Mục Nhất Tiếu nói đến tung bay, nhưng mặt vẫn không biến sắc.
Còn cố ý hít một hơi khí lạnh, giả vờ như mình rất khó chịu.
Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, có lẽ cũng không ngờ cô lại cởi mở như vậy.
Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, sao lúc nói chuyện lại không biết xấu hổ như vậy?
Từ đầu đến cuối, Phó Tư Vũ đều không nói nhiều lời.
Anh ngồi trên xe lăn, ngón tay khẽ bấu vào đầu gối.
Anh không nói một lời, khóe miệng nhếch lên, một nụ cười như có như không.
Sao khi nhận được tin nhắn tỏ tình, anh đã phái người đi điều tra tất cả thông tin về Mục Nhất Tiếu.
Gia thế sạch sẽ.
Con người cũng hoạt bát, cởi mở.
Trăm nghe không bằng một thấy, quả thật là như vậy.
Từ trước đến nay anh chưa từng cần người bảo vệ, nhưng lúc này không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm.
Anh nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái bên cạnh.
Quả thật là giản dị, lương thiện….
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, cơ thể căng cứng, đọ sức với mấy tên phóng viên kia.
Mà cô chính là vì hai từ “bất lực” trong miệng của người khác.
Trong lòng một góc của núi băng dần dần tan ra, rất ấm áp.
Có phóng viên tiếp tục truy hỏi: “Xin hỏi, cô và anh Phó có quan hệ gì?”
Micro đã đưa đến bên môi, Mục Nhất Tiếu không thể không trả lời.
Cô nở một nụ cười, đỏ mặt, cố lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn thẳng vào máy quay, không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “Tôi với chú đương nhiên là quan hệ bạn trai bạn gái rồi.”
Trên mặt thì cười haha, trong lòng thì khóc huhu.
Mục Nhất Tiếu thật tốt tính mà, sao có thể đồng ý gả cho ông chú này chứ?
Người đàn ông này, cô mới chỉ gặp qua có một lần.
Cứ như vậy mà đã đem bán mình, quá không biết tính toán rồi.
Lúc cô vẫn còn hổn hển, phóng viên đã đưa micro về phía Phó Tư Vũ ở bên cạnh.
“Anh Phó, xin hỏi những điều cô gái này nói là thật hay là đang nói đùa?”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Phó xin hãy trả lời đi.”
“Anh Phó….”
Rất nhiều micro hận không thể nhét qua.
Phó Tư Vũ không nói gì, cứ ngồi trên xe lăn như vậy.
Đôi mắt của anh sâu thẳm, hơi khép lại, cả người toát lên sự tôn quý không thể che đậy, khiến phóng viên phải nín thở.
Mục Nhất Tiếu cắn môi, ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên cạnh.
Nếu như anh nói một câu là cô nói đùa.
Vậy thì cô, không phải đang tự vả mặt mình sao?
Thật mất mặt mà!
Đúng lúc này, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng cong khóe miệng, liếc nhìn cô, sau đó khẽ cười nói: “Những điều cô ấy nói không sai.”
Chỉ một câu nói, khiến tất cả đều phải khóc thét.
Vẫn chưa đợi phóng viên điên cuồng hỏi, Phó Tư Vũ lại nói tiếp: “Cô ấy tên Mục Nhất Tiếu, là bạn gái của tôi, cũng là vợ chưa cưới của tôi.”
Ánh mắt của hai người, bắt gặp nhau ở trong không trung.
Một người sững sờ, một người khẽ cười.
Không đợi phóng viên hỏi nhiều, anh nhìn chằm chằm vào Mục Nhất Tiếu nói: “Đi thôi.”
Đẩy đám đông ra, đẩy xe lăn, muốn rời đi.
Nhưng phóng viên, sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy chứ?
“Anh Phó, xin hỏi, anh với cô gái này bắt đầu qua lại từ lúc nào?” Câu hỏi tiếp tục được đưa ra.
Phóng viên hùng hổ dọa người, khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Vẻ mặt Phó Tư Vũ trở nên u ám, vô cùng khó chịu.
Anh nhấc người dậy, đưa tay ra, giật lấy micro, nhìn chằm chằm vào phóng viên kia, nói từng chữ từng chữ một: “Tôi mất kiên nhẫn rồi.”
Khí thế của anh quá mạnh, khiến mọi người hít thở không thông.
Mục Nhất Tiếu đứng phía sau anh, cũng sợ hãi.
Còn chưa kịp phản ứng lại, giọng nói khàn, nhỏ, từ tính truyền vào tai: “Nhất Tiếu, đi thôi.”
Đẩy xe lăn, rời khỏi nơi phiền phức.
Vẫn chưa kịp lên xe, chuông điện thoại đã vang lên.
Là chị gái Mục Diễm Nhan gọi đến.
Người không có chuyện gì sẽ không tìm đến cửa sao đột nhiên lại gọi điện đến?
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng của chị gái vang lên: “Nhất Tiếu, mau về đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
- ---------------------------