được rồi.” Bỗng nhiên Thiện Lương trở nên uể oải, cảm thấy bản thân vô cùng nhàm chán, giống như một dấm phụ la lối khóc lóc: “Cậu không nói thì thôi, tôi đi ngủ.”
Dứt lời, cậu ngả đầu nằm trên gối, trở mình, quay lưng về phía Cố Gia Duệ.
Cố Gia Duệ gãi đầu, sau đó cũng nằm xuống, một lát sau anh vươn tay sờ lên eo cậu.
“Bang --------”
Thiện Lương hất tay Cố Gia Duệ ra.
Đều mẹ nó ở bên ngoài đưa gấu bông cho cái cô Thiến này Thiến nọ, giờ còn tới sờ cậu làm gì!
Thiện Lương đắp chăn lên người, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà trong lòng cậu lại vô cùng rối bời. Thiện Lương đếm gần một nghìn con dê, đã đếm gần hết đàn cừu trên thảo nguyên Hulunbuir xanh tươi mênh mông nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cậu vươn tay luồn xuống gối đầu, lấy điện thoại dưới đó ra.
Chiếc điện thoại cậu dùng ban đầu chính là loại cục gạch ngày xưa, cũng đã lâu lắm rồi, công năng không được đầy đủ.
Khoảng thời gian trước Cố Gia Duệ đã tự chủ trương đi mua cho cậu một cái mới, ném cũng lãng phí cho nên cậu liền dùng nó.
Lúc này cậu mở điện thoại, bỗng nhiên nó đột nhiên rung lên.
Thì ra là phần mềm tin tức nào đó đã tự động gửi tin nóng trong ngày tới.
Chỉ thấy tiêu đề của tin tức đó là: người vợ phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, cầm dao lên trong sự tức giận. Máu của hai vợ chồng lênh láng lề đường, người của công ty vệ sinh ở địa phương này phàn nàn, áp lực của công việc vệ sinh quá lớn, bảo người dân ở đây rằng muốn gϊếŧ nhau thì về nhà mà gϊếŧ.
Khóe miệng Thiện Lương giần giật, đây là mấy tin tức linh tinh gì vậy.
Lại là nɠɵạı ŧìиɧ, lại là tiểm tam, lại là cầm dao chém tra nam.
Cậu càng không ngủ được.
Tay Cố Gia Duệ lại một lần nữa âm thầm lặng lẽ sờ lên lưng Thiện Lương, không lâu sau, Thiện Lương cảm giác được l*иg ngực ấm áp của anh dán lên lưng mình.
“Lương Lương, cậu đừng nóng giận mà.” Cố Gia Duệ sờ Thiện Lương, bàn tay và tiếng da thịt cọ xát vang lên âm thanh rất nhỏ: “Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Vậy là anh đang thừa nhận có người tên Thiến Thiến sao?
Thiện Lương tự suy một ra ba.
“Ngủ đi.” Cố Gia Duệ hôn Thiện Lương vẫn luôn trầm mặc một cái: “Tin tưởng tôi.”
Vào ngày sinh nhật Thiện Lương, thời tiết thoạt nhìn cũng không đẹp lắm.
Sắc trời u ám, tầng mây thấp thấp trôi nổi, ánh mặt trời gần như bị che đi.
Thiện Lương nhớ rõ ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật của mình, nhưng cậu cũng không nói gì mà như thường ngày đi học, tan học, làm bài tập.
Vũ Đại Khí lại nhớ được hôm nay là sinh nhật Thiện Lương, cậu ta cười đến mức đôi mắt cong lên. Vũ Đại Khí thò qua, tặng cho cậu một chiếc hộp đựng một cái áo mưa rất to.
Lý do của cậu ta cũng thật chính đáng: “Tôi muốn đưa cho anh Duệ dùng, nhưng đến lúc đó nhất định thứ này sẽ thành của hai người, cho nên cũng coi như là cho cậu dùng. Cậu nhìn một cái đi, nhìn đi nhìn đi, đây là loại dành cho người yêu đấy.”
Mặt Thiện Lương đen lại, nội tâm vô cùng kháng cự loại quà sinh nhật như vậy.
Cố Gia Duệ ngồi phía sau Thiện Lương, thấy Vũ Đại Khí đưa quà sinh nhật cho cậu, anh chỉ chậc một tiếng, sau đó lại cúi đầu, chẳng có biểu hiện gì.