Một Lần Gặp Gỡ Cả Đời Bên Anh

Chương 33: Tiên nữ rơi lệ

Cuối cảnh quay này là hình ảnh Lục Dự Lễ nhìn theo chiếc xe ngựa chở Lý Uyển Yểu càng lúc càng xa dần cho đến khi chiếc xe ngựa mất hút trong màn đêm, lúc này Khương Nghị mới hô "Cắt."

Khương Nghị hét lớn với nhân viên công tác: "Mau gọi xe ngựa của Tinh Dã trở về đi."

Nhân viên công tác nhận nhận được yêu cầu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên công tác phía bên kia.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy xe ngựa đã trở lại nên quay sang hỏi Khương Nghị: "Đạo diễn Khương, cảnh này chúng tôi một lần là đã qua được sao?"

Khương Nghị đang xem lại cảnh khóc của Tô Tinh Dã, nghe anh hỏi liền lên tiếng: "Vọng Tân, cậu qua đây xem đi, cảnh quay này của Tinh Dã cực kỳ tuyệt vời."

Thẩm Vọng Tân ngay lập tức vòng ra phía sau màn hình. Anh nhìn thấy Tô Tinh Dã trong ống kính. Đôi mắt của cô đặc biệt xinh đẹp, con ngươi trong suốt phân biệt rõ ràng trắng đen, hàng mì dài cong vút nhanh chóng nổi lên lớp sương mù. Ngay trong giây phút cô rũ mắt xuống, nước mắt cũng vừa kịp chậm rãi chảy ra từ hốc mắt. Hốc mắt của cô ửng đỏ, hàng mi đẫm nước mắt hiện lên một vẻ đẹp không thể diễn tả được bằng lời.

"Thế nào, khung hình này quả thật là trên cả tuyệt vời, giống hệt như là tiên nữ đang rơi lệ vậy." Khương Nghị nói một cách hưng phấn. Tô Tinh Dã không chỉ diễn cảnh múa đẹp nhất mà ngay cả diễn cảnh khóc cũng là số một. Không phải bất cứ một diễn viên xinh đẹp nào cũng có thể diễn ra được cảnh khóc đẹp đến mức này, vừa có thể duy trì được vẻ đẹp đồng thời còn thể hiện được sắc thái cảm xúc của nhân vật.

Đúng lúc này nhân viên công tác ở phía bên kia cũng đã đưa Tô Tinh Dã và đạo cụ trở về. Ngay khi Tô Tinh Dã vừa từ trên xe ngựa bước xuống đã nghe thấy Khương Nghị gọi cô: "Tinh Dã, tới đây đi."

Tô Tinh Dã còn đang nghĩ rằng có vấn đề gì nên nhanh chóng đi qua và hỏi: "Có vấn đề gì sao đạo diễn?"

Khương Nghị lắc đầu: "Không có chuyện gì, lần này hai người một phát là ăn luôn, thật sự rất tuyệt vời."

Khương Nghị là một đạo diễn luôn có những yêu cầu khắt khe. Đúng là như vậy, ông không bao giờ đưa ra những lời phê bình cảm tính đối với những sai sót của diễn viên, nhưng khi họ có biểu hiện tốt ông cũng sẽ không keo kiệt mấy câu khen ngợi.

Tô Tinh Dã nghe những lời này xong thì vô thức nhìn sang Thẩm Vọng Tân, cả hai đều mỉm cười.

"Cảm ơn đạo diễn."

Đây là cảnh quay cuối cùng của hai người họ trong đêm nay, nên sau khi chào tạm biệt đạo diễn Khương thì cả hai cùng nhau đi về. Trên đường đi Thẩm Vọng Tân dường như nhớ ra điều gì đó nên hỏi cô: "Anh nghe Thư Yên nói gần đây em luyện chữ của thầy Tào à?"

Tô Tinh Dã xoay đầu sang nhìn anh: "Sao Thư Yên lại nói chuyện này với anh vậy?"

"À, ngày hôm qua anh lúc anh với cô ấy ở chung một tổ quay phim, cô ấy nói anh nghe là em luyện chữ cũng khá tốt."

Tô Tinh Dã cúi đầu xuống, cắn cắn mỗi dưới hơi ngượng ngùng nói: "Thật ra thì cũng bình thường thôi mà."

"Em thích chữ của thầy Tào sao?"

Tô Tinh Dã "A" lên một tiếng sau đó gật đầu: "Dạ thích."

"Anh cũng rất thích."

"Em nghe nói anh từ nhỏ đã theo thầy Tào luyện thư pháp đúng không?"

"À đúng rồi, nếu em thật sự thích như vậy chờ tới khi trở về Bắc Kinh anh sẽ đưa cho em mấy quyển bảng chữ mẫu của thầy Tào?"

"Bộ sưu tập của anh? Là thật sao?" Tô Tinh Dã không hẳn là thích chép lại chữ của thầy Tào, rõ ràng cô là thích bắt chước chữ viết của Thẩm Vọng Tân. Nhưng dù là như vậy cô cũng hiểu quá rõ về thầy Tào, bộ sưu tập bảng chữ mẫu của thầy Tào không phải cứ có tiền là có thể mua được vậy mà anh ấy lại có hẳn mấy quyển?

Nhìn thấy cô có vẻ hơi sửng sốt Thẩm Vọng Tân không khỏi bật cười, anh nói: "Đương nhiên là thật rồi, thế em có muốn không?"

Tô Tinh Dã lại cắn môi dưới rồi gật đầu: "Em muốn."

"Vậy thì về lại Bắc Kinh anh sẽ đưa cho em."

"Dạ."

"Vậy sau khi chúng ta trở về Bắc Kinh anh đưa sách cho em rồi…" Cô dừng lại rồi ngập ngừng nói tiếp: "Em muốn mời anh đi ăn món Tứ Xuyên có được không?"

Tô Tinh Dã biết Thẩm Vọng Tân thích ăn cay, đặc biệt là mấy món cay của Tứ Xuyên.

Thẩm Vọng Tân sững sờ một lúc, có chút không tin được: "Mời anh ăn món Tứ Xuyên?"

"Đúng vậy đó, anh có ăn không?"

"Đồ ăn Tứ Xuyên đặc biệt rất cay đó, em có chắc là em ăn được không vậy?" Giọng điệu của Thẩm Vọng Tân tỏ vẻ nghi ngờ.

"Thật ra…thật ra thì bây giờ em cũng có thể ăn đồ được đồ cay." Tô Tinh Dã nói.

"Phải không đó? Anh thấy bình thường em cũng không ăn bao nhiêu mà."

"Phải, nhưng mà hiện tại em vẫn rất thích, lần sau chúng ta có thể đi ăn vài món cay Tứ Xuyên." Tô Tinh Dã nói ngay.

Thẩm Vọng Tân gật đầu: "Như vậy cũng được."

Tháng mười ở Hàng Châu thời tiết khá nóng bức, nửa đầu tháng mà vẫn nóng chết người. Nhiệt độ không khí mỗi ngày đều đạt ngưỡng ba mươi độ, diễn viên hàng ngày đều phải tẩy trang, dặm lại lớp trang điểm ít nhất ba lần một ngày. Tuy nhiên nửa tháng còn lại thời tiết đột ngột thay đổi, đặc biệt là thời điểm cuối tháng. Chỉ trong vòng vài ngày mà nhiệt độ đã rớt xuống âm mười độ còn kèm theo vài cơn mưa nhỏ rơi tí tách.

Ăn cơm tối xong, Tô Tinh Dã cùng với Thích Chử và Thẩm Vọng Tân ngồi chung một chỗ. Thẩm Vọng Tân thuần thục nhận mấy quả đào trong tay hai người kia. Trong đoàn phim này chỉ có ba người là ăn trái cây phải gọt vỏ cho nên lúc ăn cơm xong bọn họ sẽ cùng ăn trái cây với nhau, cũng vì vậy mà những người còn lại trong đoàn thường xuyên trêu họ là "Tước bì tam nhân tổ." (1)

Ánh mắt của Tô Tinh Dã đang dừng trên bàn tay gọt vỏ của Thẩm Vọng Tân, còn Thích Chử thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời lúc này hơi u ám còn có mưa nhỏ, anh ấy nghĩ đến lát nữa ba người họ còn có một cảnh quay dưới mưa. Nếu đến thời điểm quay mà lượng mưa vẫn còn như vậy thì theo yêu cầu của cốt truyện đoán chừng bọn họ phải sử dụng máy tạo mưa nhân tạo. Quay cảnh mưa trong thời tiết như thế này đòi hỏi phải có chút dũng khí mới được.

Vấn đề là anh ấy với Thẩm Vọng Tân đều là những người đã lăn lộn qua khá nhiều đoàn làm phim, đừng nói là thời tiết này, thời tiết lạnh buốt hơn nữa bọn họ đều đã từng diễn qua rồi, nhưng Tô Tinh Dã thì khác, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cảnh diễn trong mưa, vậy nên anh ấy nhìn về phía cô hỏi: "Tinh Dã này, lát nữa ba người chúng ta có một cảnh phải quay dưới mưa, em đã biết chưa?"

Tô Tinh Dã căn bản là vẫn hết sức tập trung xem Thẩm Vọng Tân lột vỏ đào, lúc nghe Thích Chử nói cô liền nghiêng đầu nhìn anh ấy rồi trả lời: "A, em có biết."

"Em không sợ sao?"

Trong lúc Thích Chử đang hỏi cô thì Thẩm Vọng Tân đã gọt xong quả đào đầu tiên, anh lấy một cái nĩa xiên vào quả đào đã sạch vỏ rồi đưa cho cô. Tô Tinh Dã nhận lấy quả đào, nói cảm ơn anh xong thì hỏi ngược lại Thích Chử: "…Ơ, có cái gì phải sợ vậy anh?"

Thích Chử bật cười: "Sợ lạnh đó."

Thẩm Vọng Tân cũng cười một cái.

Tô Tinh Dã thoáng nhìn mưa bên ngoài cửa sổ. Mấy ngày nay nhiệt độ không khí ở Hoành Điếm đích thật là có hơi thấp. Thời gian trước trang phục diễn của họ mặc trên người còn nóng kinh người nhưng mà bây giờ mặc vào lại thấy rất lạnh. Bây giờ bên ngoài lại còn có mưa, trời mưa thì tất nhiên sẽ lạnh, điều này cô có thể tưởng tượng được nhưng cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Cô cắn một miếng đào xong thì lắc đầu.

Thích Chử giơ ngón tay cái tán thưởng Tô Tinh Dã.

Thẩm Vọng Tân đưa quả đào đã gọt sạch vỏ cho Thích Chử, anh ấy theo thói quen tự lấy nĩa xiên vào.

Thẩm Vọng Tân hình như là nghĩ ra điều gì đó, anh nói: "Lát nữa phải quay cảnh mưa, em phải nói với anh A Uy chuẩn bị trước trà gừng, nước ấm với áo khoác cho em, tốt nhất là chuẩn bị luôn cả thuốc cảm."

"Sáng nay anh A Uy đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho em rồi." A Uy đối với cảnh quay của cô quả thật là còn hiểu rõ hơn cả cô nữa.

Thẩm Vọng Tân gật đầu, đúng là như vậy, sự chăm sóc của A Uy đối với Tô Tinh Dã là cực kỳ chu đáo, tỉ mỉ.

Thực ra Thích Chử vẫn luôn rất tò mò. A Uy nhìn qua có vẻ cao lớn thô kệch nhưng bên trong lại rất cẩn thận còn không thích nhiều lời. Anh ấy chỉ cần đứng yên một chỗ thì đã toát ra khí thế oai phong mạnh mẽ, cảm giác này không có chút nào giống một người trợ lý mà lại giống với một vệ sỹ hơn. Đúng vậy, là một vệ sỹ rất lợi hại: "Tinh Dã, trợ lý của em là tuyển ở đâu vậy?"

"Là chị Vân chọn cho em nên em cũng không rõ lắm. Có chuyện gì vậy anh?"

"Gần đây anh có một người bạn thường xuyên bị quấy rối. Nếu anh ta có thể tuyển được một trợ lý kiêm luôn vệ sỹ như vậy thì tình huống sẽ tốt hơn một chút."

"Thế này đi, tối nay sau khi xong việc em sẽ về hỏi giúp anh."

"Cảm ơn em nhiều nha."

"Không có chi."

Thời điểm vừa nghỉ ngơi xong chuẩn bị bắt đầu công việc trời vẫn tiếp tục mưa, hơn nữa mưa không có dấu hiệu giảm bớt mà càng lúc càng lớn, ngồi trong phòng vẫn có thể nghe được âm thanh của những giọt mưa bên ngoài va đập với mái hiên phía trên phát ra những tiếng lộp bộp vang dội. Mưa lớn thế này xem ra là không cần dùng đến máy tạo mưa nhân tạo rồi.

Khương Nghị thoáng nhìn qua mấy người Thẩm Vọng Tân, ông nói: "Bên ngoài trời mưa hơi lớn, các cậu có thể cố gắng không?"

Ba người nhìn nhau một cái rồi nói: "Có thể được thưa đạo diễn, không thành vấn đề."

"Vậy thì tốt rồi, vậy các cậu đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta bắt đầu."

"Dạ được."

Vừa mới bước ra ngoài liền bị một làn gió mát lạnh thổi vào mặt, Tô Tinh Dã vô thức "hít" vào một hơi, Thẩm Vọng Tân nghe được liền quay lại nhìn cô: "Em lạnh à?"

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: "Vừa bước ra ngoài nên hơi lạnh thôi, em cố một chút vẫn chịu được."

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua trang phục diễn của cô, thật trùng hợp là hôm nay bộ trang phục diễn trong mưa này lại là bộ mỏng nhất trong số những trang phục diễn của cô. Anh còn chưa kịp mở miệng ra đã nghe giọng Khương Nghị từ phía sau truyền tới: "Tinh Dã, Vọng Tân, Tiểu Chử, chuẩn bị vào chỗ!"

"Tất cả chuẩn bị! Diễn!"

Nước mưa trực tiếp đổ xuống làm Thẩm Vọng Tân và Thích Chử bị nước dội vào mặt thiếu chút nữa là không thể mở mắt ra được. Hai người bây giờ toàn thân đều ướt đẫm, đồ diễn trên người có cảm giác hơi nặng, Thích Chử đóng vai Lý Tri Hàng khuôn mặt hơi có nét châm chọc: "Ngươi là đang dùng thân phận gì để khuyên nhủ ta? Bằng hữu? Hay là đồng liêu?"

Lục Dự Lễ bị vẻ mặt châm chọc đó của Lý Tri Hàng làm cho đau lòng: "A Hàng, huynh có biết bây giờ mình đang làm gì không? Huynh hà tất cứ phải làm xằng làm bậy như vậy…"

"Xằng bậy? Sự tình còn chưa tới cuối cùng, ai khóc ai cười còn chưa định đoạt được, ngươi làm sao lại biết được, Ngũ hoàng tử nhất định…"

"Câm miệng!" Lục Dữ Lễ vội vàng ngắt lời huynh ấy. Đây là lần đầu tiên nội tâm Lục Dự Lễ mất đi khống chế, chàng tiến lên một bước duỗi tay nắm lấy cổ áo Lý Tri Hàng: "Huynh điên rồi sao!"

Khương Nghị khoát tay ra hiệu với Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã ngay lập tức nhập vai lao vào màn mưa, vài sợi tóc mái đẫm nước mưa dính lên trán cô. Chỉ có mấy giây mà trang phục diễn trên người cô đã ướt sũng, áo khoác lạnh lẽo dán vào da thịt, lạnh buốt đến thấu xương làm cô khẽ rùng mình nhưng cô vẫn kiên trì đi về phía hai người kia.

"Ai bảo muội đi ra đây, trở về ngay." Lý Tri Hàng nói.

Lý Uyển Yểu vươn tay ra nắm lấy bàn tay Lục Dự Lễ đang túm chặt cổ áo của Lý Tri Hàng: "A Lễ ca ca, buông tay ra đi."

Thời điểm bàn tay Tô Tinh Dã đặt lên tay mình, Thẩm Vọng Tân cảm nhận được bàn tay cô rất lạnh, cả năm đầu ngón tay đều lạnh ngắt. Anh lấy lại bình tĩnh, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống, giọng nói đầy lo lắng: "A Yểu, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, nghe lời ca ca của muội, quay về đi."

Cảnh này họ phải quay lại rất nhiều lần, từ lúc bắt đầu đi khi hoàn tất phải mất hơn hai tiếng đồng hồ. Mỗi lần NG vừa mới uống xong ngụm trà nóng Khương Nghị lại đến nói là phải quay lại một lần nữa. Chờ tới khi mọi thứ đã xong xuôi thì mấy người trợ lý đang chờ ở bên ngoài ngay lập tức cầm áo khoác và khăn lông chạy tới chỗ bọn họ.

A Uy đi lấy trà gừng còn chưa trở lại, nên Đường Viên không chỉ cầm áo khoác của Thẩm Vọng Tân mà còn cầm luôn áo khoác của Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã nói tiếng cảm ơn với cô ấy xong ngay lập tức lấy áo khoác quấn lên người, nhanh chóng cảm thấy ấm áp. Cô đưa tay ra muốn cài lại khóa kéo, nhưng vì quá lạnh nên bàn tay không thể kiểm soát được mà run lẩy bẩy, kéo mấy lần mà vẫn không cài được.

Ngay khi Đường Viên định đưa tay ra giúp đỡ cô thì Thẩm Vọng Tân đứng bên cạnh đã nhanh hơn cô ấy một bước. Anh hơi cúi người xuống, cầm lấy khóa kéo trong tay Tô Tinh Dã điều chỉnh lại rồi kéo thẳng lên, vừa kéo anh vừa hỏi: "Em còn lạnh không? Đã đỡ hơn chưa?"

Tô Tinh Dã nhất thời chưa kịp phản ứng lại nhưng theo bản năng vẫn gật đầu với anh: "Em ổn... ổn hơn rồi."

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy đôi môi tái nhợt vì lạnh của cô liền quay sang hỏi Đường Viên: "Tiểu Viên, em còn chưa mang trà gừng tới sao?"

Đường Viên nhìn sang thấy A Uy đã đem trà gừng đi về phía bên này lập tức trả lời: "Tới ngay, tới ngay đây ạ."

Cô uống xong ly trà gừng nóng hổi lại thay một bộ quần áo khô ráo, lúc này tay chân mới dần dần ấm lên, sau lại đổi một cái áo khoác mới, cô một bên uống nước ấm một bên ngồi sưởi bên cạnh lò sưởi.

Khương Nghị xách cái loa nhỏ đi tới hỏi: "Lần đầu tiên quay cảnh dưới mưa cảm giác thế nào?"

Tô Tinh Dã đang cầm cái cốc hình trụ nho nhỏ trả lời: "Có hơi lạnh nhưng cũng khá tốt."

Khương Nghị cười với cô: "Sau khi về nhớ uống thuốc cảm nha, đừng để bị cảm lạnh."

"Cảm ơn đạo diễn, trở về cháu sẽ uống thuốc."

(1) Tước bì tam nhân tổ: Nhóm ba người thích lột da, nhưng mà là da trái cây =)))