“Ra ngoài ở?” Thiện Lương nhướng mày.
“Đúng vậy, tìm một căn nhà bên ngoài trường để ở.” Cố Gia Duệ nhích lại gần về phía trước để tiện nói chuyện với Thiện Lương hơn: “Chỉ có hai chúng ta thôi, đi không?”
Thiện Lương trầm ngâm trong chốc lát, cầm lấy bút: “Cậu để tôi ngẫm lại đã.”
“Đừng.” Cố Gia Duệ không vui: “Chuyện này thì chần chừ cái gì? Bây giờ chân cậu không đi lại nhiều được, ở chung rồi đi học với tôi, tôi cõng cậu đi, quá tiện rồi còn gì.”
Ngón tay Thiện Lương cầm bút, đôi mắt nhìn các đáp án trên tờ giấy: “Tôi có thể tự đi, không cần làm phiền đến cậu.”
“Chậc.” Cố Gia Duệ bất mãn mà hừ nhẹ: “Thiện Lương, cậu có phải anh em của tôi không?”
Thiện Lương quay đầu, chỉ thấy nét mặt Cố Gia Duệ rất nghiêm túc.
Cậu chậm rãi cúi đầu, dùng sức viết một chữ lên tờ giấy kiểm tra: “Biết rồi, cậu phiền quá.”
“Vậy……” Cố Gia Duệ thò qua: “Tôi coi như cậu đồng ý rồi đấy?”
Thiện Lương nhanh chóng xoay người, dùng cán bút gõ đầu Cố Gia Duệ Một cái: “Tôi đồng ý, được chưa? Nhanh làm bài đi, đừng nghĩ sau khi kết thúc giờ tự học tôi cho cậu chép bài!”
Lúc này Cố Gia Duệ mới nhướng mày, thỏa mãn mà vắt chéo chân, ngón tay xoay cây bút một cách linh hoạt, kiêu ngạo như Phong Hỏa Luân.
Anh rút ra một tờ bài giấy kiểm tra ngẫu nhiên trong đống tài liệu được xếp ở góc bên trái chiếc bàn, viết tên mình lên trước.
Viết được hai nét thì bút hết mực.
Cố Gia Duệ nhíu mày, sau đó ném bút sang bên cạnh, anh mở hộp bút của mình ra bắt đầu tìm.
Một tờ giấy nhỏ đập vào mắt anh.
Cố Gia Duệ cầm tờ giấy này lên: “Cái thứ gì vậy?”
Thiện Lương đang ngồi phía trước nghe thấy thế, trong lòng hơi thấp thỏm.
Tuy rằng cậu biết Cô Gia Duệ không có khả năng nhận ra đây là nét bút của cậu, nhưng lòng cậu vẫn khẩn trương như cũ.
Cố Gia Duệ mở tờ giấy ra đọc, trên mẩu giấy này là những nét chữ thanh tú, viết —— em thích anh.
Mặt anh vô cảm: “Thật nhàm chán.”
Thiện Lương hơi ngửa ra sau rồi nhích lại gần: “Làm sao vậy?”
“Lại được tỏ tình.” Cố Gia Duệ nhún vai: “Tôi thậm chí còn không biết đây là cô gái nào, bên trên chỉ viết mấy chữ, cậu nói đi, đây không phải là đang trêu tôi à?”
Nói xong, tay anh nhẹ nhàng giơ lên.
Thiện Lương nghe một tiếng lách cách, tờ giấy kia đã bị Cố Gia Duệ vo tròn rồi ném vào thùng rác.
Ngón tay cầm bút của cậu hơi siết chặt.
Không sao, không sao, cậu nói thầm trong lòng, cậu ấy đã nhìn rồi, vậy là được.
Hơn nữa……
Đôi mắt cậu lén liếc cái khe nhỏ của chiếc bàn phía sau, chỗ đó còn một tờ nữa, không biết khi nào sẽ bị phát hiện, hoặc là vĩnh viễn cũng sẽ không bị phát hiện.
Bên này cậu đang thất thần mà nghĩ thì đột nhiên cửa phòng học bị gõ hai cái.
Cô Quan Vân vuốt phần tóc con trên trán: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, có một cô gái khoác cặp bước vào.
Ánh mắt mọi người trong lớp bị cô gái mới tới này hấp dẫn, tiếng xì xào dần vang lên.
Quan Vân thấy cô gái kia, cười cười, đứng dậy vẫy tay với cô: “Lại đây đi.”
“Em chào cô Quan ạ.” Cô gái kia hào phóng mà cười, đi đến bên cạnh Quan Vân.
“Cô giới thiệu cho các em một chút.” Khuôn mặt Quan Vân nghiêm túc, nhưng trong mắt lại không thiếu ý cười: “Bạn này chính là học sinh mới vừa chuyển tới lớp chúng ta, nào, Tư Vũ, em mau giới thiệu bản thân với các bạn đi.”
Cô gái gật đầu, hướng mặt về phía mọi người: “Chào các bạn, tôi là Triệu Tư Vũ, chuyển từ ngoài tỉnh tới lớp mình, về sau xin mọi người chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau nỗ lực phấn đấu, cảm ơn.”
Dưới bục giảng vang lên từng trận vỗ tay.
Cố Gia Duệ vừa thấy Triệu Tư Vũ, cả khuôn mặt liền nhăn lại, thầm mắng một tiếng: “Mẹ nó!”
Thiện Lương nhích lại phía sau: “Làm sao vậy? Cậu quen à?”
“Là con gái của một trưởng phòng trong công ty của bố tôi, trước kia có chơi cùng nhau.” Cố Gia Duệ phản ứng rất dữ dội: “Tôi nói cho cậu biết, cách xa cô ấy ra, cô ấy rất kiêu ngạo, cũng rất hung dữ.”
Bên này bọn họ đang nói thầm, Quan Vân đang đứng trên bục giảng nhìn cả lớp một lượt rồi chỉ vào vị trí bên cạnh Thiện Lương: “Đây, Tư Vũ, em ngồi vào chỗ đó đi”
Triệu Tư Vũ lễ phép cảm ơn cô giáo Quan, đi qua một dãy các bạn học, ngồi xuống bên cạnh Thiện Lương.
Mới vừa ngồi xuống, ánh mắt của cô liền ngó tới trên người Cố Gia Duệ, âm dương quái khí mà nói: “Ồ, đây không phải là tên thái tử gia của nhà họ Cố à?”
Cố Gia Duệ nhướng mày, không nói chuyện.
Triệu Tư Vũ cũng không quấn lấy Cố Gia Duệ nói chuyện, mà từ từ sắp xếp đồ đạc của mình lại, sau đó nhìn Thiện Lương đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng mà vươn tay: “Chào cậu, tôi tên là Triệu Tư Vũ.”
Thiện Lương ngừng làm bài, vươn tay bắt lấy tay cô: “Thiện Lương.”
“Thiện Lương?” Triệu Tư Vũ duỗi tay vuốt mái tóc màu đen mềm mại của mình ra phía sau, đôi mắt như nước mang theo ý cười: “Tên thật là dễ nghe.”
Thiện Lương gật đầu nói tiếng cảm ơn, cũng không nhiều lời, quay đầu lại tiếp tục làm tiếp bài của mình.
Triệu Tư Vũ nhìn sườn mặt cao lãnh của Thiện Lương, bỗng nhiên cười cười.
Trong ánh mắt xẹt qua một tia khác thường thần thái.
......
Xin đừng reup, ủng hộ dịch giả tại đây:
https://dtruyen.com/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/