Khu dân cư này được xây từ đầu thập niên 90 của thế kỷ XX, cho nên trông nó còn cũ nát hơn cả tưởng tượng. Nơi làm việc của hai vợ chồng nạn nhân vốn không tệ, thu nhập cũng không thấp, bởi vậy phải ở trong khu nhà thế này cũng chỉ là nước cờ tạm thời mà thôi.
Hiện trường ở tầng ba đã bị phong tỏa bằng dây cảnh giới, trên cửa còn dán giấy niêm phong. Đồng chí cảnh sát phụ trách trông coi hiện trường giúp chúng tôi mở cửa.
Mùi máu tươi xộc vào mặt chúng tôi.
Cũng may chúng tôi đã quen làm việc trong thứ mùi như thế này nên cũng không có gì quá khó chịu.
Vụ án xảy ra được gần hai mươi tư tiếng đồng hồ, vết máu trên mặt đất sắp đông cứng lại, tuy vậy vẫn có thể thấy sự thê thảm lúc đó.
Lúc này, vị trí của thi thể đã được nhân viên khám nghiệm hiện trường dùng phấn vẽ lại, trên hiện trường có đặt một chiếc cầu nhỏ được ghép từ những chiếc bàn đạp khám nghiệm (1). Chúng tôi mặc trang phục khám nghiệm, bước dọc theo bàn đập đến hiện trường trung tâm rồi đi quanh một vòng.
(1) Bàn đạp khám nghiệm: Thường ở dạng ghế nhỏ, để nhân viên khám nghiệm đi vào hiện trường, tránh làm ảnh hưởng đến hiện trường.
Quả thật, với mảng máu có diện tích lớn bao trùm thế này thì không thể tìm được vật chứng có lợi. Chúng tôi thấy những nơi quan trọng tại hiện trường trung tâm đã được nhân viên khám nghiệm dấu vết kiểm tra qua, chứng tỏ họ đã chú ý tới từng nơi hung thủ có thể chạm tới. Nhưng dựa theo lời báo cáo của họ, nếu không phải do chất nền không ổn thì cũng là vì chứng cứ đã bị nhiễm bẩn. Tóm lại, xem toàn bộ hiện trường cũng không có lấy một chứng cứ có thể trực tiếp hướng tới kẻ bị tình nghi.
Bàn đạp kéo dài đến cửa phòng ngủ chính thì hết. Dựa theo báo cáo khám nghiệm hiện trường, cũng không có căn cứ chứng minh hung thủ và nạn nhân đã đi vào phòng ngủ trong lúc vụ án phát sinh. Nhưng theo như lời khai của Triệu Huy, gã bị mất ba, bốn vạn nhân dân tệ đặt trong tủ đầu giường.
Tôi kiểm tra túi bọc giày của mình thấy không có vấn đề gì, rồi mới cùng Lâm Đào đi vào phòng ngủ chính. Chúng tôi vừa đi vừa kéo mở cửa tủ, ngăn kéo để tiến hành kiểm tra. Nơi chúng tôi tập trung kiểm tra là tủ đầu giường của nạn nhân.
Chúng tôi vừa kéo mở tủ đầu giường ra đã thấy đồ vật bên trong sắp xếp rất ngăn nắp. Quả thực trong ngăn tủ có cất một chiếc hộp tôn nhỏ, thoạt nhìn có vẻ xấu xí. Chính loại hộp trông thật tầm thường này lại là chỗ thích hợp để giấu tiền. Chúng tôi liền mở chiếc hộp tôn, thấy bên trong có sổ tiết kiệm cùng mấy món trang sức, không giống bị cướp càn quét qua. Nhưng quả thật không có lấy một xu.
"Chiếc hộp này cũng đã được xem xét rồi, trừ dấu vân tay của nạn nhân thì không còn dấu tay của ai khác." Trưởng phòng Trương Thành Công vốn xuất thân từ nhân viên khám nghiệm dấu vết lên tiếng.
Tôi gật đầu, thuận tay đảo qua mấy thứ linh tinh nằm trong tủ. Trong những đồ vật này có một chiếc bαo ©αo sυ còn nguyên. Tôi cầm lên xem thử, vỏ bao bọc giấy thiếc. Vốn dĩ hẳn có hai chiếc liền nhau, khi sử dụng thì tách ra, nhưng giờ chỉ còn lại một chiếc, mép vỏ dính lại một mảnh giấy thiếc nho nhỏ của chiếc bαo ©αo sυ đã bị xé đi kia. Rõ ràng chiếc bao bị xé rời không theo vạch đứt sẵn có, để lại một mảnh vỏ trên chiếc bαo ©αo sυ còn lại.
Tôi cầm lên ngửi rồi lại dùng găng tay chà thử. Trong mảnh giấy bạc còn sót lại cũng có không ít dầu bôi trơn.
"Trên này có dấu vân tay không?" Tôi ném chiếc bαo ©αo sυ cho Lâm Đào.
Lâm Đào bật đèn soi dấu vết, lật qua lật lại chiếc bαo ©αo sυ để xem xét toàn bộ, rồi đáp, "Chắc chắn không có."
"Có lẽ hung thủ đã đeo găng tay." Tôi nói.
Lâm Đào giật mình hiểu ra, "Ồ! Ý anh là.. đúng, đúng lắm."
"Thứ này không có nhiều ý nghĩa." Tôi tiếp tục, "Kiểm tra hiện trường cũng được tương đối rồi, chúng ta đi xung quanh xem tình hình thế nào."
Khi chúng tôi ra khỏi cửa hiện trường, anh cảnh sát địa phương vội khóa cửa thật kỹ, sau đó dán lại giấy niêm phong.
Trần Thi Vũ cùng Đại Bảo lần theo cầu thang đi xuống tìm kiếm sơ bộ xung quanh tòa nhà nơi vụ án xảy ra. Còn tôi và Lâm Đào leo cầu thang lên tầng trên cùng, thấy ở đó không có đường leo lên nóc nhà, vì thế liền đi xuống.
Khi đi đến chiếu nghỉ giữa tầng ba và tầng bốn, chúng tôi phát hiện bên khoảng chiếu nghỉ rộng rãi này đặt một chiếc xe đạp cũ nát. Chiếc xe ấy nhiều năm không người động tới, lốp xe đã rách tả tơi, hòa vào đám bụi bặm trên mặt đất, toàn bộ chiếc xe bị mạng nhện và bụi phủ dày.
Tôi ngồi xổm xuống cạnh chiếc xe, quan sát nó thật kỹ rồi chỉ vào yên xe, hỏi Lâm Đào, "Cậu xem ở bên yên xe có vấn đề gì?"
Lâm Đào híp mắt nhìn, "Có dấu vết cọ xát còn mới, nhưng cũng không có giá trị giám định."
2 "Vậy là đủ rồi, đến phòng giải phẫu thôi!" Lúc này tuy rằng tôi còn chưa liệu chắc chắn được, nhưng đã có phán đoán cơ bản đối với việc xác định tính chất vụ án. Tôi vừa tràn đầy tự tin, vừa tràn đầy kỳ vọng, vội chào hỏi mọi người rồi lái xe tới phòng giải phẫu khám nghiệm pháp y học thuộc Cục Cảnh sát thành phố Thanh Hương.
Thi thể được đưa từ ngăn lạnh ra, đặt nằm trên hai bàn mổ trong phòng giải phẫu pháp y. Hai thi thể do bị mất máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt khác thường.
Nguyên nhân tử vong và các tổn thương của hai nạn nhân đều không phức tạp, chỉ cần nhìn bên ngoài là có thể thấy rõ ràng, hơn nữa trong lần giải phẫu đầu tiên cũng đã có ảnh chụp và video ghi lại rất kỹ càng. Cho nên chúng tôi không cần mở khoang ngực bụng của nạn nhân ra nữa.
Suy cho cùng, giải phẫu thi thể trẻ nhỏ cũng là một việc làm trái tim chấn động đau thương.
Tôi bèn đi đến bên cạnh thi thể của Vu Manh Hiên, nhìn kỹ vết thương trên cổ cô ấy. Tuy bên cạnh vết thương có những đường rách rất nhỏ, nhưng nhát dao chí mạng vừa chuẩn xác lại vừa tàn độc, cứa thẳng đến xương cổ, cướp đi mạng sống chỉ bằng một nhát.
Mà mấy vết thương do uy hϊếp trên ngực Vu Manh Hiên không khỏi khiến tôi nhớ đến vụ thảm án gϊếŧ cả nhà xảy ra vào mấy năm trước (2), trong vụ án năm ấy, chính vết thương như vậy đã giúp chúng tôi xác minh phương hướng điều tra, nhờ đó mà phá được án. Lúc này đây, mấy vết thương trước mắt tôi dường như giống hệt với vụ án cưỡng bức năm xưa.
(2) Xem vụ án Chuông dữ lúc nửa đêm trong quyển 1 bộ Bác sĩ pháp y Tần Minh - Lời của xác chết.
Phán đoán trong đầu tôi càng có cơ sở hơn.
Tôi lại tới chỗ thi thể của Triệu Vu Lạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé chẳng còn chút hồng hào, đôi mí mắt cụp xuống, trên người có hơn mười vết dao, máu vẫn như rỉ ra khỏi vết cắt. Lòng tôi nặng trĩu, tay lấy bông băng lau đi vết máu chảy ra rồi quan sát tỉ mỉ sự phân bố của các vết thương. 18 vết thương nằm ở trước ngực, trên bụng và cả phần lưng. Vì cớ gì mà tên hung thủ lại tàn nhẫn đến vậy, có thể ra tay độc ác với một cô bé mới chỉ 5 tuổi? Tôi dường như nhìn thấy cô bé con lúc bị tấn công, thân thể lăn lộn, thấy cả ánh mắt cùng hung cực ác của hung thủ.
Tôi lật môi của Triệu Vu Lạc theo đúng quy trình, đột nhiên phát hiện trong kẽ răng của cô bé như có vết máu. Nhưng việc này vốn rất bình thường, nạn nhân chảy nhiều máu như vậy, loang đến khoang miệng là chuyện bình thường. Hơn nữa nếu dao đâm thủng phổi dẫn đến khạc ra máu cũng không lạ.
Nhưng trong đầu chợt nảy ra một ý, tôi thử lấy ngón tay lay hàm răng của cô bé.
Ồ? Tại sao lại có vẻ lung lay?
Tôi vừa căng thẳng, vừa nhanh chóng lần lượt kiểm tra từng chiếc răng của Triệu Vu Lạc.
"Răng cô bé bị lung lay!" Tôi nói lớn, "Tối qua các anh khám nghiệm thi thể không phát hiện ra sao?"
"Đêm qua lúc khám nghiệm thì chúng tôi không thể kiểm tra hàm răng vì bị ảnh hưởng của sự co cứng tử thi." Tôn Vĩ đáp, "Nạn nhân chết do mất nhiều máu, nên có thể sự co cứng giảm sớm hơn bình thường, bây giờ cằm của cô bé hẳn đã buông lỏng ra rồi, cho nên cảm nhận được răng bị lung lay."
"Thế nên mới phải khám nghiệm lại thi thể đó!" Tôi nói, "Hàm trên từ răng số ba bên trái đến răng số ba bên phải đều lung lay độ 2 (3). Hàm dưới, răng cửa giữa và răng cửa bên cũng đều lung lay."
(3) Mức độ lung lay răng được chia làm 4 mức:
+Độ 1: Lung lay răng cảm thấy bằng tay.
+Độ 2: Lung lay răng theo chiều ngang < 1mm.
+Độ 3: Lung lay răng theo chiều ngang > 1mm.
+Độ 4: Lung lay răng theo chiều ngang và chiều dọc (3 chiều trong không gian).
"Mới 5 tuổi mà cô bé đã thay răng vĩnh viễn ư?" Đại Bảo hỏi.
Tôi xem qua hàm răng, "Có răng vĩnh viễn, cũng có răng sữa. Do răng sữa không có chân nên lung lay nặng hơn. Hàm dưới đều là răng vĩnh viễn nên lung lay nhẹ hơn một chút."
"Vì sao hàm răng lại bị lung lay? Do đang thay răng ư?" Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu, chìm vào suy nghĩ.
Trước tiên tôi nghĩ tới những vết thương ở trước ngực và sau lưng cô bé, sau đó lại để ý tới những ảnh chụp lúc các bác sĩ kiểm tra thân thể của Triệu Huy.
Lúc này, suy nghĩ trong đầu tôi đã được làm sáng tỏ.
"Có thể thả người được rồi." Tôi nói với điều tra viên phụ trách liên lạc đứng bên cạnh.
"Thả.. thả người ư?" Cậu điều tra viên mang vẻ mặt vô cùng khó tin, "Còn chưa bắt được ai, giờ anh lại bảo thả người? Thả ai vậy?"
"Triệu Huy." Tôi đáp, "Gã không phải là hung thủ."
"Nhưng ai mới là hung thủ? Có phương hướng gì chưa?" Điều tra viên lo lắng hỏi.
"Có! Trước tiên cậu cứ về báo cho tổ chuyên án thả người đã, đừng để vượt quá kỳ hạn giam giữ mười hai tiếng đồng hồ." Tôi nói, "Đợi lát nữa chúng tôi sẽ đến gặp tổ chuyên án."
Khi chúng tôi quay về tổ chuyên án, Đội Hình sự đã thả Triệu Huy ra, nhưng vẫn phái cảnh sát tiếp tục theo dõi. Dù sao cũng là thả người mà không có căn cứ, tổ chuyên án cũng thấy không yên tâm. Nhưng chưa kịp bắt giam hình sự thì gần hết thời hạn tạm giữ. "
" Dựa vào đâu mà anh bảo thả người? "Cục trưởng Vương Kiệt thực lo lắng, hỏi thẳng vào vấn đề.
" Cục trưởng Vương đừng vội, chúng ta cứ từ từ nói. "Tôi khẽ mỉm cười," Chúng ta bắt đầu từ tính chất vụ án. Trước đó, chúng ta vẫn chưa xác định được rốt cuộc mục đích của vụ án này là gϊếŧ người, cướp tiền hay cướp sắc. Bởi vì sau khi xem xét hiện trường, dường như nó phù hợp với tất cả các loại tính chất vụ án. Nhưng thông qua việc kiểm tra lại hiện trường và khám nghiệm lại thi thể, hiện nay tôi có thể giữ vững quan điểm: Cướp tiền là động cơ chủ yếu của vụ án gϊếŧ người này, xâm hại tìиɧ ɖu͙© chỉ là tiện tay gây thêm mà thôi. "
" Xin lắng tai nghe. "Cục trưởng Vương Kiệt nói.
" Đầu tiên, chúng ta bắt đầu từ vết thương do uy hϊếp trên ngực của nạn nhân Vu Manh Hiên. "Tôi nói," Động tác uy hϊếp Vu Manh Hiên của hung thủ là để bắt cô ấy lấy tiền, chứ không phải là ép buộc cưỡng bức. Thử nghĩ mà xem, nếu Vu Manh Hiên nằm trên sofa thì dao của hung thủ có cần phải đâm hết lần này đến lần khác lên ngực cô ấy không? Không! Chỉ cần gí dao lên cổ cô ấy là có thể khiến nạn nhân hoàn toàn bất động. Vậy tại sao hung thủ lại đâm vào ngực cô ấy? Là vì trong lúc hung thủ hành động, hắn uy hϊếp nạn nhân phải di chuyển. Nói một cách đơn giản, chính là ép cô ấy đến chỗ cất tiền để lấy tiền cho hắn. "
" Tiền nằm ở chiếc hộp trong tủ đầu giường phải không? "Điều tra viên phụ trách hỏi," Vậy điều Triệu Huy nói là sự thật? "
" Rất có khả năng. "Tôi đáp," Bởi vì tôi phát hiện trong tủ đầu giường thật sự có một chiếc hộp tôn nhỏ, trong hộp quả thực không còn tiền. Quan trọng nhất là bên cạnh hộp tôn có hai chiếc bαo ©αo sυ, một trong hai chiếc đã bị xé rách trong lúc hoảng loạn. Trên mảnh vỏ thiếc còn lại của chiếc bαo ©αo sυ bị xé còn một chút dầu bôi trơn chưa khô. Triệu Huy đã nửa tháng không về nhà, Vu Manh Hiên lại không nɠɵạı ŧìиɧ, như vậy, tôi có lý do cho rằng chiếc bαo ©αo sυ bị xé rời có liên quan đến vụ án này. Nói cách khác, hung thủ cũng không chuẩn bị kỹ cho việc xâm hại tìиɧ ɖu͙©, mà là trong lúc bức ép Vu Manh Hiên lấy tiền mới vô ý thấy được chiếc bαo ©αo sυ, lúc này liền nảy ý muốn cưỡng bức. Điều này có thể được chứng minh qua quá trình khám nghiệm của nhân viên khám nghiệm tử thi, hiện trường có dấu hiệu xâm hại tìиɧ ɖu͙©, nhưng không để lại tϊиɧ ŧяùиɠ, hơn nữa trong đùi nạn nhân còn vết dầu bôi trơn của bαo ©αo sυ. "
" Nói cách khác, mục tiêu của hung thủ là tiền trong tủ đầu giường. "Lâm Đào giải thích.
Tôi gật đầu một cái," Dựa vào đặc điểm hành vi này, tôi có lý do cho rằng mục tiêu của kẻ gϊếŧ người là tiền bạc. "
" Nếu như là cướp tiền thì quả thực Triệu Huy ít khả năng gây án. "Cục trưởng Vương Kiệt trầm ngâm," Hai người tuy rằng ở riêng, nhưng Triệu Huy có đầy đủ tiền tài để sinh hoạt, mua rượu. Gã không cần phải về chính nhà mình cướp tiền. Đây là lý do anh loại bỏ khả năng Triệu Huy là hung thủ phải không? "
" Hơn nữa, nhìn từ thủ đoạn gây án, hung thủ là tay lão luyện. "Tôi lắc đầu, tỏ vẻ đó cũng không phải là căn cứ duy nhất của tôi, tiếp tục," Nói cách khác, chắc chắn hung thủ đã có tiền án tiền sự. Từ những vết thương của hai nạn nhân có thể thấy được hắn là kẻ lòng dạ hiểm ác, ra tay bất chấp hậu quả. Thứ hai, hắn biết đeo găng tay khi gây án. Điểm này đã được chứng thực qua việc kiểm tra bαo ©αo sυ của Lâm Đào và công tác khác khám nghiệm hiện trường của mọi người. Vì nếu không thì hắn ta không thể hoàn thành quá trình gây án mà không để lại dấu vân tay. Thứ ba, dù hắn muốn cưỡng bức nhưng cũng biết phải dùng bαo ©αo sυ, thậm chí sau khi cưỡng bức nạn nhân, hắn còn đem bαo ©αo sυ và cả vỏ bao giấy thiếc ra khỏi hiện trường. "
" Là người quen ư? Lại có tiền án tiền sự? "Điều tra viên phụ trách liếc nhìn sổ ghi chép," Tôi có thể khẳng định, trong các mối quan hệ xã hội của Triệu Huy và Vu Manh Hiên, tuyệt đối không có người từng gây tiền án tiền sự. Trưởng khoa Tần, điểm này anh có vẻ sai rồi. "
" Không phải tôi sai. "Tôi nói," Bởi vì hung thủ căn bản cũng không phải là người quen. "
" Câu này của Triệu Huy cũng là thật sao? "Điều tra viên hỏi," Nhưng không phải người quen, làm sao có thể khiến Vu Manh Hiên ngoan ngoãn trật tự cởϊ qυầи xuống? Lại làm thế nào để gọi cửa vào nhà? Điều khó hiểu nhất là không phải người quen thì làm sao có thể lần lượt đánh cướp cả hai căn nhà của gia đình này? Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? "
Tôi thấy điều tra viên sốt ruột đến độ mặt đỏ lựng liền khoát tay với anh ta, cười," Anh bạn đừng nóng vội, nghe tôi từ từ nói đã. Thứ nhất, việc nạn nhân ngoan ngoãn cởϊ qυầи xuống cũng không cho thấy hung thủ là người quen. Lúc ấy hắn để lại trên cổ Vu Manh Hiên nhiều vết cứa thử là vì muốn bắt cô ấy ngoan ngoãn cởϊ qυầи. Hơn nữa trong nhà còn có cô bé con, hung thủ hoàn toàn có khả năng dùng tính mạng cô bé để uy hϊếp nạn nhân. Bị đứa bé nhìn thấy một màn mất mặt dù sao cũng hơn nhiều so với việc tính mạng con bé bị cướp mất. Thứ hai, từ đầu đến cuối tôi cũng chưa hề nói là hung thủ gọi cửa vào nhà, hắn hoàn toàn có thể đi theo nạn nhân để vào. "
" Tôi xin phép được ngắt lời. "Điều tra viên lại nói," Người hàng xóm ở tầng hai có kể, lúc cô ấy xuống lầu đã gặp nạn nhân đang đi lên, phía sau không ai đi theo. Một khi nạn nhân đã bước vào nhà thì sẽ khóa cửa ngay, hung thủ sẽ không vào được. "
" Tôi nhớ lúc trước các anh đã nói về việc này. "Tôi tiếp lời," Nhưng nếu trước đó hung thủ trốn ở chiếu nghỉ giữa tầng ba và tầng bốn thì sao? Như vậy hàng xóm ở tầng hai không nhìn thấy hung thủ, mà hung thủ trốn ở chiếu nghỉ hoàn toàn có thể lợi dụng khoảnh khắc nạn nhân mở cửa để đẩy cô ấy vào nhà, sau đó đóng cửa. Như vậy sẽ không có bất cứ ai đến quấy rối việc hắn gây án. "
Cả tổ chuyên án đều chưa từng tính đến điểm này. Trông mọi người đều như bất ngờ tỉnh ngộ.
Tôi mở ra máy chiếu, chỉ vào ảnh chụp trên màn chiếu," Đây là lối đi từ tầng ba lên tầng bốn, trên đó có dựng một chiếc xe đạp, cái xe này phủ đầy bụi bặm, nhưng trên yên xe có một dấu vết cọ xát rất mới, có thể chứng minh quan điểm của tôi. Tuy rằng dấu vết cọ xát này không có giá trị so sánh, nhưng chúng ta có thể thấy chiếu nghỉ này rất rộng xe đạp lại rất bẩn, gia đình sống ở tầng trên sẽ cứ thế đi qua nó. Đó là lý do tại sao nó bám nhiều bụi đến vậy mà không có bất cứ dấu vết cọ xát nào. Nhưng hung thủ ẩn núp ở đây một thời gian dài, khó tránh khỏi việc đυ.ng phải chiếc xe này, vì vậy đã để lại dấu vết còn mới. "
" Quan điểm này thực tuyệt vời. "Cục trưởng Vương Kiệt nói.
Điều tra viên cũng nói," Đúng là rất tuyệt. Nhưng vừa khéo lại chứng thực chuyện người quen gây án. Nếu không thì tại sao hung thủ bỏ qua nhiều gia đình khác, không đi cướp của họ mà nhất định phải cướp nhà Vu Manh Hiên? "
" Anh nói đúng. "Tôi tán thưởng," Hung thủ chỉ chọn duy nhất gia đình này làm mục tiêu gây án, mục đích vô cùng rõ ràng. Điều này chứng tỏ hung thủ nắm rất rõ tình hình gia đình nạn nhân. Nhưng nhất định phải là người quen thì mới hiểu rõ gia đình họ ư? Nếu như cả người quen và người lạ cùng gây án thì sao? "
" Người quen canh gác, người lạ gϊếŧ người ư? "Điều tra viên hỏi," Nhưng từ lúc chúng tôi điều tra đến bây giờ không hề phát hiện ra hai người nào quen biết Triệu Huy mà có đủ thời gian gây án. "
" Nếu chỉ là người quen cung cấp thông thông tin, người lạ một mình đi gây án thì thế nào? "Tôi nói," Lúc Triệu Huy vật lộn với hung thủ, hung thủ thua cuộc, thậm chí còn bị Triệu Huy nhìn thấy mặt. Nếu có người giúp đỡ thì lúc đó chắc hẳn phải cùng nhau gϊếŧ người diệt khẩu chứ? Nhưng không, hung thủ lựa chọn bỏ trốn. "
" Đúng rồi, không phải trước đó các anh từng nói rồi sao? Dù là vào phòng thẩm vấn thì Triệu Huy cũng vẫn khoe khoang là gã có tiền. "Trần Thi Vũ xen vào," Nếu như vậy, rất nhiều người từng tiếp xúc với Triệu Huy đều biết gã có tiền. Người nói vô tình, người nghe hữu ý! "
" Rất có lý. "Tôi nói," Bước tiếp theo, kiểm tra tất cả những người có khả năng tiếp xúc với Triệu Huy, hơn nữa là những người từng được gã khoe khoang tiền bạc trước mặt. Sau đó tìm những người liên quan đến mấy người này. Một khi từng có tiền án tiền sự, đặc biệt là có liên quan đến cướp bóc, cưỡng bức thì phải coi là đối tượng điều tra trọng điểm. "
" Nhưng dù tìm được nghi phạm thì chúng tôi làm thế nào để phân biệt được đây? "Điều tra viên hỏi," Cũng không có chứng cớ có thể chứng minh hành vi phạm tội, nếu khi ra tòa nghi phạm kiên quyết không chịu thừa nhận thì chúng tôi phải làm thế nào để bẻ gãy lời khai của hắn? Còn nữa, nên lấy chứng cứ nào để khởi tố? "
" Nếu không phải Triệu Huy gây án, như vậy lời Triệu Huy nói nhất định là thật, chúng ta tìm ảnh chụp của nghi phạm, cũng có thể cho gã phân biệt xem ai là hung thủ! "Đại Bảo nói.
" Liệu có phải là Triệu Huy sai khiến người khác gây án hay không? Vậy gã cũng có khả năng nói dối. "Một điều tra viên chen miệng.
Tôi lắc đầu, đáp," Triệu Huy thuê hung thủ gϊếŧ người? Có thù oán gì sao? Gã không suy xét đến con gái của mình à? Chẳng lẽ Triệu Huy còn phải thuê kẻ ác đến cướp nhà mình? Hoặc thuê người đi cưỡng bức vợ mình? Chắc chắn gã sẽ không làm thế. Tôi cho rằng khả năng lớn nhất, chính là khả năng mà Lông Vũ vừa nói. "
Tôi sợ mọi người không biết Lông Vũ là ai, vì thế dẩu môi về phía Trần Thi Vũ.
Dù tôi đã nói như vậy, điều tra viên phụ trách vẫn chán nản lắc đầu," Không thể phân biệt được. Lúc trước chúng tôi đã cho Triệu Huy xem một ít ảnh chụp, gã cho biết tất cả bọn họ đều giống hung thủ. Gã là một kẻ say rượu bệnh lý, cả ngày cứ mơ mơ màng màng. Mà trong tình huống khẩn cấp như thế, trời lại tối, nhất định là không thể phân biệt nổi. "
" Không sao, chỉ cần các anh tìm được nghi phạm, tôi liền có chứng cứ xác định hắn là hung thủ. "Tôi nói chắc như đinh đóng cột. Giọng điệu tự tin kiên định như vậy cũng đủ để điều tra viên có thêm lòng tin. Nhưng thật ra lòng tôi vẫn còn một chút lo âu.
" Được. "Mấy điều tra viên gạt hết những mỏi mệt do phải liên tục tác chiến, tràn đầy tự tin cầm sổ ghi chép rời khỏi phòng họp tổ chuyên án.
Cục trưởng Vương Kiệt cũng đang thu xếp túi công văn của mình.
" Cục trưởng Vương, tôi vẫn còn chút việc riêng muốn làm phiền anh."Tôi nói.