Hiện trường hỗn loạn dần yên tĩnh lại.
Cố Gia Duệ cười nhẹ: “Nếu bọn tao không công nhận kết quả này, bọn mày dự định làm như thế nào?”
Sắc mặt Tần Lỗi âm u: “Lớp mười tám mấy người nhất định phải chơi xấu à? Mọi người đều theo dõi rõ ràng, lớp hai mươi là lớp chiến thắng cuối cùng, bọn mày không thấy rõ sự thật à? Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày."
“Đúng vậy.” Một đứa con gái lớp hai mươi ngẩng đầu, bộ dáng có vẻ khinh thường: "Về thể thao, lớp hai mươi bọn tao luôn rất mạnh, lớp mười tám chúng mày có thể gặp vận may cứt chó để lấy được hạng hai, chạy nhanh tí đã lén vui mừng, vậy mà giờ còn muốn ăn vạ tranh hạng nhất? Tao khinh, có nhầm lẫn à? Cầu xin bọn mày nhìn thấy điểm yếu của bản thân thật tốt đi!"
Cố Gia Duệ khịt mũi, nhướng mày khinh bỉ: "Mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, Thiện Lương chạy đến bên cạnh mày thì bị ngã. Tần Lỗi, đây là chuyện tốt mày làm đúng không?"
“Không phải tao.” Tần Lỗi lập tức phản bác: “Là chính nó chạy không được nên bọn mày không đạt được hạng nhất. Sao không mắng nó, đừng có mà vu oan cho tao."
“Được.” Cố Gia Duệ gật đầu: "Mày không thừa nhận đúng không? Không có việc gì, có camera giám sát, chỉ cần phóng to lên xem thì cũng lộ ra thôi."
Giáo viên thể dục đang đứng bên cạnh lúng túng ho một tiếng: "Bình tĩnh, trước tiên đừng cãi cọ ầm ĩ, chuyện này chúng ta sẽ giải quyết sau. Bọn em về trước đi."
Ánh mắt Tần Lỗi âm u, cắn chặt răng rồi xoay người bỏ đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Cố Gia Duệ lười nhác nói: "Chờ đã.”
Tần Lỗi xoay người lại: "Mày muốn làm gì?”
Cố Gia Duệ không để ý đến cậu ta, xoay người nói với giáo viên thể dục: "Thầy giáo, đây là trận đấu đại hội thể thao cuối cùng. Tí nữa sẽ công bố kết quả thi đấu vào lễ bế mạc, cho nên ngay bây giờ cần có kết luận về vấn đề này."
Giáo viên thể dục cầm tập tài liệu, cổ đeo chiếc còi, nói: "Vậy suy nghĩ của em là?"
Ánh mắt Cố Gia Duệ nhìn chằm chằm Tần Lỗi, cười lạnh nói: “Nếu cả hai lớp chúng ta đều không chịu thua, vậy bây giờ sao không đấu lại một trận."
Đấu lại một lần nữa?
Hai lớp nhìn nhau một lúc.
Theo tình hình hiện tại, lớp mười tám cảm thấy lớp hai mươi gian lận nên không phục, lớp hai mươi lại cảm thấy mình đáng đạt được hạng nhất. Cả hai lớp đều không chịu thua, đấu lại đúng là một biện pháp hay.
Thầy giáo thể dục gãi đầu, nói nhỏ vài câu với mấy lãnh đạo trường bên cạnh rồi quay đầu lại nói với hai lớp: "Vậy cho các em đấu lại một lần nữa, ai có ý kiến gì không?"
Tần Lỗi khẽ cắn môi: "Được.”
“Lớp các em.” Thầy giáo thể dục chỉ lớp hai mươi: "Ai lên trước?"
Tần Lỗi đảo mắt, chọn ra ba học sinh giải thể thao nhất trong số tất cả các nam sinh trong lớp: "Bốn người bọn em."
Dứt lời, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua lớp mười tám.
Con trai khối Văn thì ít, giỏi thể dục lại càng ít. Tần Lỗi cười lạnh, xem bọn mày làm như thế nào.
Cố Gia Duệ lạnh lùng nhìn nét mặt đắc ý của Tần Lỗi. Anh nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác ném sang một bên, nói: "Lớp bọn tao, tao lên."
“Anh Duệ." Hứa Vân Thiên đi ra phía sau, vỗ vào vai Cố Gia Duệ: "Tao với mày cùng lên."
Hứa Vân Thiên với Cố Gia Duệ là anh em thân thiết, gia thế không tệ, cũng là một người đàn ông tốt.
Cố Gia Duệ gật đầu, anh quay đầu thoáng nhìn qua con trai lớp hai mươi.
Lớp hai mươi với đội hình hùng hậu như vậy, có lẽ bọn họ không chống chọi được.
Quên đi.
Nghĩ như vậy, Cố Gia Duệ quay đầu, kiên quyết nói: “Được rồi, lớp em chỉ có em với Hứa Vân Thiên."
Thầy giáo thể dục kinh ngạc mà nhướng mày: “Vậy là hai người thôi à? Hai đấu bốn ư? Đây chính là đua tiếp sức, mỗi một lần các em đều phải đổi một người. Các em chắc không?"
“Chắc ạ.”
"Này.” Nữ sinh lớp hai mươi kia lập tức hưng phấn, cô ta nhướng mày: "Đây chính là bọn mày quyết định, hai đấu bốn, bọn tao không ép. Chờ bọn mày thua thì phải lập tức nói với thầy thể dục hủy bỏ thành tích của lớp bọn mày. Nhớ kỹ đấy."
Giáo viên thể dục và trọng tài chuẩn bị một chút, sau đó thổi còi: "Mười phút để chuẩn bị, cuộc tái đấu sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.”
Hứa Vân Thiên cởϊ áσ ngoài, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, anh nói với Cố Gia Duệ: “Anh Duệ, có thể thắng sao?”
“Ổn định là được.” Cố Gia Duệ nói: "Mày hai vòng đầu, tao hai vòng cuối."
Hứa Vân Thiên gật đầu: “Được.”
Mười phút sau, trận thi đấu bắt đầu.
Trọng tài thổi còi, đường đua hai bên lập tức sôi trào!
Con gái lớp hai mươi đắc ý dào dạt nói với Vũ Đại Khí: "Ài, bọn mày tự tìm đường chết, bọn tao cũng không có biện pháp. Tát bọn mày mấy cái thật mạnh thì bọn mày mới biết được cái gì gọi là thực lực. Ha ha."
Vũ Đại Khí nhìn qua cô ta, khinh thường nói: "Trên người chị đều là mùi nước hoa thấp kém, nó ảnh hưởng đến tôi chị à."
Cô ta lập tức sặc nước, nụ cười không giữ được lâu.
Trên khán đài, tiếng hoan hô như sấm vang, cuộc cạnh tranh trên đường đua diễn ra vô cùng khốc liệt. Vòng một, Hứa Vân Thiên còn có thể chạy cách mấy người lớp hai mươi một đoạn nhưng sang vòng hai sức bật không đủ, rất nhanh đã bị lớp hai mươi đuổi kịp.
Hứa Vân Thiên chạy xong hai vòng, đưa gậy tiếp sức truyền đến Cố Gia Duệ. Ngay sau khi bắt được cây gậy tiếp sức, anh chạy đi với những bước chân thật dài, điên cuồng lao về phía trước. Anh phảng phất như biến thành một con báo dũng mãnh trên cánh đồng hoang vu, dùng thứ sức mạnh nguyên thủy nhất, hoang dã nhất và tàn bạo nhất, quyết chí tiến lên.
Lúc này, Cố Gia Duệ đã vượt qua lớp hai mươi, còn một vòng cuối cùng với Tần Lỗi. Trên khán đài, tiếng reo hò của lớp mười tám cất lên vang trời.
“Anh Duệ cố lên! Anh Duệ mạnh nhất!”
“Nam thần Cố Gia Duệ!”
Cố Gia Duệ vẫn chạy nhanh trên đường đua làm thầy thể dục kinh ngạc tán thưởng. Một đường vọt mạnh, anh không hề lơi lỏng chút nào mà vượt lên trên lớp hai mươi cách một khoảng trăm mét.
Ở bên cạnh đường đua, Vũ Đại Khí hò hét thuận tiện khịa người con gái bên cạnh: "Ài, tát bọn mày mấy cái thật mạnh thì bọn mày mới biết được cái gì gọi là thực lực!"
Cô ta nhìn thấy tình thế trong sân, gương mặt tái nhợt, miệng lẩm bẩm nói mãi sao có thể như vậy.
Lúc này, Cố Gia Duệ tuyệt đối là ánh hào quang tỏa sáng nhất, âm thanh ủng hộ sôi nổi.
Cố Gia Duệ thở dốc mấy hơi, ngay sau đó đứng dậy.
Tần Lỗi, người vẫn đang chạy trên đường đua, cậu ta nhìn Cố Gia Duệ chạy đến vạch đích, trước mắt lập tức tối sầm, có một loại cảm giác tâm như tro tàn.
Con mẹ nó!
Thật đáng giận!
Vịt đã nấu chín cứ như vậy liền bay, cứ như vầy mà bay đi!
Cậu ta nghiến răng, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Cố Gia Duệ đang rất cười đứng ở vạch đích, bọn con trai lớp mười tám đi theo phía sau anh.
Sau đó cậu ta thấy Cố Gia Duệ dẫn đầu các nam sinh lớp mười tám, giơ ngón tay cái lên, sau đó giơ ngược lại, nở nụ cười mỉa mai châm chọc.
Trắng trợn khinh bỉ!
Sắc mặt Tần Lỗi run lên vì tức giận.
Cậu ta nghiến răng tiếp tục chạy nốt năm mươi mét cuối cùng thì lại thấy Cố Gia Duệ mấp máy môi, không tiếng động nói hai chữ.
Rác rưởi.
Lúc này, Tần Lỗi chạy đến vạch đích, lớp hai mươi im như thóc, không dám ho he tiếng nào. Trong khi đó, lớp mười tám tưng bừng như Tết đến.
Thầy giáo thể dục tuyên bố kết quả trước mặt mọi người, giải quyết dứt khoát.
Cố Gia Duệ nhìn vẻ mặt ủ rũ của lớp hai mươi, cùng với đó là gương mặt đầy căm phẫn, không cam lòng của Tần Lỗi.
Anh cười nhẹ đi qua cậu ta, nói: “Tần Lỗi.”
Tần Lỗi cảnh giác, ngẩng đầu.
“Tao đến đây là muốn nói cho mày biết. Trên sân thi đấu, lớp mười tám bọn tao đàng hoàng thắng bọn mày." Cố Gia Duệ đập vào vai cậu ta, ánh mắt bá đạo lại tàn nhẫn: “Nhưng chuyện mày đẩy ngã Thiện Lương làm cậu ấy bị thương. Chuyện đấy tao sẽ giải quyết với mày sau.”
Dứt lời, anh đem áo khoác ném trên vai, đem chìa khóa lớp vứt cho Hứa Vân Thiên: “Vân Thiên, tí nữa mày tập hợp mọi người về lớp.”
“Mày đi đâu?”
“Tao đi đến bệnh viện chăm sóc Thiện Lương.” Cố Gia Duệ chưa nói xong, người đã đi xa, tỉ lệ cơ thể thật hoàn mỹ lại rắn chắc mạnh mẽ cứ thế mà đi, đặc biệt quyến rũ.
*********
Xin đừng reup, ủng hộ dịch giả tại đây:
https://dtruyen.com/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/