Manh Sủng Mạnh Nhất Vạn Người Mê

Chương 2: Công tước tinh tế và thiếu niên tai mèo

Tác giả: Thủy Sâm Sâm

Edit: Rindoll

___________________

Cách ly phòng bệnh, thiếu niên hôn mê không hề biết bên ngoài đang phong vân biến hóa, hiện tại cậu đang nói chuyện phiến với hệ thống nhà cậu.

Hệ thống động viên: "Điểm giá trị hoà bình của Boss cao hơn một chút rồi."

Mạc Vân Thịnh im lặng một lát rồi nói: "Tui ra sức quá trời vậy mà mới chỉ có một chút thôi hả?"

"Xóa sạch đầu mối dấu vết và nội dung trong con chip là do tui làm." Hệ thống bình tĩnh vô cùng. "Một chút cũng là tin tức tốt rồi."

Mạc Vân Thịnh thật muốn giơ chân ra cắn móng vuốt: "Còn có tin tức xấu nữa hả? Nhân tính đâu rồi?"

Hệ thống mật nước (ngọt ngào như nước) mỉm cười: "Đúng vậy. Cậu hôn mê tận mấy tiếng, thời gian hóa hình chỉ còn mười bảy phút. Lát nữa cậu biến về hình thú cũng không cần suy xét đến nhân tính đâu."

Giá trị hòa bình khó nâng cao như vậy, Mạc Vân Thịnh chợt cảm thấy đời thật ảm đạm không có ánh sáng. Là một con thú nhỏ biến hóa thất thường có giáo dục xinh đẹp và đáng yêu.

Cậu đã trêu chọc hệ thống ở đâu vậy trời.

Suy nghĩ lại quá khứ vẻ mặt cậu chợt đầy máu, tim đau thắt.

Cậu đã từng ở trong núi làm mưa làm gió hơn mười mấy năm, bị bố già hận rèn sắt không thành thép mà đá xuống núi để rèn luyện. Ban đêm đáng thương ngồi xổm ở góc tường run bần bật, cục lông xù nho nhỏ cuối cùng cũng tìm được nhân sinh mới rồi -- Nó được sạn thỉ quan dẫn đi.

Từ đây, cậu bắt đầu cuộc sống manh sủng hết lăn lộn rồi lại ăn uống. Nhưng mà, trời có mưa có gió thất thường.

Một ngày trời trong xanh nào đó, cậu nằm trên đùi sạn thỉ quan, vừa phơi nắng vừa hưởng thụ mát xa của sạn thỉ quan. Bỗng nhiên, mây đen giăng đầy, thiên lôi cuồn cuộn, cậu bị một đạo sét đánh trúng, thế là chết không tử tế.

Sau đó gặp được hệ thống, nó nói: "Hoặc là toàn bộ thân thể mèo đều bị thiêu đốt thành than bụi tan vào mây khói hoặc tích lũy công đức để có thể làm người."

Trong thoáng chốc kia, cậu nghẹn ngào.

Đậu xanh, cậu đã từng bị sét đánh cho đến chín luôn á!

Không biết sạn thỉ quan có nhớ đến cậu hay không, vẫn có rất nhiều sủng vật không thích làm spa đó, cậu chết rồi thì sạn thỉ quan phải tính sao đây!

Cậu ôm đầy bi phẫn tràn ngập, ý chí chiến đấu sục sôi lên thuyền tặc* của hệ thống: Ngăn cản Ma Vương diệt thế, dùng ôm ấp ấm áp để làm trái tim kiên cường tâm lạnh của Ma Vương hòa tan... Nghĩ đến khi xưa bản thân thật trong sáng ngốc nghếch sao đâu, Mạc Vân Thịnh rất muốn cào sô pha. (*Thuyền tặc = ý nói hệ thống gian trá chuyên lừa gạt á =)))

Hệ thống lãnh đạm đả kích: "Cậu còn mười một phút nữa."

Mạc Vân Thịnh nghẹn họng.

Hệ thống chém thêm một nhát nữa: "Nếu như bị nhìn thấy khi biến thân, sẽ trừ mười điểm năng lượng."

Mạc Vân Thịnh nói thầm: "Chu Bái Bì*." Cứu vớt một thế giới mới chỉ có hai mươi điểm năng lượng, giờ còn muốn trừ thêm của người ta." (Chu Bái Bì = Chu lột da, ý nói bạn hệ thống hay vơ vét "tiền bạc" của ẻm. Mà cái người tên Chu Bái Bì này là có thật, em nó lấy người ta ra so sánh hệ thống, muốn biết thêm thông tin thì vào ĐÂY)

Dáng vẻ thiếu niên yểu điệu tinh xảo như tranh nhưng giờ phút này đang bị vùi lấp ở trong chăn, đôi mắt nhắm chặt, mày liễu nhăn lại, dường như đang chịu đựng thống khổ vô tận. Lạc Hàn diễn nhìn vị hôn thê suy yếu đến như vậy, ngón tay anh rục rịch, có ý nhĩ muốn vuốt phẳng đôi lông mày của cậu xuống. Ngày hôm nay, thái độ quyết tuyệt của thiếu niên đã làm thay đổi ấn tượng của anh, cậu si tình, trung thực, lại ngu ngốc. Phương thức vụng về này đã thành công làm cho tâm lạnh của Lạc Hàn Diễn nổi lên gợn sóng.

Chuyên gia kỹ thuật đứng cạnh anh thầm thở dài, rốt cuộc cũng không thể dùng vẻ mặt và ánh mắt trước đây để đối đãi vị phu nhân có thanh danh hỗn độn này nữa. Liên kết tất cả hành vi từ trước tới nay lại. Cậu ta không phải là người kệch cỡm giả vờ đáng thương, mà là thân mang kịch độc. Cậu cũng không phải người lả lơi ong bướm không tuân thủ lời chồng nói. Ngược lại, cậu thuần khiết làm cho người ta dở khóc dở cười.

Tước gia, cuối cùng sẽ có được hạnh phúc.

Hệ thống: "Giá trị hòa bình +1."

Giá trị hòa bình càng cao thì khả năng Ma Vương diệt thế càng nhỏ. Giá trị hòa bình đạt đến max, Mạc Vân Thịnh cứu vớt thế giới thành công. Chợt nghe được hệ thống thông báo, Mạc Vân Thịnh hơi ngạc nhiên. Cảm khái còn chưa xong thì âm thanh hệ thống lại vang lên lần nữa: "Giá trị hòa bình +1."

Boss không làm theo kịch bản mà ra bài! Mạc Vân Thịnh ngây ngốc, muốn liếʍ lông để lấy lại bình tĩnh một chút.

Thông qua hệ thống để quan sát Lạc Hàn Diễn, anh có ngũ quan sâu sắc mang đến cảm giác ba chiều, tuấn mỹ ngạo nghễ ít nói ít cười, khí thế nghiêm nghị có vẻ như không để ý đến người lẫn vật. Thân hình cường tráng, y phục mơ hồ phác họa ra vẻ gợi cảm của cơ bắp. Mạc Vân Thịnh bóp mũi thừa nhận, người đàn ông này rất dễ nhìn, có thể so với sạn thỉ quan của cậu.

Đáng tiếc, nghe nói người này lãnh cảm.

Lịch năm của tinh tế là 21031, sau một thập kỷ đại chiến khu Phỉ Bỉ Nhĩ ở tinh tế, Liên Bang và Đế Quốc Áo Khẳng rơi xuống điểm đóng băng lần nữa. Anh Trư là người của Liên Bang âm thầm phái đến Đế Quốc để làm gián điệp, ẩn nấp cạnh Lạc Hàn Diễn một năm. Ban đầu dựa theo quỹ đạo lịch sử, hắn câu dẫn thất* phu nhân của Tước gia, đợi đến khi lấy được con chip thì thành công lui thân thăng quan tiến chức. (*Thất ở đây là ẻm không có đi ra ngoài, luôn ở trong nhà, chưa có cưới gả và trinh tiết vẫn còn đầy đủ.)

Ngược lại, nếu như Lạc Hàn Diễn làm mất con chip, sẽ bị Đế Quốc và Liên Bang đánh trở tay không kịp, Tước gia chẳng những mất cơ hội mà còn liên tục thất bại ở trên chiến trường, phó quan phản bội làm cho kẻ địch bao vây anh bốn phía. Vì vị hôn thê xuất quỹ* mà anh phải uất ức gánh danh hiệu vương bát nam*, có thể nói là cảnh tượng tận cùng, trở thành trò cười cho người khác.

(*Xuất quỹ = nɠɵạı ŧìиɧ.)

( *Vương bát nam = nam nhân bị cắm sừng/còn gọi là bị vợ phản bội.)

Bởi vì chiến tranh thất bại, Đế Quốc đành phải thỏa hiệp với Liên Bang, Lạc Hàn Diễn trở thành đồ bỏ, vị thần thủ hộ Đế Quốc bỗng chốc trở thành người bị người dân quay lưng phỉ nhổ khinh bỉ, anh ở trong ngục tù nhận hết sự lăng nhục. Cuối cùng vedeo vị hôn thê bị người luân phiên rốt cuộc cũng làm cho anh hắc hóa, thế là anh bắt đầu đi lên con đường hủy diệt thế giới.

Những người đã từng lừa dối anh, một người rồi lại một người đều chết thảm, sau khi dùng ba năm để huỷ diệt Đế Quốc và Liên Bang. Tước gia không có tức giận chút nào mà chỉ nản lòng thoái chí, ôm đạn pháo thật lớn làm nổ banh đến tận ba khu vực tinh tế, tạo thành hắc động có năng lượng thật lớn, thế giới chính thức diệt vong.

Trong đó, ẩn giấu sâu nhất là phó quan. Hắn làm việc cẩn thận, ai có thể nghĩ đến hắn chính là đứa con của nhị quân đoàn trưởng ở Liên Bang. Mười năm trước đại chiến ở Phỉ Bỉ Nhĩ, Lạc Hàn Diễn dẫn dắt quân đoàn, dưới sự tiến công mãnh liệt - Toàn quân Liên Bang đều bị diệt, đoàn trưởng chết ngay tại chỗ. Lòng phó quan mang đầy thù hận bèn tự nguyện trở thành quân cờ của Liên Bang, ẩn nấp bên cạnh Lạc Hàn Diễn.

Lúc Mạc Vân Thịnh công kích tinh thần của anh Trư, cậu thấy hắn âm thầm liên lạc bằng hình ảnh với phó quan. Hiện tại, phó quan sẽ vì bảo vệ bản thân mà không từ thủ đoạn để xử lý cậu. Chỉ là không biết hắn sẽ dùng phương pháp nào đây.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Mạc Vân Thịnh đang suy nghĩ làm thế nào để Lạc Hàn Diễn rời đi, tránh khi cậu biến hình bị nhìn thấy. Đang nghĩ thì phó quan chạy tới nói: "Tước gia, chuyên gia nói kiểm tra đo lường của phu nhân có kết quả khác thường, có thể sẽ tìm được thuốc giải, họ muốn ngài đi qua xem một chuyến."

Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn hơi thay đổi, chăm chú nhìn Mạc Vân Thịnh, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc của cậu.

Phó quan trầm ngâm một lát, nói: "Tước gia, ngài đi đi, thuộc hạ sẽ giúp ngài trông giữ nơi này."

Lạc Hàn Diễn liếc phó quan thật sâu, rồi mới đứng dậy rời đi.

Lúc phó quan bị ánh mắt sâu thẳm nhìn làm cho hắn có cảm giác thật áp lực, sau lưng hắn thấm ướt mồ hôi. Cho đến khi thân hình Lạc Hàn Diễn biến mất ở phía sau cánh cửa, phó quan mới dám đem ánh mắt chuyển hướng sang Mạc Vân Thịnh, "Phu nhân? Phu nhân?"

Sau một hồi không có tiếng trả lời, rốt cuộc phó quan cũng lộ ra răng nanh. Không nên trách bất cứ kẻ nào, chỉ trách do mày biết quá nhiều.

Phó quan đi tới. Mạc Vân Thịnh giả bộ ngủ ngừng thở, chuẩn bị một phát gϊếŧ chết hắn.

Hệ thống giội nước lã làm cụt hứng: "Lạc Hàn Diễn có gắn máy theo dõi cỡ nhỏ ở trên tóc cậu đó. Cậu muốn tràn đầy sức sống ngồi dậy hử? Hừ hừ."

Mạc Vân Thịnh định một hơi ngồi dậy tập kích bất ngờ, cơ mà kế hoạch bị sụp đổ, cậu lập tức thay đổi kế hoạch, "Ưm" một tiếng yếu ớt rồi giả bộ tỉnh dậy.

Phó quan không nghĩ tới một chân của bản thân suýt chút nữa đá ra thì thiếu niên lại tỉnh dậy, trên mặt hắn vẫn còn lộ ra một tia sát ý và ngạc nhiên. Mặt hắn bèn thay đổi ngay tức thì, thậm chí còn giả vờ thân thiết lại không mất kích động gọi một tiếng "Phu nhân".

Trình độ khống chế cảm xúc của phó quan thật chuyên nghiệp, Mạc Vân Thịnh xem đủ rồi, nếu không phải trong tay áo đang giơ ra của hắn có cất giấu độc miên châm* thì có lẽ cậu đã tin lời quan tâm của hắn là thật rồi.

(*Độc miên châm: cây châm có chứa chất độc.)

Nếu bị châm độc này đâm vào, có lẽ cậu sẽ biến thành kẻ ngốc thật luôn, đừng nói sau khi chết giải phẫu đại não gì đó, dù giải phẫu cũng không còn gì lưu lại trong não! Phó quan cũng thật tàn nhẫn, rõ ràng cậu sống không được bao lâu nữa, vậy mà hắn còn muốn diệt trừ hậu hoạ vĩnh viễn nữa chứ.

Mạc Vân Thinh giả vờ khó khăn lảo đảo ngồi dậy, vừa khéo né được châm độc đâm tới. Cậu thở hổn hển nắm chặt tay áo phó quan, vẻ mặt lo lắng hoảng hốt hỏi: "Phó quan? Sao anh lại ở đây? Không phải tôi đã chết rồi sao? Tước gia đâu rồi?"

Tay áo của phó quan bị siết chặt không có cách nào ra tay, ánh mắt càng thêm âm trầm, suýt nữa không kiềm chế được vẻ mặt.

"Phó quan, Tước gia sao rồi?" Mạc Vân Thịnh gấp gáp thở dốc, hai má tái nhợt sinh ra một mạt đỏ ửng không được bình thường.

Không biết châm độc có bị phát hiện hay không, vẻ mạt phó quan thay đổi mấy lần, từ trên cao dò xét nhìn phu nhân, ánh mắt vừa kiêng kị vừa âm trầm. Cuối cùng kín đáo nhịn xuống, ôn nhu trấn an nói: "Phu nhân, đừng có gấp. Tước gia không có việc gì, ngài nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đi tìm Tước gia lại đây."

Từ góc nhìn của Mạc Vân Thịnh có thể thấy phó quan không dấu vết hủy diệt châm độc, động tác mau chuẩn tàn nhẫn chỉ chợt lóe rồi biến mất. Thấy hắn ra sức như vậy, cậu lại tán thưởng phó quan co được giãn được lần nữa, hắn biết không thể ra tay nên mới ngụy trang đây mà. Trong lúc kinh hoảng hắn đã vô tình lộ ra dấu vết rồi, hi vọng Boss đang theo dõi cậu ở bên kia cũng chú ý đến và phát hiện phó quan khác thường.

Mạc Vân Thịnh vừa mới dùng hết toàn bộ sức lực, nên không có sức banh da mặt sắm vai người si tình giả, chờ phó quan đi xa mới ngã xuống mép giường thở hổn hển, gân mạch trên thân thể co rút lại, tứ chi bắt đầu run rẩy. Cơ thể vốn yếu ớt giờ còn tràn ngập đau đớn kéo dài vô tận.

Aaa, đau quá T ^ T.

Mạc Vân Thịnh gian nan bò dậy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán, nhiễu xuống trên mặt đất vài vệt nước, cậu vịnh mép giường lảo đảo đi vài bước, nói: "Hệ thống, tôi sắp biến thân hả?" Mỗi lần đi được một bước, đau đớn kịch liệt cũng sẽ theo lòng bàn chân truyền đến toàn thân, đánh thẳng vào đại não.

Hệ thống: "Đúng vậy. Thời gian còn một nửa."

Mạc Vân Thịnh cắn móng tay, cậu cụp mi mắt xuống, nói: "Hệ thống, giúp tôi chặn máy theo dõi lại."

Hệ thống im lặng một lát, "Được rồi. Tôi sẽ tự động trừ một điểm năng lượng."

Mạc Vân Thịnh nghe xong câu này, dây đàn căng chặt rốt cuộc cũng đứt, "Bùm" một cái ngã trên mép giường, trong phút chốc đau đớn tràn ngập kéo đến. Đau quá, năm đó bị sét đánh cũng không đau thế này.

Hệ thống không nỡ lòng thấy cậu như vậy, cổ vũ: "Cố gắng kiên trì, sau này biến hình mới có lợi cho cậu."

Mạc Vân Thinh cuộn tròn trên mặt chăn, cơ thể run bần bật, đau quá, thật muốn liếʍ móng vuốt.

"Boss sắp tới rồi. Mau trốn đi, trốn dưới giường mau."

Mạc Vân Thịnh đau đến chết lặng, thậm chí còn nảy ra một ý niệm muốn dứt khoát đâm đầu chết ở trên người Boss cho xong hết mọi chuyện. Cậu run rẩy cầm chặt mép giường để bò xuống, cuối cùng ngã nhào chui thẳng vào trong đáy giường, kế đó là một luồng ánh sáng mờ ảo, thiếu niên tinh xảo biến mất không thấy đâu, thay vào đó chính là một con mèo nhỏ lông trắng tròn vo, hai cái tai và cái đuôi lông xù nho nhỏ lúc la lúc lắc.

Cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài, sau khi phát ra tiếng vang mạnh, tiếp đó là một đám người nối đuôi nhau đi vào, phó quan đi ở phía sau Lạc Hàn Diễn, hắn lập tức mở lớn mắt. Căn phòng mười phần đơn giản, liếc mắt nhìn ở đầu giường, thiếu niên vốn nên nằm ở trên giường lại mất tích không thấy đâu. Cánh cửa cũng không có dấu hiệu bị mở ra, trên tấm chăn mền vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của thiếu niên.

Lạc Hàn Diễn chầm chậm nhìn xung quanh phòng bệnh, ánh mắt đen nhánh như vực sâu không đáy.

Những tiếng kinh ngạc vang lên: "Phu nhân đâu rồi?"

Phó quan há miệng thở dốc, nói: "Vừa rồi tôi thấy phu nhân tỉnh lại, sau đó nhanh chóng chạy đi thông báo với Tước gia..."

"Đi tìm." Lạc Hàn Diễn mặt không cảm xúc, biểu cảm khó lường. Phó quan lập tức theo lệnh, mang đội cận vệ rời đi.

Đau đớn tan hết, Mạc Vân Thịnh im lặng trốn ở dưới giường, ôm cái đuôi lông xù cuộn thành một cục không dám lên tiếng. Cậu vểnh tai lắng nghe âm thanh đế giày ma xát trên mặt đất. Tiếng bước chân thuộc về Lạc Hàn Diễn tới gần, cậu vươn móng vuốt lông xù lên, nhịn không được liếʍ một cái.

"Meo meo meo?" Tại sao anh ta còn chưa đi. Anh ta không đi thì sao tôi đi ra đây?!

________________________

Tác giả có lời muốn nói: Lăn lộn các loại van xin. Không tới thu thập bảo tàng hả quy dị đọc giả?