Chương 4: Chúng ta hôn hôn
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Nước lập tức liền ngập qua đầu, tiểu nhân sâm bị ép uống mấy ngụm nước trà, ở bên trong ấm vẫy vẫy sợi râu, dùng sức nhảy nhảy lên: chu mi ngaaaaaaaaa!!!!!!!
Nhưng vì không phát ra được âm thanh nào nên nó chỉ có thể miễng cưỡng vung vẩy mấy giọt nước ra ngoài. Bị nước thồn vào họng quá nhiều, tiểu nhân sâm nghẹn đến sùi bọt mép, tứ chi run rẩy cả lên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến khi con ma bệnh kia phát hiện thì nó đã bị ngâm chín luôn rồi! Tiểu nhân sâm càng nghĩ càng thương tâm, viền mắt liền đỏ lên, sau khi giãy giụa mệt mỏi, nó dứt khoát quyết định cam chịu buông xuôi.
Tiêu Dục đợi một lúc lâu không thấy bị quấy rầy, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì chẳng thấy nó đâu.
Tâm tình đánh giá xung quang một phen, cuối cùng ánh mắt rơi vào ấm trà trên bàn.
...
Sau đó hắn mò được tiểu nhân sâm ra đặt ở trên bàn, cả người nó đơ thành chữ đại. Cái bụng phình to, toàn thân ướt sũng, một bộ oan ức.
May là nước ấm, Tiêu Dực cầm khăn, tâm tình phức tạp xách nó lên lau khô nước.
Tiểu nhân sâm cả người lách tách chảy đầy nước xuống, không nói một lơi nào, chỉ lo há mồm thở dốc, chật vật đến cuống cả người.
"Có tốt hơn chút nào chưa?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tiểu nhân sâm.
Vừa nãy xem tí là tắt thở luôn rồi!! Tiểu nhân sâm liều mạng nghe được hương vị Tiêu Dực bên người, tâm trạng oan ức hướng hắn khoa tay: hiện tại hô hấp rất khó khăn a!
"Này hôn nhẹ ngươi một cái nhé?" Tiêu Dực nói xong liền đến gần, lúc sắp chạm đến thì tiểu nhân sâm đem mấy sợi râu che trước môi: chỗ này đau!
Tiêu Dực nâng sợi râu nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi.
Lành lạnh lại có chút ngứa, mấu chốt là ánh mắt của Dung Vương điện hạ nhìn đầy vẻ ôn nhu, dễ nhìn vô cùng. Tiểu nhân sâm lập tức liền hết đau, cảm giác toàn thân đều lên tinh thần.
Mãi đến tận khi màu đỏ chậm rãi vơi đi, Tiêu Dực mới hỏi: "Còn đau không?"
Tiểu nhân sâm cả người nhũn ra, tội nghiệp gật gật đầu. Nó đem sợi râu thả trên lòng bàn tay hắn, ra hiệu cho người ta lại đến thổi thổi.
Tiêu Dực liền thổi cho nó, bất đắc dĩ nói: "Cho ngươi không chịu ngồi yên này"
Tiểu nhân sâm cũng rất oan ức, đưa râu chậm rãi viết, làm nũng như bình thường: đều tại ngươi không để ý tới ra!
Nói xong liền nổi giận, tiểu nhân sâm đem râu bắt chéo eo, chỉ chỉ lên bàn sách, hung dữ nói: không phải ngươi thích nó lắm sao?
Tiêu Dực: "..."
Thấy hắn không trả lời, tiểu nhân sâm cúi đầu, sợi râu ỉu xìu rũ xuống: cuốn sách nó bất động, có gì tốt? Chẳng lẽ ngươi yêu thích thứ bất động sao?
Tiêu Dực bị nó chọc cho cười, đâm đâm cái bụng căng tròn của nó.
Trong bụng nó đều là nước, đâm một hồi đang tính mở miệng thì tiểu nhân sâm tránh né, không tự nhiên quơ râu: thích liền nói thích, sao lại không nói gì?
Tiêu Dực bật cười, lấy ngón tay gõ gõ đầu nhỏ của nó: "Không thích."
Tiểu nhân sâm rốt cục ngẩng đầu, có chút không rõ: vậy sao vẫn luôn nhìn nó?
Tiêu Dực: "..."
Thành sẹo liền quên đau, tiểu nhân sâm lại bắt đầu quên bẫng đi. Muốn biết mấy thứ đồ vật như gạch này có cái gì hay, nó liền theo cánh tay người trèo lên trên, cuối cùng đứng ở trên bả vai hắn, miễn cưỡng ngoài người về phía trước, tò mò nhìn chằm chằm.
Ở trên gạch đều là lít nhít như con kiến nhỏ, lại còn không động. Cơn buồn ngủ liền kéo đến, đầu nó từ từ lệch sang một bên.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, một thanh âm của nữ tử kiều mị truyền tới: "Vương gia."
Tiểu nhân sâm bị hù tỉnh, nhanh chóng trốn vào l*иg ngực hắn, dùng quần áo đem che chính mình.
"Đi vào." Tiêu Dực nói.
Chẳng hiểu sao, Dung Vương điện hạ đột nhiên hư nhược đi mấy phần, tiểu nhân sâm có chút lo lắng, vội vàng vỗ vỗ l*иg ngực hắn.
Cửa bị đẩy ra, âm thanh kia nhẹ nhàng êm ái kiều mị đến chảy nước: "Nô tỳ bái kiến Vương gia"
Tiểu nhân sâm hiếu kì, liền ló đầu ra từ xiêm y trước l*иg ngực hắn ra, len lén đánh giá nữ tử yểu điệu này: diện mạo như hoa, đôi mắt to như có như không đưa tình, trên người còn tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Tiểu nhân sâm đang thưởng thức thì đầu bị ấn xuống, lần nữa nhét về trong l*иg ngực.
...Tại sao không cho nhìn? Tiểu nhân sâm thầm mắng người, phẫn nộ chui về trong áo.
Ngữ khí của nữ tử kia có chút ngượng ngùng: "Nô tỳ đặc biệt nấu cho Vương gia canh mộc nhĩ tuyết lê ..."
Tiểu nhân sâm ngửi một chút sau đó phong thái lão đại khoa tay trong ngực hắn: không có độc.
Trong đầu đột nhiên hiện lên vật nhỏ ngốc nghếch vung mấy sợi râu, khóe miệng Tiêu Dực không nhịn được giương lên.
Điểm này lọt vào mắt nữ tử kia liền cho rằng Vương gia rất hài lòng nàng, trong lòng nhất thời vui mừng.
Vốn tưởng rằng Dung vương điện hạ như đồn đại yếu đến không chịu nổi gió, ngơ ngơ ngác ngác. Không nghĩ thế nhưng lại khí thế bức người, tuấn lãng phi phàm. Vị Vương gia này yêu thích cái đẹp, Thích Uyển Nhi lại tự tin vào khuôn mặt đẹp của mình, nghĩ thầm chắc chắn được Vương gia ưu ái. Nhưng từ khi được đưa đến vương phủ, vị vương gia này chưa bao giờ nhìn đến mình.
Bây giờ Vương gia tâm tình không tệ, Thích Uyển Nhi mới nhân cơ hội nói: "Vương gia, chi bằng đêm nay..."
Mỹ nhân vừa xấu hổ vừa e sợ, vừa nói lại ngưng, chủ động mời gọi, dù là ai cũng không chịu nổi loại mê hoặc này.
Chi bằng cái gì? Tiểu nhân sâm vểnh tai lên, muốn nghe câu kế tiếp. Nhưng nữ tử này nửa này cũng không có tiếp tục, nó không thể làm gì hơn là sốt ruột gãi gãi l*иg ngực của Tiêu Dực.
Tiêu Dực không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Bản vương có chút không khỏe, lui ra đi"
Nữ tử kia đương nhiên không cam lòng, nhưng đã nói đến vậy, chỉ có thể cắn môi dưới: "Vâng"
Người vừa mới đi, tiểu nhân sâm liền không thể đợi được mà từ trong lòng chui ra, nằm nhoài trên bả vai hắn, còn quơ quơ sợi râu dính vụn bánh: chi bằng đêm nay?
Tiêu Dực sửng sốt một chút mới phản ứng được vật nhỏ đang hỏi cái gì, giơ tay gảy gảy trên đầu nó một hồi, cố ý đùa nói: "Ngủ trên giường của ta"
Tiểu nhân sâm không chút do dự mà cự tuyệt, ở trên bả vai nhất bút nhất họa, kiên quyết bá đạo: không-cho-phép!
Ngủ hai người họ đã đủ chen lấn, căn bản không thể chứa người thứ ba! Nàng mà lại ngủ say sẽ đè lên người ta!
"Tại sao không thể?" Tiêu Dực bắt sợi âu nhỏ của nó, nhẹ nhàng trêu chọc.
Cái gi?Tiểu nhân sâm nghe không rõ liền tiến về phía trước để tập trung nghe người ta nói. Lúc này Tiêu Dực vừa quay đầu lại nhìn nó, cứ như vật mà môi kề môi.
Dung vương điện hạ sửng sốt.
Thật mềm, rất thoải mái. Tiểu nhân sâm trong nháy mắt cả người nóng lên, run run hai giây, nhanh chóng nhảy xuống gầm bàn, co đầu, ôm chặt chân bàn.
Lão cây hòe nói, ở nhân gian, chỉ có đêm tân hôn mới có thể hôn môi, hôn môi thì sẽ có đứa nhỏ.
Tiểu nhân sâm trong lòng rất loạn, nghĩ lung ta lung tung một đống trong đầu nên bị nhấc lên lúc nào không biết.
"Ôm chân bàn làm gì?" Tiểu Dực bất đắc dĩ xách nó lên.
Tiểu nhân sâm kinh sợ che đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn. Sợi râu hồng hồng, cả người đều nóng đến không xong.
Tiêu Dực vươn ngón tay, đâm đâm vào cái bụng phình lên kia, nhịn không được cười khẽ: "Làm sao đột nhiên lại đỏ lên như vậy?
Dung Vương điện hạ tại sao một chút cũng không phản ứng gì vậy? Tiểu nhân sâm trong lòng hơi buồn phiền, không chút tiếng động như là giận hờn mà ở trên tay hắn đạp một cái.
"Hả?" Tiêu Dực nghiêm túc nhìn nó.
Tiểu nhân sâm tức giận chỉ chỉ miệng mình, ý là: vừa nãy chúng ta hôn nhau!
Tiêu Dực cho rằng nó đang cầu được hôn, kinh ngạc vật nhỏ này chủ động, không nghĩ ngợi gì liền lại gần hôn thêm cái nữa.
Tiểu nhân sâm triệt để hóa đá, trên người nóng hầm hập, so với nước trà hồi nãy nóng hơn nhiều. Mãi đến khi Tiêu Dực cưng chiều sờ sờ mấy sợi râu nhỏ, nó mới phán ứng được là vừa nãy lại hôn một cái nữa rồi!!!
Trên người lại càng nóng hơn. Tiểu nhân sâm tức đến sợi râu run rẩy lại không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể co mình lại thành một đoàn, sợi râu bao bọc mình thật chặt, trầm mặc không lên tiếng.
Tiêu Dực cuối cùng cũng nhìn ra là nó đang thẹn thùng, cười trêu nó: "Là xấu hổ sao?"
Tiểu nhân sâm ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy tên Vương gia này lòng dạ cặn bã!
Tiêu Dực trong mắt ý cười càng đậm, đem cái đĩa điểm tâm lại gần, lấy một khối nỗ lực lấy lòng vật nhỏ.
Tiểu nhân sâm thở phì phò đem móm tráng miệng ngậm lấy, không để ý đến ai kia.
"Hôn một chút liền tức giận như vậy?" Tiêu Dực nhẹ nàng gãi gãi nó.
Tiểu nhân sâm đứng lên bàn, vẫy vẫy sợi râu hùng hồn nói: ừm!
Bất thình lình, Dung Vương điện hạ đột nhiên sáp đến.
Tiểu nhân sâm xấu hổ che đầu.
Cái hôn mềm mại mãi không rơi xuống. Tiểu nhân sâm tò mò dời sợi râu ra một chút. Từ cái khe nhìn thấy Tiêu Dực rất gần bên cạnh chính là đang bỡn cợt mà nhìn mình!!
Tiểu nhân sâm thẹn đến không xong, nhanh chóng kéo tay áo hắn, ý là: trở về phòng.
Nói xong cũng chạy trối chết.
Một đường chạy như bay đến phòng, phịch một tiếng, tiểu nhân sâm như kẻ trộm rúc về cái hộp của mình, đến nửa ngày mới khôi phục nhiệt độ bình thường.
Xấu hổ cái gì chứ! Hắn cũng không có xấu hổ a! Tiểu nhân sâm bình phục một hồi, nghênh ngang đẩy cửa ra, chuẩn bị ra ngoài.
Bên cửa không biết lúc nào có một con mèo vô cùng mập, nằm chổng vó lộ ra cái bụng phình lên.
Tiểu nhân sâm sợ đến "A" một tiếng.
Con mèo béo bị động tĩnh này làm cho thức giấc, giương mắt miễn cưỡng nhìn một chút, trong mắt pha một tia ghét bỏ, sau đó liền vẫy đuôi tiếp tục nằm ngủ say như chết.
Tiểu nhân sâm sợ đến hồn phi phách tán, mau mau chạy lại vào trong hộp. Lần này động tác quá lớn, cái hộp trực tiếp rơi từ trên bàn xuống.
Tiểu nhân sâm nhất thời không kịp chuẩn bị liền mạnh mẽ rơi trên đất.
Thật sự rất đau, đau đến sợi rây không di chuyển nổi, giống như bị đứt đoạn. Tiểu nhân sâm không nhịn được rầm rì một tiếng, vành mắt hông hồng, cúi xuống thổi thổi tay.
Cúi xuống liền kinh ngạc trợn mắt.
Tiểu nhân sâm kinh ngạc nhìn bản thân biến đổi, liền mới mẻ cử động cánh tay, lại thử động động chân, đầu ngón tay sờ lên da thịt xích͙ ɭõa, vừa mới động liền rụt trở về.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, tiểu nhân sâm thầm nghĩ không xong, đánh giá xung quanh một hồi, liền nhanh chóng chạy đến giường mở chăn trốn vào, đem mình gói kỹ lưỡng chặt chẽ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rốt cục cửa bị đẩy ra.
Tiêu Dực vừa vào cửa cảm giác liền không đúng, hộp bị rơi xuống đất, vật nhỏ không thấy bóng dáng đâu. Nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên chăn.
...Trong chăn tựa hồ như có vật đang run rẩy.
Hết chương 4
Red: tui đã trở lại =]]]]]]]]]]z