Editor: Minnnn
Bầu không khí trong lớp trở nên sôi động hơn khi cô Quan Vân gọi một số người ra khỏi lớp học.
Vũ Đại Khí cầm cốc nước ấm quay trở lại chỗ ngồi của mình. Ở phía cuối lớp, anh ấy nhìn thấy các cô gái gần đó đang tụ tập thành hai nhóm ba người và bắt đầu thảo luận.
Việc kiểm tra, giám sát không nhanh nên sau khi hết giờ tập thể dục buổi sáng, cô Quan Vân và một số người khác vẫn chưa quay lại.
Tiết học đầu tiên là tiết Ngữ Văn của cô Quan Vân mà cô giáo vẫn chưa về nên lớp trưởng thản nhiên ngồi sau bục giảng, dùng sách của chính mình gõ lên mặt bảng: "Trật tự, không được nói chuyện! Tự học!"
Giọng nói trong lớp dần dần lắng xuống.
Vũ Đại Khí nhìn xung quanh lớp rồi lặng lẽ hướng ánh mắt về phía người Hứa Vân Thiên.
Lúc này, Hứa Vân Thiên đang chắn tầm nhìn của mình với một chồng sách chất thành đống. Sau đó, cậu ta dùng điện thoại di động nghịch gáy sách như thể đang nói chuyện với ai đó.
Anh ấy thật sự muốn xem Hứa Vân Thiên đang nói chuyện với ai, trò chuyện lâu như vậy
Vũ Đại Khí nghiêng đầu, đôi mắt phản chiếu một chút ánh sáng, anh ấy vô thức cắn cây bút trong tay.
Sự yên tĩnh trong phòng học không kéo dài được bao lâu thì có giống một có gái vang lên: "Thừa Huệ, Thừa Huệ tới đây."
Uông Thừa Huệ cúi xuống, chạy đến chỗ mấy cô gái mà ngồi.
“Này, ai là người nói Thiện Lương trộm đồ ấy? Có thật không?"
Uông Thừa Huệ lắc đầu: “Tôi thấy một mình Thiện Lương ở trong phòng học lén lút cất đồ vật nên mọi cảm thấy khả nghi. Mấy người nói xem......”
“Trật tự!” Lớp trưởng ngẩng đầu, cau mày trừng mắt nhìn đám người: “Uông Thừa Huệ, cậu về chỗ ngồi ngay.”
Uông Thừa Huệ không kiên nhẫn gật đầu: “Biết rồi, nói xong mấy câu đi ngay.”
Nói xong, cô ta lại cúi đầu và bắt đầu buôn chuyện với những cô gái khác.
“Tôi cũng chưa nói là Thiện Lương trộm nhưng cậu ấy là người đáng ngờ nhất. Đây là điều chắc chắn."
“Mọi người không biết à? Thiện Lương không có cha mẹ, cậu ấy lớn lên trong cô nhi viện, không ai chăm sóc không ai đau lòng, cái gì cũng không có. Cái gì cậu ấy cũng muốn thì với số tiền lớn như vậy, cậu ấy hồ đồ lấy trộm là có khả năng.”
“Không phải cậu ấy vẫn luôn cùng Cố Gia Duệ chơi với nhau à, có phải hay không cũng muốn trở thành một thế hệ giàu có thứ hai?"
Có cô gái kinh ngạc mà che miệng: “Cậu ấy học tập tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế!”
“Học tập tốt có liên quan gì đến chuyện này đâu.” Uông Thừa Huệ phản bác lại một cách gay gắt: "Biết người, biết mặt mà không biết lòng. Chính là đạo lý này. Mà tôi đoán là cậu ấy cũng chỉ nghĩ quẩn một chút, chúng ta đừng trách móc nặng nề quá. Cậu ấy cũng rất đáng thương. Đến lúc đó, chúng ta có thể quyên tiền ở trong lớp giúp cậu ấy......"
“Bang ——”
Một cây bút bi đập mạnh xuống bàn.
Nói đến một nửa thì Uông Thừa Huệ bị nghẹn, ngẩng đầu lên thấy người vừa đập bàn là Triệu Tư Vũ - người vừa mới chuyển đến..
Triệu Tư Vũ hơi quay đầu lại. Trong ánh mắt cô hiện lên trong tia lạnh lùng: “Ồn ào đủ chưa.”
Uông Thừa Huệ co rụt lại, mất tự nhiên quay mặt đi: “Không ồn ào, không ồn ào. Thật là ác, thật là hung dữ.”
“Điều tra, theo dõi còn không có kết quả, cô thì chế giễu, phá án không có bằng chứng, còn muốn quyên tiền cho người khác." Triệu Tư Vũ cười lạnh đứng dậy, khí thế áp đảo Uông Thừa Huệ tới gắt gao: “FBI không có kéo cô vào chỗ bọn họ à? Bọn họ thật sự khó biết cô là nhân tài nhể.”
Uông Thừa Huệ ngẩng đầu: “Tôi cũng chưa nói cái gì, tôi chỉ là......”
“Tôi sẽ nói thẳng cho cô biết, Thiện Lương có gia đình Cố Gia Duệ ở phía sau ủng hộ.” Triệu Tư Vũ nhếch miệng, ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chế giễu: “Thiện Lương là nhân tài được bồi dưỡng từ kế hoạch từ thiện, mỗi một năm, một công ty tài chính có tài lực hùng hậu dưới trướng tập đoàn Cố thị sẽ chuyển tiền đến tài khoản của cậu ấy. Căn bản Thiện Lương sẽ không thiếu chút tiền ấy, hiểu chưa?"
Uông Thừa Huệ có chút kinh hãi trước khí thế đáng sợ của Triệu Tư Vũ, lắp bắp nói: “Tôi......Tôi không biết, tôi chỉ là đoán……”
“Tôi nghĩ cô không cần quyên tiền cho Thiện Lương đâu.” Triệu Tư Vũ cười khinh thường, ngồi trở lại chỗ của mình, cúi đầu cầm bút lên: “Để mọi người trong lớp quyên góp một chút chỉ số IQ cho cô để cô thông minh ra. Đây mới là điều quan trọng nhất.”
Cả lốp bỗng cười rõ lên.
Uông Thừa Huệ đỏ mặt nhìn xung quanh, chỉ thấy không ít người đang nín cười.
Cô ta cắn chặt môi, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy!
Đúng lúc này, cửa lớp mở ra. Cô Quan Vân vẫn vẻ mặt nghiêm túc mà chậm rãi đi vào trong phòng học.
Mà phía sau cô Quan Vân có Lâm Vũ cúi đầu chạy vào, Cố Gia Duệ cõng Thiện Lương cũng dần xuất hiện.
Lời tác giả:
Chiến thần Tư Vũ xông lên!!!
Sẽ có một chương sau một tiếng nữa. Mọi người thu thập phiếu đề cử đi nha~~~