Editor: Minnnn
“Rượu à?” Giọng điệu của Cố Gia Duệ trở nên nghiêm túc: “Con nít con nôi sao lại uống rượu, không được uống.”
“Không phải cậu nói sẽ đi cùng tôi sao?” Thiện Lương nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió đêm lướt qua mặt mình: “Tại sao bây giờ cậu không giữ lời? Thật không đáng tin.”
Cố Gia Duệ hừ một tiếng: “Sao đột nhiên cậu lại muốn uống rượu? Uống nhiều không tốt cho sức khỏe của cậu đâu?”
“Buồn thì uống, dạ dày là để trút nỗi lòng đi.” Thiện Lương nhéo hông của Cố Gia Duệ: “Giờ cậu không uống rượu cùng tôi đúng không? Cậu không uống cùng thì đi đi.” Anh thở dài, bỗng dừng xe lại, quay người nhìn cậu.
Sau một lúc lâu, anh duỗi tay xoa đầu lông xù của Thiện Lương: “Ông đây sẽ chiều theo cậu một lần.”
Nụ cười trên mặt của Thiện Lương càng rạng rỡ hơn.
Cố Gia Duệ đạp xe một lúc lâu, anh chở Thiện Lương về căn hộ của hai người, sau đấy mua mấy chai rượu từ cửa hàng gần đó rồi mang về.
Khi anh xách theo rượu muốn mở cửa của căn hộ thì bỗng nhiên ngừng lại một chút, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại buông tay xuống, sau đó lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.
Thiện Lương im lặng ngồi trong phòng.
Cậu ngồi trong phòng một lúc lâu, bỗng đứng dậy đi tới chiếc vali màu ghi bám đầy bụi trong góc. Thiện Lương mở vali rồi lấy ra một chiếc túi đen.
Cố Gia Duệ cau mày, anh ở cùng cậu lâu như vậy mà vẫn chưa từng thấy Thiện Lương dọn dẹp túi trong vali, cho nên anh cũng không biết bên trong rốt cuộc có cái gì.
Chỉ thấy cậu từ từ mở chiếc túi ra, động tác của cậu đình trệ hồi lâu rồi mới lấy ra một bộ quần áo nhỏ, một cái qυầи иᏂỏ và một đôi giày nhỏ.
Ngoài ra còn có một gói tiền giấy cũ.
Điều mà Cố Gia Duệ không biết là khi Thiện Lương bị mẹ ném ở chỗ lối vào trại trẻ mồ côi, cậu đã mặc bộ trang phục này. Khi bà định rời đi, vì không yên tâm nên cố gắng nhét vài tờ tiền nhàu nát vào túi của Thiện Lương.
Nhiều năm trôi qua, cậu vẫn luôn bảo quản những thứ này rất tốt, chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ chúng.
Dường như, Thiện Lương cho rằng sẽ có một ngày nào đó mẹ cậu sẽ đến đón, một ngày nào đó gia đình sẽ đến đón cậu đi, và đây sẽ là kỉ niệm, cũng là bằng chứng tốt nhất.
Đôi giày và quần áo mà mẹ đã mặc cho, vài tờ tiền mẹ đã nhét cho cậu.
Thật là một bằng chứng ấm áp đến cỡ nào.
Cố Gia Duệ đứng ở bên ngoài căn hộ, nơi gió đêm thổi qua, anh nhìn Thiện Lương ngồi vuốt ve từng tờ tiền nhàu nát đó hết lần này đến lần khác. Và rồi một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cậu.
Anh chợt hiểu ra.
Không phải Thiện Lương không khát vọng có gia đình mà là ngược lại, nhiều năm như vậy không có bố mẹ, có lẽ cậu đối với gia đình càng có niềm khao khát vô cùng mãnh liệt.
Có thể hôm nay, lúc cậu ở trong “ngôi nhà’’ đó đã nghe được một điều gì đó làm tan vỡ hoàn toàn niềm hy vọng của Thiện Lương.
Nhìn hình ảnh bên trong căn phòng, Cố Gia Duệ không đành lòng, anh xoay người dựa vào tường.
Một lúc lâu sau, anh đến trước cửa rồi gõ gõ mấy cái nhưng chưa tiến vào.
Anh muốn cho Thiện Lương có thời gian để bình ổn lại cảm xúc, anh biết rằng cậu không muốn bị người khác nhìn thấy mình đang khóc.
Qua một hồi lâu, cửa được mở ra từ trong, cảm xúc của cậu đã bình ổn lại, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hốc mắt của Thiện Lương lại có hơi đỏ, cậu cười nói: “Mua rượu chưa?”
“Mua rồi.” Cố Gia Duệ giơ túi, khóe môi cong lên.
Hai người đi vào nhà, Thiện Lương lấy rượu trong túi ra rồi ném cho Cố Gia Duệ một chai, còn mình lại cầm một chai khác mở nắp ra uống một ngụm.
Đủ cay, đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Cố Gia Duệ nhìn bộ dạng mạnh mẽ của Thiện Lương mà nhíu mày: “Cậu uống chậm lại đí, có phải trâu đâu mà uống như thế?”
Thiện Lương thả chai rượu trong tay xuống, nuốt nước bọt: “Tôi thích loại rượu này.”
“Có thích cũng không được uống như thế.”Cố Gia Duệ đoạt lấy chai rượu trên tay cậu: “Cậu cho rằng dạ dày của mình là bằng kim cương à? Tôi cảnh cáo cậu, không được dày vò bản thân mình như vậy nữa.”
“Cậu đau lòng à?” Thiện Lương mỉm cười nhưng tay lại gắt gao siết chặt.
Cố Gia Duệ gật đầu: “Vô nghĩa, tất nhiên là tôi sẽ đau lòng.”
Môi cậu khẽ nhếch lên, cúi đầu rồi cậu bỗng nhét vào ngực anh một phong bì: “Cậu mở ra xem thử đi.”
“Cái gì thế?” Cố Gia Duệ bối rối mở chiếc phong bì chưa dán ra.
Bên trong là một xấp tiền mấy trăm.
“Đây là......”
“Một phần tôi tiết kiệm được từ việc đi làm thêm nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy nghìn tệ thôi.” Thiện Lương xoa vành tai đỏ bừng: “Cậu giúp tôi đi đến chỗ kia một chuyến, lén đưa cho mẹ tôi, nói cho bà rằng tôi sẽ không quay trở lại ngôi nhà kia nữa, chút tiền này đưa cho bà cất giữ. Cậu bảo bà ấy mua đồ cho bản thân, mua thuốc bổ gì đó,...... Nhìn mấy năm qua bà gầy thành hình dạng gì rồi.”
Cố Gia Duệ biết rằng mấy năm nay Thiện Lương thường ra ngoài làm việc và kiếm tiền. Mặc dù tiền tài trợ Cố thị giúp đỡ cho cậu rất nhiều nhưng Thiện Lương luôn cảm thấy lòng tốt của người khác phải được đền đáp. Vì vậy, cậu không hề buông lỏng bản thân.
Anh cầm tiền của cậu, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ đi.”
Thiện Lương gật đầu, cởϊ qυầи áo trên người rồi tùy tiện lấy áo tắm với qυầи ɭóŧ trong ngăn tủ ra: “Tôi mệt nên đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ đây.”
Cố Gia Duệ nhìn bóng dáng cậu bước vào phòng tắm.
Có tiếng nước trong phòng tắm vang lên hồi lâu.
Anh đúng bên ngoài đợi rất lâu, chờ đến lúc cảm thấy có chút không thích hợp.
Cố Gia Duệ đứng dậy, đi tới cửa phòng tắm: “Lương Lương ơi?”
Chỉ có tiếng nước chảy, không ai đáp lại.
“Lương Lương ơi, cậu tắm xong chưa?”Cố Gia Duệ hỏi lại một lần nữa.
Chờ một lúc, bên trong rốt cuộc cũng có tiếng nòi mông lung đáp lại: “......Cả người tôi không còn sức nữa.”
Cố Gia Duệ trở nên lo lắng sau khi nghe nói thế: “Đừng cử động, sàn nhà bên trong trơn lắm, cẩn thận kẻo ngã. Tôi sẽ vào ngay bây giờ.”
Sau đó anh tìm trong nhà một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa dự phòng của phòng tắm.
Cố Gia Duệ cắm chìa khóa vào lỗ, cửa mở ra, vang lên tiếng lách cách.
Trong màn hơi nước, Thiện Lương không một mảnh quần áo, cơ thể trắng nõn lười biếng dựa vào tường, vòi hoa sen trên tay vẫn phun nước vào người. Tóc cậu ướt xõa lòa xòa trên trán, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ, trong veo nhìn Cố Gia Duệ vừa xông vào.
Cậu mấp máy miệng: “ Uống nhiều rượu quá nên tôi hơi chóng mặt. Nước nóng khiến tôi buồn ngủ......”
Lời tác giả:
Hôm nay lần đầu tiên!!!
Trong đầu tôi bỗng não bổ một chút: “Thiện Lương không một mảnh quần áo, cơ thể trắng nõn lười biếng dựa vào tường, vòi hoa sen trên tay vẫn phun nước vào người. Tóc cậu ướt xõa lòa xòa trên trán, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ, trong veo nhìn Cố Gia Duệ vừa xông vào.“ Tôi cảm thấy cái hình ảnh này, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha hahahahaha.
Nếu tôi vẽ tranh, tôi sẽ vẽ hình ảnh này ra, nhất định sẽ phun một đống máu mũi, ngao ngao ngao. Cầu một đợt phiếu đề cử!!!!Phiếu đề cử a phiếu đề cử, thật muốn a thật muốn nè, cầu!!!!!