Editor: Minnnn
Thiện Lương ngẩn người một lúc, theo bản năng mà quên phản kháng.
Triệu Tư Vũ bị doạ sợ rớt cả đũa khi thấy cảnh hôn này.
Lúc này, Thiện Lương mới phản ứng lại, giãy giụa thoát khỏi Cố Gia Duệ, thấp giọng quát: “Cậu làm cái gì thế hả?”
"Hôn cậu đó.” Cố Gia Duệ nói một cách tự nhiên, ghé vào tai Thiện Lương thổi hơi: “Hôm qua, không phải cậu đã hứa với tôi à, sao lại phản kháng? Hửm?"
Lỗ tai Thiện Lương đỏ lên: “Vậy cậu cũng không thể ở căng tin mà làm ra chuyện này được......”
“Không phải ở căng tin, vậy cậu muốn ở đâu?” Hai mắt Cố Gia Duệ hiện lên một tia mờ ám: "...... Phòng học hả?”
Dưới gầm bàn, Thiện Lương giẫm lên đôi giày bóng rổ đắt tiền của Gia Duệ.
Cậu cho rằng mình là người có tính tình tốt nhưng mà mỗi khi ở bên cạnh Cố Gia Duệ, cậu thường xuyên muốn hung hăng đánh người.
Triệu Tư Vũ ho khan một chút, nhìn Cố Gia Duệ: “Này, tôi muốn hỏi cậu đây là có ý gì?”
Cố Gia Duệ ngồi về chỗ, cầm lấy đôi đũa, khóe môi nở nụ cười: “Thiện Lương là anh em của tôi, hai bọn tôi đã ở bên nhau mười năm. Từ trước đến nay, không ai có thể chia cắt đường bọn tôi. Triệu Tư Vũ, cô đừng có mà động chạm.
Triệu Tư Vũ vén một lọn tóc nhỏ rơi xuống khóe mắt: "Tôi còn chưa có làm gì đâu, cậu làm gì mà căng thẳng như thế?"
Cô cười lạnh một chút, cúi đầu.
Ngay trong khoảnh khắc này, đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cố Gia Duệ không phải là……
Cô ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn hai người bọn họ một vòng.
(Hiu hiu, ghét mấy bạn reup :(( )
Mười năm làm bạn, từ hồi bé tí đến khi trở thành hai cậu thiếu niên, bọn họ có quan hệ rất tốt. Khi cô chuyển tới lớp mười tám, Cố Gia Duệ ghét cô mọi mặt, cô với Thiện Lương nói chuyện, Cố Gia Duệ mặt không vui; cô với Thiện Lương ăn cơm, Cố Gia Duệ dùng tất cả sức lực mà tới đây.
Việc này so với những cặp anh em khác đều mờ ám hơn rất nhiều.
Hay là……
Triệu Tư Vũ liếc nhìn Cố Gia Duệ một cái.
Hay là tên khốn Cố Gia Duệ này đối với con trai có hứng thú, muốn mạnh mẽ chiếm đoạt Thiện Lương?
Cô lại nhìn Thiện Lương - người đang cúi đầu ăn cơm, nước da trắng nõn, lông mi cong vυ't, sống mũi cao thẳng. Quả là một chàng trai rất thanh tú.
Cô quả thực đối với Thiện Lương có một thứ tình cảm khác. Chính vì vậy, cô mới muốn đến gần cậu.
Nhưng bây giờ, Triệu Tư Vũ cảm thấy bản thân đã phát hiện ra điều gì đấy bất thường giữa Cố Gia Duệ với Thiện Lương. Cô cảm thấy, cảm nhận được rằng Thiện Lương giống với “Con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố".
“Cô làm sao vậy?” Cố Gia Duệ nhìn vẻ mặt khác thường của Triệu Tư Vũ, cười nói: “Có phải hay không ăn no quá?”
Triệu Tư Vũ cảm thấy bản thân cần suy nghĩ kỹ ý nghĩ này, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Bữa tối diễn ra trong thời bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Ăn xong bữa này, Triệu Tư Vũ có vẻ rất vội vã đi về, nói tạm biệt với hai người, vẻ mặt trầm tư vội vàng rời đi.
“Cô ấy làm sao vậy?” Thiện Lương có chút khó hiểu: “Sao tôi cảm thấy sắc mặt cô ấy bỗng dưng thay đổi?”
“Ai biết được.” Cố Gia Duệ tùy tiện gắp miếng thịt bò cuối cùng ở đĩa nhúng vào trong bát canh nóng hổi để vào bát Thiện Lương: “Phỏng chừng là dạ dày không thoải mái, ăn no căng, không cần suy nghĩ nhiều.”
Thiện Lương mím môi, tạm thời đem chuyện này sang một bên.
Cơm nước xong, Cố Gia Duệ dùng xe đạp chở Thiện Lương, hai người trở về phòng nhỏ.
Thiện Lương nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lúc, chỉ thấy Cố Gia Duệ đã thay đổi đồng phục bóng rổ, sửa sang lại quần áo rồi đi đến bên cạnh Thiện Lương, anh đè lên người cậu.
Thiện Lương nhíu mày: “Tránh ra.”
“Không dậy nổi.” Cố Gia Duệ chơi xấu. Lúc sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Thiện Lương: “Nè, cậu biết không? Vừa rồi lúc hôn cậu, tôi cảm nhận được mặt cậu mềm mại lắm á, mềm mềm nộn nộn giống đậu hũ.”
Thiện Lương quay mặt đi để tránh bị phát hiện bản thân cảm thấy mất tự nhiên: “Cậu không sợ bị người khác nhìn thấy à, ở căng tin nhiều người như vậy......”
"Cậu nói.” Cố Gia Duệ nghịch chiếc khóa kéo trên đồng phục của Thiện Lương, kéo lên kéo xuống, thất thần nói: “Cậu nghĩ mặt của nữ sinh có mềm mại như thế không?”