Thời điểm buổi trưa cùng ngày, Nhϊếp Cẩn Huyên rốt cuộc được thả ra bên ngoài. Đương nhiên, cùng nàng đi ra còn có Tiểu Tú tối hôm qua bị nàng đoạt chìa khóa nhốt lại phòng củi.
Tiểu Tú là người nhát gan, bị chuyện tình hôm qua làm cho hoảng sợ, vừa được phóng thích nàng liền nhịn không được, nước mắt trào dâng gào khóc thật lớn. Nhưng kẻ đầu sỏ gây chuyện Nhϊếp Cẩn Huyên chỉ liếc mắt xem một chút rồi đi thẳng về Tuyết Đan uyển của mình.
Trở về phòng, Nhϊếp Cẩn Huyên lập tức thay quần áo tắm rửa, gọi hạ nhân mang đồ ăn nàng thích lên. Người xưa thường nói có thực mới vực được đạo mà từ lúc xuyên qua đến giờ nàng vẫn chưa có hạt cơm nào trong bụng, đầu thì đau vì phải tiếp nhận trí nhớ của nguyên thân, cho dù làm bằng sắc cũng không chống đỡ nổi huống chi là người trần mắt thịt như nàng. Sau khi lấp đầy cái bụng đói của mình, Nhϊếp Cẩn Huyên không nói nhiều lời, trực tiếp đặt lưng lên giường ngủ một giấc!
Mệt mỏi, nàng thật sự mệt mỏi! Cho nên, một giấc này, Nhϊếp Cẩn Huyên trực tiếp ngủ từ giữa trưa đến hoàng hôn. Hơn nữa còn phải nhờ Tiểu Tú đánh thức nàng mới từ trong mộng tỉnh lại:
"Vương phi...... Vương phi? Ngài tỉnh tỉnh."
Đứng ở đầu giường, Tiểu Tú cong lưng thấp giọng gọi chủ tử nhà mình, nhưng gọi vài lần, người nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu thức giấc. Tiểu Tú không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng lay động tấm chăn dày
"Ân......"
Nhϊếp Cẩn Huyên cuối cùng cũng có động tĩnh. Tiểu Tú thấy thế vui vẻ vô cùng, trên mặt tươi cười:
"Vương phi, ngài đã tỉnh?"
"...... Chuyện gì?"
"Nga, hồi nãy bên Hàn Trắc phi có truyền lời tới, buổi tối Súc Ngọc hiên sẽ bày tiệc rượu thỉnh Vương phi qua dùng cơm."
......
Súc Ngọc hiên là sân viện của Hàn Trắc phi, nằm đối diện với Tuyết Đan uyển của nàng. Đây là người mà nguyên thân ghét nhất,chỉ là một trắc phi nhỏ bé, thân phận thấp hơn nàng nhiều nhưng lại được nắm quyền xử lý mọi chuyện trong Vương phủ, người hầu gặp nàng ta còn cung kính, cẩn thận hơn với chính thê là nàng nhiều, vì thế nguyên thân tức tối thường xuyên đi Súc Ngọc hiên tìm người gây chuyện. Chỉ sợ nàng ta thấy nàng còn tránh không kịp huống chi mời cơm.
Cho nên, lúc này vừa nghe Tiểu Tú thông báo, Nhϊếp Cẩn Huyên ban đầu vẫn đang chìm trong mơ màng theo bản năng chớp mắt một cái, sau đó kéo chăn ngồi dậy xuống giường:
"Ăn cơm?...... Nàng có nói vì cái gì mời ta ăn cơm không?"
"Trắc phi chỉ bảo nha hoàn bên người sang thông báo còn về nguyên nhân thì không rõ ràng cho lắm!"
Thật ra Tiểu Tú không dám nói lúc Hạnh Nhi sang truyền lời tư thế kia kiêu ngạo không thôi, phảng phất Hàn Lạc Tuyết thỉnh chủ tử nhà mình ăn cơm là ban bố đại ơn đại đức, làm nàng sợ hãi quên mất mình định hỏi cái gì.
"Kia trừ bỏ ta, Trắc phi còn mời ai nữa?"
"Hẳn là không có đi......"
Mỗi câu Nhϊếp Cẩn Huyên hỏi Tiểu Tú cũng chỉ trả lời được nửa vời. Nàng bỗng nhớ nếu trước kia, chính mình không đem sự tình hỏi rõ ràng, chủ tử nhà mình tất nhiên là sẽ tức giận, còn giận cá chém thớt lên nàng. Tuy rằng hai ngày này tính tình Vương phi có tốt hơn hẳn nhưng không biết có.....Nghĩ đến đây cả người Tiểu Tú đều run lẩy bẩy, sợ hãi không ngừng dâng lên. Nỗi sợ ấy không phải ngày một ngày hai mà là trải qua thời gian dài chịu đựng nó trở thành bản năng của nàng. Cứ mỗi lần đối mặt với Nhϊếp Cẩn Huyên dù cho nàng không làm gì thì Tiểu Tú vẫn không dám ngẩng đầu đối mặt với nàng. Trái lại với Tiểu Tú đang lo sợ, Nhϊếp Cẩn Huyên hơi nhíu mày, xuống giường, rửa mặt, ngồi vào bàn trang điểm sai bảo Tiểu Tú vấn tóc cho nàng:
"Được rồi, kia Hàn Trắc phi đã có ý tốt, chúng ta cũng chẳng thể phụ lòng nàng!"
......
Chuẩn bị thật tốt, chủ tớ hai người mang theo mấy nha hoàn thẳng tiến tới Súc Ngọc hiên.
Nhưng vừa vào cửa, Nhϊếp Cẩn Huyên không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì lúc này ở Súc Ngọc hiên, không phải chỉ có Trắc phi Hàn Lạc Tuyết mà ba người Kiều Diên Nhi, Bạch Mỹ Lan, Tần Ngọc Hà đều có mặt.
Trong phòng không khí quả thật rất vi diệu! Thấy Nhϊếp Cẩn Huyên ngoài cửa đi vào, nãy giờ Hàn Lạc Tuyết đang ngời ở vị trí chủ vị lập tức đứng dậy đón nàng:
"Ha hả ~, Vương phi tỷ tỷ ngài đã tới, mau tới ngồi a, muội muội chờ ngài một hồi lâu, tới tới tới~"
Hàn Lạc Tuyết tươi cười, đối với Nhϊếp Cẩn Huyên càng mang theo tia thân thiết vẫy tay nàng.