Phòng họp tổ chuyên án.
Vừa nhận được thông báo khẩn cấp về việc thành lập tổ chuyên án, các thành viên trong tổ đều tỏ ra hoang mang.
"Vụ án trên hồ Long Phiên kia quả thật là một vụ án nhiều người cùng tử vong, tính chất cực kỳ nguy hiểm." Cục trưởng Triệu đi thẳng vào vấn đề, "Bây giờ xin mời bác sĩ Tần giới thiệu tình hình."
"Trước hết tôi xin nói về thời gian tử vong." Tôi lên tiếng, "Dựa vào thông tin điều tra về thời gian ăn của các nạn nhân và xem xét tình hình, chúng tôi bước đầu xác định nạn nhân chết sau khi lên thuyền khoảng một tiếng đồng hồ, tức là khoảng 4 giờ 30 phút chiều ngày 1 tháng 3."
"Có nghĩa là khi người báo án phát hiện ra chiếc thuyền, thì những người trên thuyền đã chết từ một ngày một đêm trở lên phải không?" Điều tra viên phụ trách nghi ngờ hỏi.
Tôi gật đầu kiên định.
"Nhưng nếu quả thực khi được phát hiện trên thuyền đã không còn ai nói được, thì âm thanh kỳ lạ từ đâu tới?" Một điều tra viên nói.
"Có thể là do yếu tố tinh thần." Đại Bảo cướp lời.
Tôi vỗ vai Đại Bảo, ngắt lời cậu ta, nói tiếp, "Không phải yếu tố tinh thần mà là thứ này."
Đại Bảo nghĩ Cậu lại lừa tôi! Và nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi lấy từ ngăn bàn một túi đựng vật chứng, trong túi là một chiếc điện thoại Apple màu trắng.
"Chiếc điện thoại di động này bị nhét trong qυầи ɭóŧ của một cô gái. Vì cô ấy đã chết nên tư thế của thi thể vừa khéo đặt điện thoại nằm sát với sàn khoang thuyền." Tôi nói, "Khi có cuộc gọi đến, mặc dù không có tiếng chuông nhưng điện thoại vẫn rung lên, khiến cho sàn thuyền rung theo, tạo nên tiếng kêu rì rì. Giữa đêm hôm khuya khoắt, trên mặt hồ yên ả tĩnh lặng lại không có tiếng ồn động cơ thì rất dễ nghe thấy tiếng động như vậy. Hơn nữa, trong lòng người báo án đã có sự sợ hãi, âm thanh đó trong cảm quan của anh ta sẽ bị phóng đại lên. Thời gian nhận cuộc gọi nhỡ trên điện thoại đã xác nhận quan điểm này."
Mọi người ồn ào thảo luận, chủ yếu là vì lời giải thích cho thứ "âm thanh kỳ quái", ngoài ra cũng khiến mấy đồng nghiệp tin vào chuyện "thuyền ma bóng quỷ" hoàn toàn yên tâm.
"Một tiếng đồng hồ? Vậy họ có đủ thời gian lên đảo du lịch. Hay là vụ án xảy ra trên đảo, sau đó thi thể bị chuyển vào trong thuyền? Thế thì thuyền không phải hiện trường thứ nhất, cũng có thể giải thích được sự "yên ổn" trên thuyền." Điều tra viên phụ trách nói.
"Không, bọn họ không lên bờ." Tôi đáp, "Tôi có hai căn cứ. Thứ nhất, sau khi Đội Kỹ thuật mở khóa điện thoại, chúng tôi thấy bên trong có rất nhiều ảnh. Có ảnh chụp sau khi lên thuyền, có ảnh chụp từ boong thuyền về phía đảo nhỏ từ xa nhưng không có ảnh chụp lúc trên đảo. Dù bây giờ còn hơi sớm nhưng hoa đào trên đảo cũng nở không ít, phong cảnh rất đẹp, nếu đã lên đảo thì không có lý do gì mà không chụp ảnh. Thứ hai, đế giày của sáu nạn nhân đều rất sạch sẽ. Thật ra bên cạnh bến tàu trên mỗi đảo đều có bùn, một khi bọn họ đã lên đảo thì tất nhiên trên đế giày sẽ dính vết bùn."
"Có lý, nói cách khác, chiếc thuyền vẫn là hiện trường đầu tiên." Lâm Đào nói.
Tôi liếc nhìn Lâm Đào, gật đầu tiếp, "Bởi vậy mọi thứ trên thuyền đều có tác dụng mấu chốt đối với vụ án này."
"Trên thuyền không có manh mối quan trọng nào mà?" Điều tra viên phụ trách hỏi, "Xem từ báo cáo khám nghiệm hiện trường cũng không phát hiện được căn cứ chứng minh phạm tội, vậy làm sao các anh có thể xác định đây là vụ án chết nhiều người cùng lúc, có tính chất nguy hiểm?"
"Dựa vào đồ đạc tùy thân." Tôi đáp, "Lúc đầu khi tôi kiểm tra quần áo đã thấy rất kỳ quái. Có vẻ rất ngăn nắp mà lại chất chứa bí ẩn sâu xa. Tôi tìm trong tất cả quần áo và vật dụng tùy thân, thế nhưng không thấy một thứ gì đáng giá. Mãi đến khi chúng tôi bắt đầu khám nghiệm hai thi thể nữ thì mới phát hiện ra vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Đồ vật đáng giá của hai nạn nhân nữ này đều bị giấu trong qυầи ɭóŧ." Tôi đáp, "Rõ ràng đây là hành động mang tính bảo vệ tài sản tùy thân. Như vậy hành động này cho chúng ta thấy, đây là một vụ án cướp tài sản."
"Chết ở trên thuyền, lại bị cướp." Điều tra viên phụ trách trầm ngâm trong chốc lát rồi nói, "Tức là lái thuyền tới gần rồi lên thuyền gây án. Nhưng dù có thể chứng thực hành vi cướp bóc, cũng không có căn cứ chứng minh hành vi gϊếŧ người."
"Đúng vậy, đó là lý do tại sao bác sĩ pháp y chúng tôi phải làm rõ nguyên nhân tử vong của người chết." Tôi nói tiếp, "Lúc bắt đầu vụ án, chúng tôi cũng gặp phải khó khăn. Vì nhìn từ triệu chứng trên thi thể, chỉ có ngộ độc carbon dioxide mới có thể giải thích được trường hợp chết tập thể kỳ quái này. Mà điểm mấu chốt trong chẩn đoán ngộ độc carbon dioxide chính là hiện trường phải phù hợp với điều kiện cần thiết. Hiển nhiên trong một khoang thuyền thì không đủ điều kiện hình thành carbon dioxide."
"Nhưng nếu như là ngộ độc carbon dioxide thì tại sao lại gọi là án mạng?" Điều tra viên bối rối, "Chẳng lẽ không phải là ngộ độc carbon dioxide?"
"Là ngộ độc carbon dioxide." Tôi khẳng định, "Ban đầu tôi cũng nghĩ không ra là tại sao, nhưng sau khi phát hiện trên ngón tay của một nạn nhân có tổn thương do giá lạnh, kết hợp với túi nylon lấy được ở hiện trường, cộng thêm việc Đại Bảo vừa đến hiện trường đã kêu váng đầu, tức ngực, tổng kết những điều này có thể thấy đây là một bể carbon dioxide nhân tạo!"
Điều tra viên vẫn chưa kịp phản ứng lại.
"Thật ra, rất dễ để chế tạo một lượng lớn carbon dioxide trong khoảng thời gian ngắn, phương pháp chính là dùng đá khô." Tôi mỉm cười nói, "Nhiệt độ trong khoang thuyền khá cao, nếu mở gói đá khô được đóng kín ra, ném thẳng vào khoang thuyền thì đá khô sẽ nhanh chóng thăng hoa thành carbon dioxide."
"Nhưng bình thường trong không khí cũng có carbon dioxide mà cũng có làm ai chết đâu, càng không đến nỗi gϊếŧ chết nhiều người." Điều tra viên hồ nghi nói.
Tôi nói, "Dưới điều kiện bình thường, trừ trường hợp nguy hiểm nhất là bọc kín đá khô trong lon có thể dễ dàng dẫn đến phát nổ, cùng với việc gây tổn thương nghiêm trọng do lạnh giá, còn lại đá khô vẫn được coi là an toàn. Tuy nhiên, dưới tình huống đặc thù, đá khô vẫn có thể gây tử vong theo những cách khác. Trước tiên chúng ta làm một phép tính. Khoang thuyền lớn bằng nào? Dài rộng mỗi bên 3m, cao 1, 5m, cho nên thể tích là 13, 5m³, trừ đi phần thể tích của thi thể và các đồ vật khác thì bên trong khoang thuyền chứa khoảng 13m³ không khí. Thông qua khám nghiệm hiện trường, chúng tôi phát hiện tại đây 10 chiếc túi nylon, trên từng túi có ký hiệu "500g". Lúc đầu chúng tôi không biết là gì, bây giờ nhìn lại mới thấy hẳn là túi đựng đá khô. Tổng cộng 5kg đá khô với khối lượng riêng là 1.565kg/m³, sau khi thăng hoa thành khí carbon dioxide có thể tích gấp 300 lần, tức là 2, 5m³. Do hình thành nhanh chóng nên lượng khí bị thoát khỏi chỗ hở trên vách khoang có thể không cần tính đến. Như vậy trong vòng nửa giờ, mật độ carbon dioxide trong không khí đạt tới 20%. Kỳ thật với hoàn cảnh cơ thể thiếu dưỡng khí thì chỉ cần mật độ carbon dioxide đạt tới 10% là có thể dẫn đến tê liệt hệ thống thần kinh trung ương mà chết. Sau khi đá khô biến thành carbon dioxide, do carbon dioxide nặng hơn không khí nên sẽ không thoát quá nhiều ra khỏi cửa khoang thuyền để mở bên trên, mà nhanh chóng tích tụ lại, tràn khắp khoang chứa hàng, dẫn đến chết người. Nhưng khoang chứa hàng cũng không bị bịt kín hoàn toàn, qua một ngày hai đêm trôi dạt trên mặt hồ, mật độ carbon dioxide trong khoang thuyền đã thấp đến mức con người có thể chịu đựng được, nên khi đặc công loại bỏ nguy hiểm và chúng tôi đến cũng không phát hiện thấy điểm kỳ lạ trong không khí dưới khoang. Chỉ có cảm giác của Đại Bảo nhanh nhạy, lại là người chịu carbon dioxide kém, nên mới cảm thấy dị thường."
Đại Bảo trừng mắt với tôi.
"Đây.. đây thật là phương thức gϊếŧ người hiếm thấy!" Điều tra viên thở dài, "Bọn họ vì sao lại không chạy trốn?"
"Nguyên nhân không chạy trốn, một là sợ hãi, hai là không biết nguy hiểm đang đến." Tôi đáp, "Trong lòng bàn tay của một nạn nhân có tổn thương do lạnh, chính là vì muốn cầm lấy túi đá khô nhìn xem bên trong túi chứa cái gì. Lâm Đào đã phân tích đối chiếu dấu vân tay trên túi đựng đá khô, xác nhận điểm này là đúng. Chẳng biết anh ta có ý thức được đó là đá khô chứ không phải đá lạnh bình thường hay không, kể cả có biết rõ là đá khô thì đại đa số mọi người đều biết carbon dioxide không độc nhưng không biết trong điều kiện đặc biệt, carbon dioxide cũng có thể gây chết người."
"Đá khô không chỉ sinh ra carbon dioxide mà còn có thể làm hạ nhiệt độ nhanh chóng." Một điều tra viên hỏi, "Vì sao nạn nhân không có triệu chứng chết rét?"
Tôi khen ngợi gật đầu, "Hỏi rất hay. Đá khô quả thật có thể làm nhiệt độ giảm xuống trong nháy mắt. Nhưng vì nó thăng hoa quá nhanh, sinh ra lượng lớn carbon dioxide, lập tức đưa người ta vào chỗ chết. Nói một cách dễ hiểu, nhiệt độ còn chưa xuống dưới 10 độ C, chưa kịp làm người ta chết cóng thì người đó đã chết ngạt vì mật độ 10% carbon dioxide rồi. Thật ra ở hiện trường cũng có dấu hiệu rét lạnh, nhưng lại không được để ý tới. Mấy nạn nhân đều dồn lại một chỗ, hơn nữa là ngồi gần vách khoang sát với động cơ của chiếc thuyền, chứng tỏ họ đang sưởi ấm, thậm chí còn hy vọng động cơ sinh ra nhiệt lượng giúp họ ấm áp hơn."
"Vậy bước kế tiếp chúng tôi nên làm cái gì bây giờ?" Cục trưởng Triệu lên tiếng, "Đá khô là thứ rất dễ mua. Hơn nữa cũng có nhiều cư dân ven hồ dùng đá khô cho việc bảo quản và vận chuyển đào tươi."
"Để phân tích việc tiếp theo thì phải tăng tiến từng chút một." Tôi nói, "Đầu tiên, động cơ gây án là cướp tiền, không có động cơ nào khác. Tiếp theo, sáu du khách chỉ là ngẫu nhiên đi qua đây, thuê thuyền cũng là chuyện tình cờ. Nếu không phải việc bất khả kháng thì vụ án thế này hiếm khi được tính toán trước, mà hẳn là vô tình gặp phải. Căn cứ vào hai điểm này, phương hướng điều tra chúng tôi thấy nên là người ra khơi vào chiều ngày 1 tháng 3 như bình thường, hơn nữa trên thuyền thường có thùng bảo ôn để vận chuyển đá khô, và là người cần mang theo đá khô khi rời bến tàu."
"Điểm này thật kỳ lạ, vì bây giờ cũng chẳng phải mùa sản xuất đào tươi!" Cục trưởng Triệu nói, "Không có quả thì cần đá khô làm gì?"
"Tôi.. tôi có chuyện muốn nói."
Chúng tôi thi nhau quay đầu lại, thấy Hàn Lượng ngồi ở trong góc hơi giơ tay.
Cục trưởng Triệu gật đầu ý bảo cậu ta lên tiếng.
Hàn Lượng nói, "Cục trưởng Triệu, ông lầm rồi, thật ra sử dụng đá khô nhiều nhất không phải việc vận chuyển đào, mà là dùng trong công việc tàu bè."
"Ồ?" Chuyện này chúng tôi đều chưa nghe qua, nhưng mọi người đều biết cái danh "Baidu sống" (1) của Hàn Lượng, do đó không ai mảy may nghi ngờ.
(1) Baidu: Một trang tìm kiếm của Trung Quốc, tương tự Google
"Vì thân tàu khá lớn, không dễ tẩy rửa nên đá khô được dùng phổ biến trong công nghiệp làm sạch và sửa chữa tàu thuyền." Hàn Lượng mỉm cười, "Tiết kiệm năng lượng, giảm bớt rác thải, phòng ngừa ô nhiễm thứ cấp (2), lại còn rất tiện dụng."
(2) Ô nhiễm thứ cấp: Sự ô nhiễm gây ra bởi các chất được sinh ra từ các chất ô nhiễm khác.
"Vậy chúng tôi phải đi tìm xưởng sửa chữa, tẩy rửa tàu thuyền nhỉ?" Điều tra viên nói.
Hàn Lượng gật đầu, "Nhưng thứ này rất dễ mang theo, cũng không quá đắt, mấy nhà buôn bán giàu nứt đố đổ vách ở hồ Long Phiên tự mua dùng cũng chẳng phải chuyện lạ."
"Nói nghe cứ như nhà anh không giàu vậy." Lông Vũ ngồi bên cạnh che miệng cười, nhẹ giọng trêu.
"Nếu như vậy thì phạm vi điều tra quá lớn." Cục trưởng Triệu sờ cằm, cau mày, "Nhà buôn bán vốn không ít, thuyền lại càng nhiều."
"Nhưng nếu như hung thủ vô tình gặp nhóm du khách khi đang lái thuyền trên hồ, thì vì sao hắn mang theo nhiều đá khô như vậy?" Điều tra viên phụ trách hỏi.
"Có nhiều không?" Hàn Lượng đáp, "Mỗi phút máy tẩy rửa sẽ tiêu tốn từ ba đến năm kilogram đá khô. Hơn nữa máy tẩy rửa bây giờ rất tiện mang theo, chỉ lớn hơn bàn làm việc một chút mà thôi. Chỉ cần trên thuyền được trang bị thùng bảo ôn để lưu trữ đá khô trong thời gian ngắn, thì có thể làm việc ngay trên đảo. Tôi đoán tình huống này cũng có khả năng tồn tại, đây cũng là vì tranh giành mối làm ăn."
"Nói cách khác, chúng tôi cứ đi tìm mấy người chuyên làm việc tẩy rửa thuyền bè tận nơi là phá được án rồi." Điều tra viên phụ trách nói.
"Cũng phải kiểm tra những người trong nhà có máy tẩy rửa, những người này có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi tự làm sạch tàu thuyền của mình để tiết kiệm thời gian." Lông Vũ xen vào.
Tôi gật đầu, tiếp lời, "Bất kể là thợ chuyên tẩy rửa hay là người tự mình tẩy rửa thuyền, người gây án phải có quan hệ với hòn đảo này."
Tôi dùng bút laser chỉ lên một hòn đảo nhỏ nằm giữa bản đồ đảo ở hồ Long Phiên.
"Tại sao?" Cục trưởng Triệu trên nét mặt lộ rõ sự vui mừng.
"Vì khi khám nghiệm hiện trường, tôi phát hiện trên mép thuyền có một vết bùn." Tôi đáp, "Mép thuyền ở vị trí khá cao, không thể tiếp xúc với mặt đất, như vậy bùn dính phía trên chỉ có thể là khi người ta đạp lên mép thuyền để lên boong, bùn dính trên chân quệt vào đó mà thôi. Hơn nữa trong vết bùn còn có một mảnh lá cây, Hàn Lượng nói đó là lá cây đào."
"Lá đào là thứ rất bình thường!" Điều tra viên nói, "Trên mỗi đảo đều có vô số cây đào, cũng sẽ có vô số lá cây."
"Tôi cũng biết." Tôi nói, "Thế nhưng lúc đó tôi làm một việc với tâm lý thử chút vận may. Cây đào thích khô, không thích nhiều nước, bình thường đều sinh trưởng trên ngọn núi nhỏ ở giữa đảo, rất ít khi mọc sát bên bờ. Dù có cũng chỉ dùng để buộc thuyền. Cây mọc bên bến tàu thì lại càng ít. Các anh không biết, thực vật cũng có thể tiến hành kiểm nghiệm ADN đó."
Mọi người mở to hai mắt mà nhìn.
Tôi nói tiếp, "Vì thế, tôi tìm người đi xem qua các hòn đảo, thấy cây đào nào mọc bên bến tàu thì hái lá mang về. Dưới sự giúp đỡ của trường Đại học Nông nghiệp thành phố Long Phiên, chúng tôi tiến hành so sánh ADN thực vật, xác định mảnh lá cây này đến từ một cây đào mọc bên bến tàu đảo Long Thiệt."
"Hiểu rồi." Điều tra viên phụ trách nói, "Vụ án này cơ bản đã có hy vọng! Nhưng dù chúng tôi bắt được nghi phạm, nếu hắn không khai báo hành vi phạm tội thì chúng tôi phải lấy chứng cứ gì để chứng minh đây? Hay nói cách khác, chúng tôi có thể lấy được chứng cứ chắc chắn, công phá được phòng tuyến tâm lý của nghi phạm hay không?"
Tôi gật đầu kiên quyết, "Chúng tôi có ít nhất bốn chứng cứ. Thứ nhất, trên thuyền của hắn hoặc trong nhà có tích trữ đá khô, mà túi đựng đá khô giống với những chiếc túi bị bỏ lại hiện trường. Thứ hai, mối liên hệ giữa đảo và hiện trường trên thuyền chính là mảnh lá cây này, cũng là chứng cứ có hiệu lực. Thứ ba, Lâm Đào và Lông Vũ đã tiến hành khám nghiệm hiện trường, có thể khẳng định là hung thủ không xuống khoang chứa hàng, chỉ hoạt động trên boong thuyền. Mà vết bùn dính trên giày của hắn đã xác nhận điểm này. Vết bùn tuy bị phân mảnh, nhưng sau khi Lâm Đào cùng Lông Vũ tiến hành chắp nối thì đã ghép được một dấu chân hoàn chỉnh. Với bốn điều này, khi các anh tiến hành bắt giữ nghi phạm phải đồng thời điều tra chỗ ở của hắn. Không chỉ tìm giày mà còn phải tìm súng."
"Súng ư?" Điều tra viên phụ trách kinh ngạc vô cùng, "Nhà nước quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, thời nay còn ai có thể mang súng ra chơi chứ?"
"Qua phán đoán suy luận của Lâm Đào và Lông Vũ, chỉ có một nghi phạm bước lên boong thuyền." Tôi nói, "Quá trình phạm tội như sau: Hung thủ ở trên đảo làm việc tẩy rửa tàu thuyền, chân dính phải lá cây đào bên bến tàu. Trên đường trở về, hắn nhìn thấy chiếc thuyền nơi xảy ra vụ án. Trước đó có thể hắn đã biết chủ thuyền này thường cho thuê thuyền, người thuê thuyền chắc chắn có tiền. Vì thế hắn mượn cớ khiến thuyền dừng lại, sau đó leo lên thuyền bằng tay không. Ngay sau khi lên thuyền, hắn lập tức khống chế sáu nạn nhân. Sáu người lần lượt lấy ra tài sản đáng tiền trên người, trong ba lô giao cho hung thủ. Sau khi hung thủ ra tay thành công liền lùa sáu người xuống khoang chứa hàng. Do sáu người đã nhìn thấy mặt hắn nên hắn dùng thủ đoạn gϊếŧ người khó bị phát hiện này. Cho dù trên chiếc thuyền nhỏ của hắn còn có đồng lõa, nhưng lên boong thuyền hàng thì chỉ mình hắn mà thôi. Hơn nữa nạn nhân bị nhốt dưới khoang chứa hàng, thấy sương trắng bốc ra mà không bò lên trên để tự cứu là bởi họ cảm giác ở trong khoang an toàn hơn bên ngoài. Nếu chỉ có một người thì tại sao lại có thể đối phó với sáu người, trong đó có bốn người đàn ông; vì sao trong toàn bộ quá trình tiến hành khống chế, hung thủ lại có thể làm cho họ ngoan ngoãn lấy tiền trong ba lô và quần áo của mình ra? Chỉ một khả năng, đó là có súng. Vì có súng nên sức đe dọa rất lớn, đủ để khiến sáu người ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng ngay cả khi có súng thì cũng chỉ một người lên thuyền, cho nên sức khống chế là có hạn. Mà hai cô gái lại có cơ hội giấu tiền của vào đũng quần. Sức đe dọa lớn, sức khống chế yếu, đây là đặc điểm của việc ít người cầm súng khống chế nhiều người."
"Không cần nhiều lời thêm nữa." Điều tra viên phụ trách nói, "Hôm nay có thể phá án rồi!"
Sở Cảnh sát tỉnh có chế độ trực ban. Chỉ cần không phải đi khám hiện trường thì phải ở trong văn phòng làm thêm mấy việc hành chính khác. Cho nên chúng tôi vừa rời khỏi Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên liền về thẳng văn phòng, tiếp tục làm nốt công việc dở dang lúc sáng.
Trước khi tan sở, chúng tôi nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát thành phố. Quả nhiên là do hai anh em trồng đào trên đảo Long Thiệt gây án. Hai anh em nhà này bình thường vốn thích tàng trữ súng tự chế, do gần đây mê đánh bạc, thua gần hết toàn bộ gia sản, mà vay nặng lãi đang bị đòi gấp, bọn chúng không thể chờ đến lúc quả đào được mùa. Vì vậy chúng nảy sinh ý định cướp bóc. Nhưng việc gặp chiếc thuyền hàng này là vô tình, chuyện cướp thuyền cũng là bọn chúng nhất thời nảy lòng tham.
Gã anh lên thuyền cướp tiền, còn gã em xui khiến anh trai gϊếŧ người, hơn nữa còn nghĩ ra phương thức gϊếŧ người không thấy máu ấy.
Tôi khe khẽ thở dài, "Chúng ta một lòng hợp tác, lại phá thêm một vụ án nữa."
Đại Bảo gật đầu, tiếp, "Hầy, bây giờ nhìn lại, thành ngữ "đồng tâm hiệp lực" thật đúng là sâu sắc. Nếu sáu người này có thể đồng tâm hiệp lực với nhau, dũng cảm hơn một chút, cuối cùng cũng không đến nỗi toàn bộ chết thảm."
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ thương xót, "Về nhà thôi! Tôi muốn dành thời gian về nhà đưa con trai đi chơi, không thì nó thật sự không nhận bố nữa luôn!"
Ánh mắt Trần Thi Vũ chợt lóe lên một tia sáng, cô cầm túi rời khỏi văn phòng trước. Trong ánh mắt của cô ngập tràn sự ước ao và hoài niệm.