Một Lần Gặp Gỡ Cả Đời Bên Anh

Chương 36: Là anh sao?

Trong mấy ngày tiếp theo bọn họ chuẩn bị cho những cảnh quay lớn cuối cùng tại Hoành Điếm, Hàng Châu. Khương Nghị dự định sẽ đến giữa tháng này sẽ kết thúc việc ghi hình ở đây, rồi sẽ di chuyển đoàn phim để quay bổ sung một số cảnh chưa quay ở phần trước.

Về cơ bản có mấy cảnh đêm thuộc loại phải quay đến tận ba, bốn giờ sáng ngày hôm sau, nhưng mà có một chuyện nằm ngoài dự tính của mọi người đó là đoàn phim đã đặt một chiếc RV (1), loại có thể chứa được khoảng bốn năm người trong xe. Bên trong xe có máy điều hòa, có giường ngủ còn có cả nhà vệ sinh, nội thất trong xe tuy không so sánh được với mấy chiếc RV sang trọng khác, nhưng đoàn phim đặt RV cho diễn viên đã là rất hiếm thấy rồi. Thế là bọn họ quay xong cảnh đêm thì có thể trực tiếp vào phòng trên xe chợp mắt vài tiếng để đối phó, tuy là không ngủ được bao nhiêu nhưng so với trở lại khách sạn vẫn là thuận tiện hơn nhiều.

Mọi người vốn đều biết phim trường Hoành Điếm không có ban đêm, không hề có chuyện hoàn toàn tối đen. Cho dù là lúc rạng sáng liếc mắt nhìn một cái đều sẽ thấy Hoành Điếm đèn đuốc vẫn sáng trưng. Đứng ở chỗ đoàn phim của mình cũng có thể nghe được tiếng hò hét của đoàn phim khác, nhưng mà mặc kệ tiếng hò hét có to tới mức nào thì nhân viên công tác cứ tìm được chỗ trống là sẽ chia nhau ra ngủ.

Trong khi chờ tới lượt diễn được nửa chừng Tô Tinh Dã đã ngáp vô số cái, đã mấy ngày liên tục cô chỉ ngủ được chưa tới ba tiếng đồng hồ. Trong suốt hai mươi hai năm qua của cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm những giấc ngủ ngắn ngủi như vậy. Trước đây thời gian sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của cô đều tuân theo quy luật, nhưng kể từ lúc vào đoàn phim, đặc biệt là gần tới giai đoạn hậu kỳ, cô không có cách nào mà tuân thủ theo giờ giấc sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi trước đây nữa.

Trên tay cô đang cầm cuốn kịch bản, lúc đầu cô còn nghĩ là sẽ đọc lại kịch bản một lúc cho tinh thần tỉnh táo hơn. Kết quả là sau khi mở kịch bản ra thì phát hiện bản thân ngay cả một chữ còn nhìn không rõ, cho nên cô đành dựa vào cây cột sau lưng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mắt vừa nhắm lại thì đã không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.

Thẩm Vọng Tân vừa mới kết thúc cảnh quay của mình xong đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi một lát, nhưng ánh mắt lại lơ đễnh nhìn qua đúng lúc lại thấy Tô Tinh Dã đang ngồi rúc vào trong góc. Lúc này cô đang ngồi trên đệm mềm, hai chân co lại, đầu đặt trên đầu gối, mái tóc dài buông xõa sau vai cũng vì tư thế ngồi này mà hơi rũ xuống cánh tay. Cái tư thế này của cô duy trì rất lâu, nửa ngày rồi vẫn không thấy nhúc nhích, chắc hẳn là đã ngủ rồi.

Anh đứng tại chỗ một hồi lâu sau đó mới nhấc chân lên đi về phía cô, có lẽ là khoảng thời gian này thần kinh căng thẳng quá mức nên giấc ngủ của Tô Tinh Dã không được sâu, lúc Thẩm Vọng Tân đi tới gần thì cô liền tỉnh lại. Cô vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ cho nên cũng không thấy rõ người đi tới là ai, còn tưởng là nhân viên quản lý bối cảnh đi tới gọi mình dậy nên liền hỏi: "Lão sư, đến lượt tôi rồi sao?"

Thẩm Vọng Tân nhìn Tô Tinh Dã mắt nhắm mắt mở đang chuẩn bị đứng lên, khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, đưa tay ấn nhẹ xuống bả vai cô rồi nói: "Không phải, còn chưa tới lượt em đâu."

Tô Tinh Dã lắc lắc cái đầu còn chưa tỉnh táo được của mình, sau khi nhìn rõ người đi tới thì nhỏ giọng: "Thì ra là anh."

Thẩm Vọng Tân bật cười, ngồi xuống bên cạnh tấm đệm của cô: "Đúng, là anh đây."

"Anh quay xong rồi hả?" Cô cố gắng trợn to hai mắt lên muốn xua đi cơn buồn ngủ để nói chuyện với anh.

"Cảnh này quay xong rồi, lát còn một cảnh nữa."

"Em cũng còn một cảnh nữa, nhân viên quản lý bối cảnh còn chưa tới đây gọi em, chắc là vẫn chưa tới lượt em rồi… Nếu mà tới lượt em hẳn là lão Hổ sẽ tới đây gọi em dậy…" Tô Tinh Dã thật sự là mệt muốn chết rồi, cô cứ nói liên tiếp mấy câu như vậy, cứ nói mãi cho đến cuối cùng cô cũng không biết được là bản thân mình đang nói cái gì nữa. Chỉ là âm thanh nói chuyện càng lúc càng nhỏ, nhỏ dần nhỏ dần, nhỏ mãi đến lúc không còn nghe được tiếng nào nữa cả.

Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng cô càng nói càng loạn, âm thanh càng lúc càng nhỏ lại thì xoay sang nhìn cô. Cô đem cánh tay đặt lên đầu gối, đầu lại gối lên cánh tay, hơi thở đều đều, mắt hơi nhắm lại, hàng lông mi cong vút in thành bóng quạt nhỏ phía dưới, sống mũi thẳng tắp còn đôi môi thì đỏ mọng.

Thẩm Vọng Tân thấy thế thì bật cười. Lại ngủ mất rồi.

Cuối cùng Tô Tinh Dã cũng bị nhân viên quản lý bối cảnh đánh thức, cô vô cùng buồn ngủ mà lờ mờ nhìn về phía nhân viên quản lý bối cảnh đang ngồi xổm trước mặt mình.

Nhân viên quản lý bối cảnh lắc lắc cánh tay của cô: "Tinh Dã à, chuẩn bị một chút đi, sắp đến lượt cô rồi."

Tô Tinh Dã tỉnh táo hơn một chút nhìn vè phía nhân viên quản lý bối cảnh gật gật đầu: "Được, tôi lập tức qua đó ngay."

"Được rồi, đừng buồn ngủ nữa, nhanh qua đây nhé." Nhân viên quản lý bối cảnh trước khi đi còn không quên dặn lại cô một câu.

"Dạ được."

Lúc Tô Tinh Dã vừa định đứng dậy thì mới chú ý tới cái áo khoác đang nằm trên người mình. Cô nhận ra được đây chính là áo khoác của Thẩm Vọng Tân, cô chợt bừng tỉnh một chút, trong ký ức hình như là cô có nói chuyện với Thẩm Vọng Tân, cô còn nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ hóa ra lại là sự thật.

Cô sờ lên áo khoác trên người mấy lần, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng cũng chịu lấy áo khoác xuống đặt lên trên đệm mềm, sau đó cô mới vội vàng chạy tới chỗ quay phim.

Cảnh này bắt đầu quay lúc hơn một giờ sáng, chờ tới khi Tô Tinh Dã kết thúc công việc cũng đã hơn ba giờ rồi.

Diễn xong rồi cả người cô đều đã sức cùng lực kiệt, cô đứng ở đó vừa nhắm mắt vừa uống nước ấm trong ly. A Uy nhìn thấy bộ dạng vừa nhắm mắt vừa uống nước của cô liền nói: "Cô trở lại RV ngủ đi."

Tô Tinh Dã gật đầu với anh ấy: "Được."

Cô còn đang lưu luyến chuyện Thẩm Vọng Tân lấy áo khoác của mình đắp cho cô, cho nên trên đường về cố tình đi vòng lại để nhìn qua một lần, nhưng mà nhìn thấy đệm mềm chỗ cô đặt áo khoác lúc nãy giờ đã trống không. Cô nghĩ chắc là anh đã cầm về rồi.

A Uy nhìn thấy ánh mắt của cô, kỳ quái hỏi một câu: "Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Tô Tinh Dã thu ánh mắt về, lắc lắc đầu nói: "Không có gì cả, đi thôi."

"Được."

Tô Tinh Dã cùng với Du Thư Yên và Triệu Tư Vu dùng chung một cái RV, lúc cô trở về thì hai người kia đều đã ngủ hết rồi. Cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, xong xuôi liền bò lên giường trùm kín chăn lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm sau khi Du Thư Yên tỉnh dậy thì một trước một sau gọi Triệu Tư Vu và Tô Tinh Dã rời giường, cô ấy nhẹ nhàng lay lay người qua tấm chăn bông: "Tinh Dã, dậy đi."

Tô Tinh Dã mơ hồ nghe được giọng Du Thư Yên đang gọi mình nên giãy giụa trên giường rồi ngồi dậy: "Mấy giờ rồi?"

Du Thư Yên trả lời: "Bảy giờ."

Tô Tinh Dã cuộn chặt tấm chăn trên người, nhắm mặt lại "Ừ" một tiếng.

Du Thư Yên nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô không nhịn được mà xoa nhẹ trên đầu cô một cái: "Tối hôm qua mấy giờ cậu về?"

Tô Tinh Dã nhớ lại: "Hình như là hơn ba giờ."

"Nói sao cậu lại buồn ngủ thế này." Hai người các cô về sớm hơn cô một tiếng đồng hồ.

Sau khi đánh răng rửa mặt rồi ăn xong bữa sáng A Uy cố ý mua đến, ba người mới bắt đầu vào công việc. Mới vừa mở cửa RV ra thì một cơn gió lạnh đã ập vào mặt, cả ba người không khỏi ôm chặt lấy áo khoác mà rên lên: "Lạnh quá!"

Tô Tinh Dã khụt khịt cái mũi: "Vừa lạnh lại vừa buồn ngủ, thật là khổ quá đi thôi."

Câu nói của cô đã chọc cho Du Thư Yên và Triệu Tư Dụ buồn cười, một người từ trước tới nay chưa bao giờ nghe than qua một tiếng mệt mỏi, khổ sở bây giờ lại nói ra được như vậy, có thể thấy được là thật sự đã mệt muốn chết rồi.

Khi các cô đi tới phòng hóa trang thì mấy anh chàng kia đã tới trước và đang ngồi chờ được hóa trang rồi. Nếu như mọi ngày bình thường bọn họ vừa bước vào cửa thì đã sớm đùa giỡn náo nhiệt, nhưng khoảng thời gian này lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, thật sự là do quá mệt mỏi rồi. Đừng tưởng lúc này bọn họ đang ngồi ngay ngắn trên ghế như vậy, nhưng thật ra tất cả đều đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Chuyện này thật ra đã sớm đã trở thành chuyện rất bình thường với mấy người họ, buổi sáng sau khi tới phòng hóa trang, tranh thủ lúc nhân viên hóa trang makeup cho thì bọn họ cứ việc ngồi đó mà ngủ. Đối với tình trạng này mấy nhân viên hóa trang cũng không lấy làm ngạc nhiên vì họ đều đã quá quen thuộc rồi.

Các cô đều yên lặng mà đi tới bàn hóa trang của mình. Tô Tinh Dã trên đường đi tới bàn của cô thì thoáng nhìn Thẩm Vọng Tân ở trong gương. Hai tay anh đang đặt trên đầu gối, trong tay còn đang cầm điện thoại di động của mình, nhân viên hóa trang vẫn đang trang điểm cho anh, mà đôi mắt của anh thì đang khép lại che đi đôi con người sâu thẳm, sống mũi anh rất cao, đôi môi khẽ mấp máy.

Rõ ràng là mắt anh không mở to cũng đang yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhưng Tô Tinh Dã vẫn tự nhiên cảm nhận được một sự dịu dàng toát ra từ trên người anh. Thời điểm cô vừa tới đây vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh cơn buồn ngủ đột nhiên bay mất không còn sót lại chút nào.

Nửa đầu ngày hôm nay là quay cảnh của Phó Tuân và người đóng vai hoàng đế là Tống lão sư ở sân nhà. Cửu hoàng tử Tô Mân đã phát động cung biến mà hoàng đế cũng đã bị phản tướng giảm lỏng. Trong thời gian Phó Tuân hợp diễn cùng Tống lão sư, mấy người Thẩm Vọng Tân đều yên lặng ngồi ở một góc bên ngoài sân để quan sát.

Thực tế Tô Mân đối với hoàng đế là có tình cảm, giống như bất cứ người con nào trong thiên hạ này đều có một loại cảm giác ngưỡng mộ trời sinh đối với phụ thân của mình. Tuy rằng hắn là nhi tử của ông ta nhưng ông ta lại không phải là phụ thân của một mình hắn, hắn chẳng qua chỉ là một trong số những nhi tử của ông ta mà thôi.

Tô Mân bưng chén thuốc chậm rãi đi về hướng long sàng của hoàng đế, khóe miệng của hắn trước sau như một vẫn nở một nụ cười: "Phụ hoàng, người nên dùng dược thôi."

Hoàng đế đột nhiên trừng to đôi mắt: "Ta chính là phụ hoàng của ngươi đó!"

"Như thế thì đã làm sao? Phụ hoàng nói thế nào thì cũng là phụ thân của ta, hơn nữa còn là bậc hoàng đế cửu ngũ chí tôn. Còn mẫu phi của ta thì cũng chỉ là mẫu phi của ta mà thôi, người không xứng đáng để sánh với mẫu phi của ta. Chuyện tới nước này rồi bây giờ người cũng nên xuống dưới mà tạ tội với mẫu phi của ta đi…"

Nhưng đúng vào lúc này cửa điện bị đẩy ra, một nam nhân thân vận áo gấm sẫm màu bước vào, là Lý Tri Hàng.

"Lý ái khanh, Cửu hoàng tử đại nghịch bất đạo, ta ra lệnh cho ngươi tử hình hắn ngay tại chỗ!"

Nghe thấy vậy Tô Mân không nhịn được mà cười phá lên: "Phụ hoàng à, người có nhớ rõ hắn là ai không? Hắn là Lý Tri Hàng, là con trai của Lý tướng quân đã bị người đồ diệt mãn môn (2), Lý Tri Hàng."

Lý Tri Hàng nhìn lão già vẻ mặt tiều tụy, già nua đang ngồi trên long sàng, chính là cùng một người, là người đã hủy hoại hết tất cả những gì hắn trân quý nhất trên đời, triệt để đẩy hắn xuống vực thẳm.

Khương Nghị sau khi hô "Cắt" thì thoáng nhìn qua mấy người bọn họ, sau đó ông quay sang nói gì đó với nhân viên công tác đang đứng bên cạnh rồi sau đó lại nói với bọn họ: "Mọi người nghỉ ngơi một lát đã. Chúng ta uống chút cà phê cho tỉnh táo rồi lại làm việc tiếp."

Mọi người có chút kinh ngạc, đạo diễn thật sự là gọi cà phê cho bọn họ sao???

Nhưng mà sau khi nhìn thấy cà phê được nhân viên phục vụ đưa đến thì vẻ mặt của mọi người đúng là một lời khó nói hết được. Đạo diễn thật sự là quá nhẫn tâm, thế mà lại đặt cho bọn họ loại cà phê đen đắng có tiếng này. Cà phê còn chưa uống vào miệng bọn họ đã cảm nhận được vị đắng nghét nơi cổ họng. Cho tới lúc thật sự uống hết một ly, mọi người đều cùng chung một cảm giác cay đắng đến độ hoài nghi nhân sinh, vị đắng khủng khiếp của nó thật sự đã thổi bay đi cơn buồn ngủ của bọn họ.

(1) RV: Là một loại nhà lưu động khá phổ biến hiện nay, là sự kết hợp giữa nhà và xe du lịch. Nội thất bên trong được trang bị đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà bình thường, loại xe này phù hợp với châm ngôn "du lịch để sống, sống để du lịch."