Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 2

Edit by Cleo

Beta by "Một chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình "

Dung Hiểu bị hành động bất thình lình này doạ sợ hết hồn, hoảng loạn mà giằng co, bỗng nhiên bị nam nhân mở mắt ra nhìn.

"Anh, anh đã tỉnh?"

Mắt Phó Duy Trạch tuy rằng trợn tròn nhưng lại không có tiêu cự, Dung Hiểu phát hiện điểm này, liền vội vàng đứng lên chạy ra bên ngoài:

"Ông ơi, ông Phó..."

"Có chuyện gì mà con hoang mang, hoảng loạn vậy?"

Phó Tu từ phòng mình đi ra, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, đương nhiên là ông đang nghỉ ngơi.

"Ông ơi, anh ấy tỉnh rồi, anh ấy..."

Dung Hiểu mới vừa nói xong lời này, liền bị Phó Tu đẩy ra mà vội bước vào. Dung Hiểu sửng sốt một chút nhưng rồi cũng đi theo vào, Phó Tu bỗng nhiên quay đầu nói:

"Đi tìm bác sĩ lại đây."

"A, vâng."

Hắn biết vì bệnh của Phó Duy Trạch nên ông Phó đã cố ý mời bác sĩ chuyên nghiệp đến ở trong nhà để chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào, lúc hắn chạy xuống lầu thì tình cờ gặp ngay quản gia là bác Trình đang dẫn người tới. Nhìn thấy hắn, bác Trình dừng lại:

"Dung thiếu xuống đây có việc gì?"

"Ông nhờ cháu tìm bác sĩ."

"Tìm bác sĩ đúng không, tôi đã đưa tới rồi, bác sĩ Trương chúng ta đi mau một chút." Bác Trình nói với người phía sau xong rồi quay qua Dung Hiểu:

"Dung thiếu chúng ta cũng lên đi."

Lúc bọn họ trở về, Phó Tu đã đứng trước giường kêu tên Phó Duy Trạch cả nửa ngày, nhưng người trên giường cũng không có phản ứng gì. Phó Tu nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nói với bác sĩ:

"Vừa nghe nói là đã tỉnh lại, nhưng tôi gọi nửa ngày cũng không có phản ứng."

"Lão tiên sinh đừng gấp, để tôi xem một chút trước đã."

Nghe thấy lời của bác sĩ, Phó Tu lui sang bên cạnh, sốt sắng mà nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho Phó Duy Trạch.

Dung Hiểu đứng ở một bên, nghĩ vừa rồi khẳng định mình không có nhìn lầm, Phó Duy Trạch không chỉ mở mắt ra, mà còn bắt được tay hắn, đến bây giờ nơi cổ tay vẫn còn lưu lại xúc cảm. Ngay lúc hắn nghĩ như vậy, Phó Tu nhẹ nhàng đi đến cạnh hắn:

"Dung Hiểu, đem chuyện mới vừa xảy ra nói cho ông nghe một chút đi."

Dung Hiểu gật gật đầu, thuật lại chuyện vừa xảy ra, khi hắn vừa dứt lời, bác sĩ ở bên giường liền đứng lên, mang vẻ mặt cười: "Chúc mừng lão tiên sinh, Phó thiếu quả thật là tỉnh lại rồi."

"Tỉnh rồi?" Phó Tu không thể tin được mà đi tới.

"Vậy sao lúc nãy tôi gọi mà nó không có phản ứng gì?"

"Phó thiếu chỉ là thân thể hư nhược thôi, lần này chỉ ngất đi, nói đúng hơn là đang ngủ, cần phải qua đêm nay hoặc là tới sáng sớm ngày mai thì mới có thể tỉnh lại, ngài đừng quá lo lắng."

Nghe bác sĩ giải thích xong, Phó Tu chắp hai tay trước ngực hướng về phía cửa sổ khấn vái:

"A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ."

"Tuy rằng bây giờ Phó thiếu đã tỉnh lại, nhưng tôi đề nghị tốt nhất là nên đi bệnh viện để đo điện não đồ PVS, chụp cộng hưởng từ MRI và kết hợp với các hạng mục kiểm tra thân thể khác một chút để có thể xác định phương án trị liệu ổn thỏa."

" Tôi biết ́rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp, cực cho bác sĩ Trương rồi, sau này chúng tôi còn cần chú ý gì không?"

Lúc Phó Tu nói lời này, tâm tình đã ổn định lại, liền khôi phục bộ dạng lão đầu nghiêm túc trước kia. Giống như tình cảm vừa mới biểu lộ trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác.

"Thuốc thì không cần phải uống thêm, nếu Phó thiếu tỉnh rồi thì trước tiên có thể ăn một ít cháo và đồ ăn thanh đạm, hiện tại thân thể cậu ấy không thích hợp để bồi bổ, từ từ đi, trước kia cậu ấy được chăm sóc rất tốt, tiếp tục bảo trì là đủ rồi."

"Được, được, cảm ơn bác sĩ Trương. Bác Trình giúp tôi tiễn bác sĩ Trương xuống đi."

Phó Tu vừa nói xong, bác Trình đứng ở cửa, giơ tay làm ra một cái dấu xin mời.

Sau khi bác Trình dẫn người rời đi, căn phòng lần thứ hai yên tĩnh trở lại, Phó Tu đưa tay đắp lại chăn cho Phó Duy Trạch rồi quay đầu nhìn về phía Dung Hiểu. Dung Hiểu bị ông nhìn như vậy, tự dưng lại có chút sốt sắng khó hiểu.

"Dung Hiểu, cháu thật tốt, Đức Hiền đại sư nói không sai, cháu quả nhiên là ân nhân của Phó gia chúng ta, cháu cứ yên tâm ở lại Phó gia đi, sau này cháu chính là cháu dâu duy nhất của Phó gia mà chúng ta thừa nhận."

Lời của Phó Tu đối với Dung Hiểu mà nói là hoàn toàn ngoài ý muốn, không nghĩ tới ông sẽ nói như vậy, Dung Hiểu vội vàng nói: "Ông ơi, cháu..."

"Ông biết là cháu lo lắng sau khi Duy Trạch tỉnh lại có phản đối chuyện của các cháu hay không, nhưng cháu cứ yên tâm, nó nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Phó Tu nói xong, lại giống như sợ Dung Hiểu không tin, liền giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn.

Dung Hiểu: "..."

Hắn căn bản không có ý này, hắn chỉ muốn nói, nếu Phó Duy Trạch tỉnh lại, thì hắn có thể rời đi hay không. Hắn không muốn ở lại tiếp mà! Phó Tu còn không cho hắn cơ hội giải thích.

Bác Trình sau khi tiễn bác sĩ về, liền cầm điện thoại đưa đến. "Tiên sinh, là điện thoại của nhị thiếu."

"Nó lại gọi đến làm cái gì?" Phó Tu đưa tay nhận lấy điện thoại, liếc mắt nhìn Dung Hiểu một cái rồi đi ra khỏi phòng.

Dung Hiểu giơ tay xoa mặt. Thôi, chờ Phó Duy Trạch tỉnh lại thì sẽ nói thẳng với y chuyện này vậy.

Sau khi ra cửa, Phó Tu vừa nhận điện thoại, liền nghe Phó Hằng Vũ ở đầu bên kia nói: "Ba, nghe nói ở nhà đã gọi bác sĩ đến cứu chữa, con đã nói rồi, đại sư kia là một tên lừa gạt mà người cũng không tin. Con nói chứ bây giờ Duy Trạch đã đau đớn như vậy rồi, không bằng..."

"Phó Hằng Vũ anh nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi, tôi nói cho anh biết, đừng nói đến chuyện Duy Trạch bây giờ còn chưa chết, nếu thật sự có ngày đó, tôi thà đem Phó gia đi tặng, chứ cũng không để cho anh!"

Phó Tu gào xong liền ngắt điện thoại, trực tiếp ném cho bác Trình, "Đừng cho tên khốn này biết việc Duy Trạch tỉnh lại rồi, nếu nó tới nữa thì cứ trực tiếp đuổi đi!"

"Tôi biết rồi, thưa tiên sinh."

Dung Hiểu đứng ở trong phòng một hồi, mới nhớ tới bác sĩ có nói Phó Duy Trạch tỉnh dậy thì không cần uống thuốc nữa, hắn đem thuốc và khăn ăn cùng đặt vào trong khay, đem xuống nhà bếp.

Dì Trương nhìn thấy hắn, tránh ra cửa, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia Duy Trạch thật sự tỉnh rồi ư?"

Dung Hiểu gật gật đầu, liền nghe dì Lưu đứng bên cạnh cười nói: "Thật là linh, thật là linh, đại sư thật sự linh. Tỉnh rồi là tốt rồi, thiếu gia Duy Trạch tỉnh lại thì sẽ có người phải gặp xui xẻo, Hiểu Hiểu vừa rồi cháu có nghe được gì không?"

"Nghe được gì ạ?" Dung Hiểu nghiêng đầu nhìn dì Lưu đang có chút hưng phấn, hắn cảm thấy hai dì này luôn có dưa để buôn mỗi ngày.

"Thì là vừa nãy lão tiên sinh mới nhận điện thoại của nhị thiếu gia, tên khốn kia không biết đã nói cái gì mà làm cho lão tiên sinh tức giận. Lão tiên sinh nói, nếu như thiếu gia Duy Trạch có mất đi, thì ông ấy thà đem tài sản trăm năm đi tặng hết, cũng không để lại cho tên đó!"

Dung Hiểu hơi kinh ngạc, không ngờ Phó Tu sẽ nói như vậy, dù gì thì Phó Hằng Vũ cũng mang họ Phó mà.

"Cháu đừng có mà không tin, cháu vừa tới nhà này nên không biết, Phó Hằng Vũ kia cũng không phải là thứ tốt gì, gã cùng mẹ gã cùng một ruột với nhau, nhà dột từ nóc. Không nói những thứ này nữa, Hiểu Hiểu, thiếu gia Duy Trạch tỉnh lại rồi, cháu chính là ân nhân của Phó gia, Phó gia sẽ không bạc đãi cháu."

"Cháu cũng không làm được gì." Dung Hiểu không thấy việc Phó Duy Trạch có thể tỉnh lại có liên quan gì tới hắn, hắn cũng không phải tuyệt thế thần dược, sao có thể chỉ vì kết hôn mà đã chữa khỏi cho người khác?

"Sự tồn tại của cháu, đối Phó gia mà nói chính là sự đặc biệt rồi, Hiểu Hiểu cháu muốn làm gì vậy, sao lại đem thuốc của thiếu gia Duy Trạch xuống đây?"

"Dạ, bác sĩ nói anh ấy tỉnh lại thì không cần uống cái này nữa." Dung Hiểu nói xong tiện tay đem bát rửa sạch sẽ để một bên, lại mới lấy ra nồi đất rồi hỏi: "Dì Lưu, gạo ở đâu ạ?"

"Ở đây này!" Dì Lưu mở tủ. "Cháu muốn làm gì, để dì giúp cháu?"

"Không cần đâu ạ, bác sĩ nói anh ấy mới vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn một ít cháo hoa thôi."

Việc như làm cơm hắn cũng đã làm không ít vì từ nhỏ đã ở cùng ông ngoại rồi. Huống hồ việc nấu cháo này chỉ là chuyện nhỏ nên không làm khó được hắn. Nhưng nhìn thấy hắn bắt tay vào làm thì hai dì bên cạnh liền không nhịn được mà thở dài:

"Người ta nói trẻ con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, bà xem bây giờ còn có mấy người trẻ tuổi biết làm cơm đâu."

"Không phải nói chứ, Hiểu Hiểu mới bao lớn, đừng nói đến người khác, ngay cả con trai của tôi đây, cũng phải cơm bưng nước rót đến tận tay thì nó mới chịu ăn."

Dung Hiểu nghe vậy, hai má có chút nóng bừng: "Các dì cũng đừng khen cháu, cháu cũng chỉ là nấu chút cháo mà thôi."

"Cái này sao có thể tính là khen được, các dì nói là nói sự thật, nấu cháo rất dễ, nhưng sao có nhiều người còn không nấu được? Được rồi, cháu chuẩn bị xong thì trở về đi, ở đây có dì và dì Trương của cháu giúp cháu xem rồi, nấu xong sẽ gọi cháu."

"Cảm ơn dì." Tuy rằng nấu cháo, nhưng hắn cũng không biết bao giờ Phó Duy Trạch mới có thể tỉnh lại, bất quá có chuẩn bị trước vẫn hơn.

...

Lúc này bên trong thư phòng Phó Tu đã tỉnh táo, nghĩ đến việc Phó Duy Trạch tỉnh lại, tâm tình đã khá hơn nhiều, bèn nói với bác Trình đứng ở một bên: "Đức Hiền đại sư quả nhiên là linh nghiệm, nói trong vòng bảy ngày sẽ tỉnh lại, quả nhiên là không có gạt tôi. Đứa bé Dung Hiểu kia cũng không tồi, lúc đầu tôi còn cảm thấy tính cách của nó có chút âm trầm, không ngờ nó lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tuy rằng xuất thân hơi kém, nhưng chỉ bằng công lao nó chăm sóc Duy Trạch thì không gì có thể sánh được."

"Vâng, Dung thiếu là đứa trẻ tốt."

"Tôi mới vừa nãy đã nói với nó, Duy Trạch tỉnh lại rồi, nó chính là cháu dâu duy nhất Phó gia mà chúng tôi thừa nhận, chuyện đến nước này tôi cũng đã thấy, môn đăng hộ đối là cái gì chứ, mạng của Duy Trạch nhà chúng ta mới là thứ quan trọng nhất."

"Tiên sinh, ông cũng đừng quá lo lắng, thiếu gia Duy Trạch từ trước đến giờ vẫn luôn có phúc."

"Ông nói đúng."

...

Hơn mười giờ tối, Phó Duy Trạch vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Dung Hiểu không thể làm gì khác hơn là đổi áo ngủ, nằm ở một bên khác trên giường để thuận tiện cho việc chăm sóc Phó Duy Trạch. Từ ngày hắn đến Phó gia, vẫn luôn ngủ trên cái giường này.

Sợ quấy rầy đến Phó Duy Trạch đang nghỉ ngơi, hắn cố hết sức mà thu nhỏ sự tồn tại của mình. Ai ngờ đâu lúc hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy người đàn ông có ngũ quan đẹp đẽ đang im lặng gần kề trong gang tấc, hắn không biết vì sao cả người mình lại cứng ngắc. Lúc người đàn ông ôm hắn từ từ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như phảng phất có ánh sáng.

Dung Hiểu ngực đập bình bịch: "Anh, anh là tỉnh sao?"

Tác giả có lời muốn nói: khai hãm hại, thời gian đổi mới vẫn là 12 điểm, giống nhau sẽ không biến. Sau đó ba vị trí đầu chương ghi lại lời nói có tiền lì xì. Ở đây cầu hạ thu gom, cùng làm thu.