Sau khi để cho bên A tùy ý giày vò đủ, cuối cùng bản kế hoạch của Thịnh Kỳ Phương cũng được bàn giao.
Kỳ thật dạo gần đây công ty nhận được một đơn hàng lớn, khiến cho bộ phận của bọn họ bận rộn chết lên chết xuống, riêng bộ phận của Thịnh Kỳ Phương là bị công ty giữ lại, nói bận bịu thì không có bao nhiêu việc, nói thong thả lại không biết từ đâu xuất hiện công việc khiến bọn họ phải bận bịu.
Mấy bộ phận khác nhìn thấy vậy thì vừa hâm mộ vừa ghen tị. Ngay sau đó liền có một hợp đồng được kí kết, công việc cứ thế rơi xuống đầu từng người từng người một trong bộ phận của Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương bị phái đi công tác, địa điểm là một huyện nhỏ chưa từng nghe tên, di chuyển bằng xe buýt mất hết bốn ngày.
Thịnh Kỳ Phương ra khỏi phòng quản lí, đồng nghiệp thấy thế nháy mắt ra vẻ thương cảm cho anh, nhưng việc này là anh cam tâm tình nguyện mà đi.
Có thể cả một tuần không cần gặp Bái Chính, anh nghĩ tới đã cảm thấy xương cốt thoải mái mềm mại.
Tuy rằng Bái Chính an bài anh dưới mi mắt, thế nhưng cấp bậc của Thịnh Kỳ Phương thật sự quá thấp, chỉ là một nhân viên bình thường, đến cả gặp nhau trong phòng hợp cũng chưa gặp lần nào, do vậy Bái Chính cũng không thể kiểm soát nhiều đến vậy, càng đừng nói tới những việc vặt vảnh này, cậu căn bản là quản không được.
Buổi tối Thịnh Kỳ Phương lấy vali đựng hành lý ra, lựa một hai bộ quần áo trong tủ đồ để đem theo, Bái Chính tắm rửa xong đi ra nhìn thấy một màn này mặt mày thoáng cái đã trắng bệch.
Thịnh Kỳ Phương nhìn cậu, như không có chuyện gì quay đầu, bộ dáng chậm rãi tiếp tục xếp quần áo.
Thời điểm anh kéo tủ đầu giường tìm chứng minh thư và bằng lái xe, Bái Chính rốt cục phát điên rồi, bổ nhào tới giật lấy đồ trong tay anh, lúc quỳ xuống không chú ý, đầu gối đập mạnh vào một góc vali, cổ họng phát ra tiếng kêu đau, cậu mềm nhũn ngồi trong lòng Thịnh Kỳ Phương nhưng tay vẫn chuyên tâm lấy chứng minh thư Thịnh Kỳ Phương đang cầm ra.
Mắt cậu ngập tràn cảm xúc sợ hãi, chận rãi lại có rất nhiều nghi hoặc, như là đang hỏi Thịnh Kỳ Phương, tại sao lại như vậy? Không phải nghe lời sao? Tại sao lại muốn đi?
" Lão công, lão công... " Bái Chính quỳ gối giữa hai chân Thịnh Kỳ Phương, áo ngủ tơ tằm màu xám nhạt lỏng lẻo, mắt dâng lên hai hàng lệ, bờ môi run rẫy lắp bắp hỏi: " Em, em lại làm sai cái gì? Em không làm sai, anh không thể, không thể đi... Lão công... "
Sức l của Bái Chính không bằng một nửa sức của Thịnh Kỳ Phương, không thể đoạt được chứng minh thư, cậu chỉ có thể luống cuống tay chân quay qua đối phó với vali hành lý.
Trước tiên cậu đổ hết quần áo và máy tính Thịnh Kỳ Phương mang theo ra, sau đó giơ chân đá vali tới cửa, lúc nắm lấy tay Thịnh Kỳ Phương, nước mắt cũng đã rơi, không biết là do tức giận hay sợ hãi, " Lão công, anh đừng như vậy,em...em làm sai ở đâu? Em không làm gì sai, em không có, lão công... "
Ở trong phòng hiện tại không hề có còng tay hay dây xích, cái gì cũng không có, Thịnh Kỳ Phương biết rõ, nếu như bây giờ anh muốn đi, một chút biện pháp để Bái Chính ngăn cản cũng không có.
Mà Bái Chính hoảng loạn không biết làm sao như vậy đại khái là bởi vì chắc chắc ngoài trừ bạo lực ra vẫn là không có cách gì khiến anh ở lại.
Thịnh Kỳ Phương rất có kiên nhẫn trước với dáng vẻ kinh hoảng của Bái Chính, anh ngồi bên cạnh tủ đầu giường, cúi đầu lạnh nhạt liếc nhìn cậu, một câu cũng không nói, nhìn cậu nổi điên.
Bái Chính chờ mãi vẫn không có được câu trả lời, gương mặt co rúm chợt lóe, Bái Chính dừng một chút, đột nhiên nói: " Lão công, nếu anh dám đi, em có rất nhiều biện pháp khiến cho Thịnh Kỳ Viên ở trong đó sống không thoải mái. "
Thịnh Kỳ Phương biết rõ bộ dáng bị chọc tức của anh không chỉ khiến Bái Chính sợ hãi, mà còn khiến cậu có thêm can đảm.
Quả nhiên, Bái Chính tiếp tục nhìn Thịnh Kỳ Phương, nhỏ giọng nói: " Chỉ cần, chỉ cần em nói một câu, có thể khiến cho cậu ấy, cơm ăn không no, ngủ cũng không đủ....Cậu ấy mới 16, bị dày vò như vậy, dù cho chỉ còn lại năm tháng... "
" Tôi đi công tác "
Thịnh Kỳ Phương vốn chỉ muốn nhìn bộ dáng Bái Chính phát điên, vừa buồn cười vừa đáng thương nhưng cũng không hề muốn khơi lại những chuyện này.
Anh đẩy Bái Chính, đứng dậy đi tới cửa kéo vali lại, xếp gọn đồ đạc đã bị Bái Chính làm cho rối tinh rối mù, " Không tin, em có thể gọi điện thoại hỏi quản lý. "
Mặt Bái Chính vẫn còn trắng, sững sờ trong chốc lát, đưa vừa tay lau nước mắt vừa cài áo ngủ lại, đi tới bên cạnh Thịnh Kỳ Phương, thử thăm dò sờ tay anh, " Đi công tác? Em...Em không biết, lão công, em tin tưởng, em đương nhiên tin tưởng anh. Phải đi mấy ngày? Khi nào thì đi? Các anh đi mấy người? "
Thịnh Kỳ Phương quay đầu nhìn cậu, nở nụ tươi cười châm chọc, "Không phải chút nữa em cũng gọi hỏi quản lí của tôi sao, chi bằng trực tiếp hỏi ông ấy, không cần phải phiền phức như vậy. "
Bái Chính nuốt một ngụm nước bọt, bộ dáng bị người nhìn thấu hít sâu một hơi, ngồi nguyên tại chỗ, rất lâu cũng không có động tĩnh.
Thịnh Kỳ Phương thu dọn hành lý, vừa rồi cố tình chậm chạp như vậy là cố ý muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bái Chính, lúc này tốc độ được đẩy nhanh, chỉ cần 10 phút đã thu xếp xong.
Hôm sau còn phải dậy sớm, Thịnh Kỳ Phương liền xách vali ra để ở phòng khách, sau đó mới trở về phòng lên giường ngủ. Bái Chính vẫn còn ngồi trên đất, nghe thấy trên giường có động tĩnh mới bắt đầu chuyển động, qua một lát cũng theo anh bò lên giường.
Thịnh Kỳ Phương nằm ngửa, đầu gối lên cánh tay, hai mắt đã sớm nhắm nghiền. Bái Chính chui vào trong chăn, rất nhanh đã kề sát người anh, ôm lấy một cánh tay khác của anh.
Thịnh Kỳ Phương cảm giác thân thể dán chặt lấy người mình của Bái Chính đang không ngừng run lên, nước mắt cũng rơi vào tay anh khiến nó bị thấm ướt một mảng lớn. Anh muốn rút tay lại, cư nhiên bị Bái Chính gắt gao ôm lấy, nghẹn ngào cầu xin: " Lão công. anh đừng dọa em, em sợ hãi....Em sợ hãi....Ô ô... "
Âm thanh Bái Chính run run, giọng nói thấp tới cơ hồ nghe không rõ, quả thực đáng thương chết rồi. Trong lòng Thịnh Kỳ Phương cảm thấy buồn phiền, dùng sức rút tay ra, quay người đưa lưng về phía cậu.
Bái Chính kêu anh vài tiếng lão công, Thịnh Kỳ Phương đều không nghe thấy gì.
Qua một lúc, Bái Chính rời giường, đi đến phía bên kia giường, biến thành tư thế đối mặt với Thịnh Kỳ Phương, cậu còn cố gắng chen chúc chui vào lòng anh.
Dù cho đã náo loạn cả một đêm nhưng Bái Chính vẫn không sao ngủ được. Cậu ôm Thịnh Kỳ Phương, cách một hồi lại hôn anh, mặt và miệng, cổ và bả vai.
Thịnh Kỳ Phương bị cậu làm cho không ngủ được, giữa chừng tỉnh dậy hết mấy lần, rạng sáng bốn giờ, Thịnh Kỳ Phương lại thức giấc, Bái Chính không có ở cạnh, anh ngẩng đầu mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, phát hiện Bái Chính đang ôm gối làm tổ trên sô pha.
Hành lí tối qua chuẩn bị hiện nằm trên đất, anh mở ra xem, bên trong hoàn toàn trống trơn, bên cạnh thế nhưng lại xuất hiện hai cái vali cở lớn.
Bái Chính quay đầu nhìn anh, cả đêm không nghỉ ngơi, mắt cậu ngược lại không hề có quầng thâm, chỉ là mặt tựa hồ càng thêm trắng, sau khi nhìn thấy anh, ánh mắt nguyên bản chỉ có mệt mỏi lập tức trở nên yếu ớt, nắm lấy cạnh sô pha cẩn thận từng chút nói: " Lão công, em xem qua thời tiết chỗ anh công tác, trên núi rất lạnh, cần đem theo một ít quần áo ấm, cho nên áo ngắn tay anh đem theo em đều lấy lại, chỉ chừa lại một ít. Ngoại trừ quần áo ra những vật khác em đều không động tới, lão công anh có thể nhìn xem . "
Hết chương 3.