Anh Ấy Sinh Ra Chính Là Công Của Tôi

Chương 72: Có Ham Muốn Chiếm Hữu Mạnh Mẽ

Editor: Minnnn

Vòi hoa sen phun ra dòng nước ấm áp, dội lên người của Thiện Lương.

Trong phòng tắm bật sáng, hơi nước lan tỏa, mơ hồ.

Thiện Lương nhắm mắt lại, cảm nhận dòng nước ấm đang chảy trên người, sau đó cậu mở mắt ra, trong mắt là cảm xúc mê mang, phức tạp.

Thế nhưng cậu lại thật sự dùng miệng làm chuyện như thế cho Cố Gia Duệ.

Thật là xấu hổ quá đi.

Thiện Lương vỗ vào hai bên má đỏ nóng bừng của mình, lát sau lại ngẩng đầu lên để dòng nước chảy xuống cổ, chảy qua yết hầu, chảy qua ngực.

.............................

Tắm rửa xong, cậu dùng khăn lông lau qua người. Thiện Lương lấy áo ngủ bên cạnh mặc lên người, tay ấn vào tay tay nắm cửa, cậu hít sâu một hơi.

Khi làm việc đó, vừa nhiệt tình lại điên cuồng.

Mà làm xong chuyện này rồi, Thiện Lương lại khôi phục vẻ bình tĩnh, cậu cảm thấy vừa thấy xấu hổ vừa ngại ngùng.

Đây có phải là điều mà người ta thường nói, trước khi loát thì da^ʍ như ma, mà sau khi loát thì thánh như Phật sao?

Thiện Lương cười khổ một tiếng, cầm lấy tay nắm cửa và bước ra khỏi phòng tắm.

Cố Gia Duệ đã tắm rửa xong, lúc này anh đang nằm trên giường. Trong phòng có máy sưởi nên không lạnh lắm, vì vậy Cố Gia Duệ cũng không đắp chăn đàng hoàng, cơ thể gợi cảm rắn chắc kia cứ như thế lộ ra bên ngoài, cơ bắp phập phồng.

Thiện Lương cầm khăn lông lau tóc rồi ném khăn vào sọt đựng quần áo, đi đến phía mép giường.

Cố Gia Duệ ngẩng đầu lên nhìn Thiện Lương một cái, bỗng nhiên anh đứng dậy, vươn tay ôm lấy eo cậu, ôm cả người Thiện Lương đặt trên giường.

Trái tim Thiện Lương đập nhanh hơn: “Hiện tại vừa lòng rồi chứ?”

Cố Gia Duệ hôn lên má cậu một cái: “Lương Lương, cậu đối với tôi thật tốt quá đi.”

“Còn không phải do cậu cứ lì lợm cầu xin tôi à, lúc nào cũng quấn lấy đòi tôi làm như thế.” Thiện Lương tức giận, một bên cảm nhận Cố Gia Duệ đang gặm cắn cổ mình, một bên trêu chọc nói: “Ài, giờ này mọi người đã ngủ rồi, cũng chỉ có tôi với cậu ở chỗ này lén lút làm những việc như thế này.”

Cố Gia Duệ ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: “Cái gì mà lén lút? Ông đây chính là quang minh chính đại mà mang cậu trở về phòng làm chuyện gay lọ này.”

“Cậu cũng biết là làm chuyện gay lọ cơ à.” Thiện Lương khóe miệng giật giật: “Tôi hỏi cậu câu này thật lòng nhé, cậu thấy mối quan hệ hiện tại giữa chúng ta là như thế nào hả, thế này còn là quan hệ bình thường không? Như này không phải là tình anh em rồi.”

“Xác thật không phải anh em.” Cố Gia Duệ nói một cách tự nhiên: “Cậu là vợ bé nhỏ của tui mà.”

“Tôi đang nói nghiêm túc.” Thiện Lương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn qua vô cùng chân thành tha thiết: “Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, không phải kiểu vui đùa.”

“Tôi nói lời này, cậu đừng có tức giận đấy." Cố Gia Duệ gãi đầu, nắm lấy cổ tay Thiện Lương: "Lúc trước cậu nói rằng trông tôi giống chó, điều đó cũng đúng thật. Người như tôi, chỉ cần là thứ mình chạm qua hay thứ mình muốn thì tôi sẽ không bao giờ cho người khác lấy đi. Thế nên Lương Lương, cậu giúp tôi làm việc đấy, chỉ sợ sau này tôi sẽ thật sự coi cậu thành người của tôi."

Trái tim Thiện Lương đập thình thịch.

Cậu biết Cố Gia Duệ bá đạo, du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu cảm nhận được ham muốn chiếm hữu điên cuồng của Cố Gia Duệ dành cho cậu mạnh mẽ như vậy.

Giữa anh em với nhau, hẳn là không có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy nhỉ?

Như thế này, có phải nó có ý nghĩa là, Cố Gia Duệ đối với cậu cũng có tình cảm khác không?

Yết hầu Thiện Lương lăn lộn một chút, sau đó vươn tay, sờ lỗ tai của anh: “Cậu là đồng tính à?”

“Không phải.” Cố Gia Duệ nhíu mày, hiển nhiên có hơi rối rắm: “Tôi có thể cảm giác được, tôi có phản ứng sinh lý đối với con gái.”

“Vậy…...” Lời nói của Thiện Lương nghẹn lại.

“Chỉ có cậu, tôi nói là, Lương Lương, chỉ có cậu thôi.” Cố Gia Duệ cúi đầu, cơ thể ấm áp của anh chặt chẽ mà bao trọn Thiện Lương: “Nói cách khác, nếu mà tôi cùng với mấy tên trong đội bóng rổ làm những việc như này, tôi sẽ cảm thấy phản cảm lắm luôn, không có tí hứng thú nào. Nhưng mà đối với cậu, tôi lại thấy hứng thú sung sướиɠ, thậm chí có thể nói là điên cuồng.”

Thiện Lương chớp mắt: “Song tính luyến?”

“Tôi cũng đoán là như thế.” Cố Gia Duệ gật đầu: “Lương Lương, xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu là con gái, vậy mà cậu lại giúp tôi làm những việc như này, tôi cảm thấy……”

Thiện Lương duỗi một ngón tay ra đè lên môi Cố Gia Duệ.

Cậu mang theo một chút khẩn trương, mở miếng nói: “Cố Gia Duệ, tôi cũng phải thừa nhận với cậu.”

“Thừa nhận cái gì?”

“Tôi…...” Thiện Lương mở miệng muốn nói với anh rằng xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu không phải là con gái, còn cậu là một người đồng tính chân chính hàng thật giá thật.

Tuy nhiên, Thiện Lương vẫn không thể mở miệng nói như thế với Cố Gia Duệ: “Tôi với cậu giống nhau, tôi cũng là người song tính luyến.”

Cậu đang lừa dối Cố Gia Duệ.

Rõ ràng cậu không có một chút phản ứng sinh lý nào đối với con gái, nhưng cậu chỉ có thể nói rằng mình là người song tính luyến.

Chỉ là bởi vì, nếu cậu nói như thế thì những điều làm với Cố Gia Duệ có thể hiểu được là hành vi nửa vời, hơi sai trái và phục tùng, chứ không phải là chủ động và theo đuổi.

Cứ như thế, người chủ động lại biến thành Cố Gia Duệ, như vậy thì anh nhất định sẽ không phản cảm, ngược lại sẽ càng thêm dính người hơn.

Thật là đáng khinh, Thiện Lương tự giễu trong lòng, rõ ràng rất muốn Cố Gia Duệ, rất muốn hoàn toàn bị anh chiếm hữu, nhưng vẫn muốn dùng chút tâm tư nhỏ bé kia của mình mà dụ dỗ anh, tranh thủ giành được càng thêm nhiều tình cảm của Cố Gia Duệ hơn.

Cố Gia Duệ nghe được Thiện Lương nói như thế, đôi mắt bỗng sáng ngời: “Cậu cũng là song tính luyến? Nói như thế thì là tôi kéo cậu làm những chuyện gay này, thật ra cậu không phản cảm đúng không?”

Thiện Lương lắc đầu.

Không phản cảm chút nào, một chút cũng không có.

Còn cmn rất thích là đằng khác.