Lúc này thời gian phảng phất như ngưng lại.
Màu máu đỏ tươi nhỏ tí tách trên đường đua, Thiện Lương đau đến mức nhíu chặt mi, Cố Gia Duệ nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, khí thế của lớp mười tám bị dập tắt trong nháy mắt...... Còn có Tần Lỗi đang chạy với sắc mặt đắc ý và vẻ mặt vui sướиɠ khi người khác gặp họa của cả nam lẫn nữ trong lớp hai mươi.
Gần như trong nháy mắt ấy, lòng Thiện Lương bùng lên một ngọn lửa tức giận!
Thậm chí cậu cũng không chút suy nghĩ mà đứng phắt dậy, bước ra khỏi chỗ kia với hai đôi chân đầy máu, tiếp tục chạy điên cuồng về phía trước!
Đau, rất đau!
Miệng vết thương ở chân chảy càng nhiều máu hơn do cử động và dừng lực quá nhiều.
Nhưng mà cậu vẫn phải liều mạng mà nhẫn nhịn!
“Thiện Lương!” Cố Gia Duệ gầm lên dữ dội.
Thiện Lương làm như không nghe thấy, cắn chặt răng, hai mắt giống như đôi mắt màu xanh âm u của con sói trong khu rừng rậm nguyên thủy, nhìn thẳng vào vạch đích.
Cậu là đứa trẻ trong cô nhi viện, những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi việc không thể có được bất cứ thứ gì.
Không có bố đau, không có mẹ yêu, không có mô hình đồ chơi, cái gì cũng không có.
Trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, Thiện Lương rất trân trọng những thứ đồ vật nhỏ bé không đáng kể, thà chết cũng sẽ không buông tay, từ đấy tạo thành tính cách vô cùng bướng bỉnh của cậu, cái tính thà chết cũng không muốn quay đầu.
Rõ ràng chiến thắng của lớp mười tám đã gần trong nháy mắt nhưng Tần Lỗi lại vì chính du͙© vọиɠ của bản thân má ác độc muốn cướp thành quả của người khác, cậu ta lại dám dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để cạnh tranh.
Đối với Thiện Lương mà nói, cậu tuyệt đối không thể chịu đựng được điều này!
Cậu dường như không cảm giác được cơn đau, chạy như điên về phía trước bằng hai đôi chân của mình!
Khi cậu chạy qua khán đài mà lớp mười tám đang ngồi, một loạt tiếng gào đột nhiên vang lên trên khán đài như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
“Thiện Lương, làm tốt lắm! Thiện Lương cố lên!”
“Lớp mười tám tất thắng, lớp mười tám là số một!”
“Tần Lỗi lớp hai mươi phạm quy, cậu ta làm người khác bị thương!”
Những tiếng hò hét cổ vũ trào dâng giống như sóng biển cuồn cuộn.
Thiện Lương nghe được tiếng gió vang lên bên tai mình, cậu nhìn thấy vạch đích càng ngày càng gần hơn, năm mươi mét, hai mươi mét, mười mét……
Ngay khi cậu chạy qua vạch đích, những tiếng hò hét cổ vũ cất lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, Thiện Lương nâng đôi mắt thấm đẫm mồ hôi lên, cho dù bản thân đã dùng toàn bộ sức lực nhưng cú ngã kia đã lãng phí rất nhiều thời gian của cậu, cuối cùng cậu cũng không thể đuổi kịp.
Tần Lỗi vẫn nhanh hơn cậu năm giây.
Cố Gia Duệ chạy nhanh tới, nhìn thấy miệng vết thương và vết máu ghê người trên chân Thiện Lương, sắc mặt anh thay đổi, không nói gì mà trực tiếp cúi xuống ôm ngang người cậu lên.
“Tôi mang cậu đến phòng y tế của trường.” Anh lạnh mặt nói.
Thiện Lương gật đầu, đến lúc này cậu mới cảm giác được cơn đau dữ dội trên chân mình.
Cố Gia Duệ ôm Thiện Lương đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại quay đầu.
Tần Lỗi được mọi người trong lớp hai mươi vây quanh cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn lại, cậu ta nhìn thấy Cố Gia Duệ đang nhìn mình.
Ánh mắt kia trần ngập sự tức giận và cảnh cáo, tựa như một con hổ nguy hiểm đang định xé nát con mồi của mình ra.
Anh mắt nguy hiểm như vậy khiến Tần Lỗi không khỏi rùng mình một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
……
Bác sĩ trong phòng y tế của trường học bước ra khỏi buồng trong phòng với kim tiêm và thuốc khử trùng, ngồi đối diện Thiện Lương: “Đừng nhúc nhích, miệng vết thương của cậu rất lớn, khử trùng sẽ rất đau đấy, cố chịu đựng đi.”
Thiện Lương gật đầu, môi hơi trắng bệch.
Cố Gia Duệ đứng ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một lúc lâu sau đó, Thiện Lương đang cúi đầu bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Cố Gia Duệ trợn tròn mắt: “Cậu muốn xin lỗi tôi vì không vượt qua được Tần Lỗi ư?”
Thiện Lương nhìn miệng vết thương đang chảy máu của mình, không nói chuyện.
“Tôi nói cậu này.” Cố Gia Duệ cắn răng, hiển nhiên rất tức giận: “Nếu vì chuyện này mà cậu muốn xin lỗi tôi thì tôi không chỉ đánh thằng đó mà còn đánh cả cậu nữa đấy!”
Thiện Lương đang muốn nói chuyện, bác sĩ đã bắt đầu khử trùng cho cậu. Vì miệng vết thương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác đau đớn nổi lên khiến cậu không tự chủ được mà hít một ngụm khí lạnh, chau mày lại.
Nhìn cậu nhíu mày như thế, sự tức giận của Cô Gia Duệ cũng dần dịu xuống, anh khẩn trương mà ngồi xổm xuống: “Nếu cậu đau thì cắn tay của tôi đi, được không?”
Vốn Thiện Lương muốn từ chối, nhưng cậu cảm thấy quá đau, nhịn không được quay đầu há miệng cắn vào cánh tay của Cố Gia Duệ.
Bác sĩ vừa cầm miếng bông lau thuốc khử trùng cho Thiện Lương, vừa liếc hai người bọn họ một cái, cười nói: “Nhịn một chút đi, một lát nữa là xong rồi…… Hai người các cậu thật là anh em tốt đấy, một người thì cắn, người còn lại thì cam tâm tình nguyện bị cắn.”
Chờ đến khi khử trùng xong, cô nhìn thoáng qua miệng vết thương rồi nói với Thiện Lương: “Miệng vết thương khá lớn, đợi chút nữa tôi sẽ băng bó cho cậu. Trong khoảng thời gian này ít đi lại thôi, tốt nhất bảo bạn cậu mang cơm cho mình, đỡ cậu đi linh tinh gì đó, hiểu không?”
Môi Thiện Lương giật giật: “Thật ra em……”
“Đừng bướng bỉnh nữa!” Cố Gia Duệ trừng cậu một cái: “Trong khoảng thời gian tới cậu muốn đi đâu thì tôi sẽ cõng cậu đi.”
“Không cần.” Thiện Lương lắc đầu: “Tôi có thể dùng một chân để đi.”
Cố Gia Duệ nghiến răng ken két: “Cậu muốn ăn đòn đúng không?”
Thiện Lương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Gia Duệ, biết nếu bây giờ cậu phản bác lại anh thì chỉ sợ sẽ khiến anh càng tức giận, cho nên một lúc lâu sau cũng chỉ có thể gật đầu.
Bác sĩ nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ băng bó cho cậu, đặt chân lên đây đi.”
Cố Gia Duệ thấy bác sĩ đã chuẩn bị băng bó, anh liền đứng dậy vỗ bả vai của Thiện Lương: “Sau khi băng bó thì cậu ở đây nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Thiện Lương nhanh chóng kéo tay anh lại: “Cậu đi đâu?”
Cố Gia Duệ xoay người, ánh mắt vô cùng kiên định: “Tôi tuyệt đối không thể nhìn cậu bị người khác bắt nạt.”
Nói xong anh gạt tay Thiện Lương ra, bước nhanh ra khỏi phòng y tế của trường.
Ngay lúc Cố Gia Duệ trở lại sân vận động, tiếng hành khúc vẫn được phát trên loa, nhưng chỗ vạch đích đã hỗn loạn.
“Là cậu ta đẩy! Là cậu ta, nếu không thì tại sao Thiện Lương ngã được chứ!”
Trong đám người ấy, thân hình gầy gò của Vũ Đại Khí hét lên, giống như một chiếc loa hình người.
“Đánh rắm!” Một nữ sinh trong lớp hai mươi hung tợn phỉ nhổ: “Là tên yếu đuối kia không có bản lĩnh, mày còn muốn đổ lên đầu bọn tao à? Mấy người trong lớp mười tám bọn mày vô lý thế! Có tố chất không hả?”
“Ai vô lý, là mấy cậu……”
Cố Gia Duệ đấm người đang vây xem ra rồi đi vào bên trong.
Một số giáo viên thể dục đang đứng bên cạnh nói chuyện với hiệu trưởng, dường như đang thảo luận về cách giải quyết như thế nào.
Cố Gia Duệ nhìn Tần Lỗi đang ngạo nghễ đứng trứng mặt, nhướng mày: “Mày, nói như thế nào nhỉ?”
Tần Lối thấy mình bị Cố Gia Duệ điểm tên, bàn tay hơi co chặt lại, sau đó giả vờ cười rất tự nhiên: “Tao cảm thấy vận động viên phải có tinh thần thể thao. Nếu cậu ta té ngã không chạy được lên vị trí thứ nhất thì cứ nhận thua đi, đừng chơi xấu như vậy chứ, các cậu nói có đúng không?”
Cố Gia Duệ cười lạnh một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên: “Thế nếu bọn tao không nhận thua thì sao?”
**********
Xin đừng reup, ủng hộ dịch giả tại đây:
https://dtruyen.com/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/